Trịnh Tú Trung: Tôi bị đuối nước, cha ruột tìm một hồi không thấy kêu mọi người “thôi đi về”
“Từ khoảnh khắc đó, tôi biết rằng, cái sống chết của mình không nằm trong sự quan tâm của người ta”, Trịnh Tú Trung kể.
Trịnh Tú Trung khóc rất nhiều trong lúc trò chuyện với tôi. Các ngón tay liên tục vò vào nhau mỗi lần Trung nhắc nhớ lại tháng ngày bị cha ruột bạo hành, thờ ơ, thậm chí là không quan tâm tới cả sự sống chết của con.
Có những lúc, gân cổ, gân mặt Trung nổi rõ mồn một vì kìm nén cơn xúc động và như cố nuốt cả những giọt nước mắt chực trào xuống má….
Thế nhưng, sau những giọt nước mắt ấy, sau những nỗi đau tận cùng ấy, tôi nhận thấy ở Trịnh Tú Trung một cảm giác rất thanh thản. Đó là sự thanh thản của một đứa con đã sẵn sàng tha thứ cho mọi sai trái, lỗi lầm của cha mẹ.
Đó là sự thanh thản của một đứa con đã phải gồng mình suốt mấy chục năm để sống tốt, để trở thành người đàng hoàng, để chứng minh cho ba mẹ nó thấy “họ có thể sai tất cả mọi thứ, nhưng có một thứ duy nhất đúng, đó là sinh ra nó”!
“ Cái gì qua cũng qua rồi, mình phải đối diện và chấp nhận thì mới sống tiếp được. Nếu nhìn theo chiều hướng bi kịch thì mình sẽ sống theo chiều hướng bi kịch cho những tháng ngày về sau.
Ở một góc nhìn nào đó, tôi nghĩ, tuổi thơ bất hạnh ấy lại là một may mắn để mình có cách sống đúng đắn hơn, có cách nhìn về cuộc sống đa chiều hơn, cho mình những trải nghiệm, cảm xúc mà nhiều bạn đồng trang lứa không có được.
Bởi khi cây kim không đâm vào mình thì mình sẽ không thấy được nó đau như thế nào, nhưng khi đã trải qua thì cảm giác đó thật hơn rất nhiều”, Trịnh Tú Trung mở đầu về tuổi thơ bi kịch của mình như thế.
“Tuổi thơ bất hạnh ấy lại là một may mắn để mình có cách sống đúng đắn hơn, có cách nhìn về cuộc sống đa chiều hơn, cho mình những trải nghiệm, cảm xúc mà nhiều bạn đồng trang lứa không có được” – Trịnh Tú Trung nói.
Bị chết đuối, tìm 1 hồi không được, bố bảo “thôi đi về”
Tôi biết Trịnh Tú Trung có những ký ức rất khủng khiếp trong tuổi thơ . Khơi lại những ký ức không vui đó là một điều thực sự không dễ dàng cho cả người hỏi và người trả lời, nhưng khi đã đi qua và sẵn sàng tha thứ cho quá khứ thì cái gì cũng có giá trị của nó, ngay cả những điều làm mình tổn thương tận cùng?
Thật ra tôi đã từng tha thứ, tha thứ rất nhiều cho ba – người để lại vô số những vết sẹo lồi sẹo lõm trong lòng tôi, để lại những di chứng khủng khiếp trong tâm hồn tôi.
Tôi nhớ là ngày xưa mình cũng từng cho ba cơ hội để quan tâm đưa đón nhưng rút cuộc đưa con đi chơi thì bỏ con lại không đón. Đi họp phụ huynh thì tôi phải bỏ tiền ra thuê, 2 tiếng là 50.000, 70.000 đồng nếu không ba sẽ không tới.
Hồi xưa, Thuận Kiều Plaza rất hot nên tôi rất thích tới đó chơi nhưng không tự đi được. Muốn đi thì phải trả tiền để ba chở, tới giờ ba quay lại đón, giống như một ông xe ôm, một người ngoài.
Nhưng tôi nghĩ, chỉ cần người đàn ông này vui thì mẹ mình vui, bà nội mình vui. Người đàn ông này, mẹ và bà nội mình thương lắm nên thôi, mình cứ thương đi, cũng chẳng mất gì, chỉ là trích một phần tiền để dành của mình cho người đàn ông đó.
Thế nhưng lỗi sai này cứ bắt qua lỗi sai kia, càng lúc càng trầm trọng hơn. Giữa tôi và ba có những cái vệt là nỗi ám ảnh mà mình không bỏ qua và không thể quên được.
Năm tôi 2 tuổi, ba đưa tôi sang Thanh Đa bơi. Thanh Đa hồi đó còn chưa quy hoạch như bây giờ. Ba đi với một cô và một chú là em họ ba. 3 người bơi ra rất xa, để tôi đứng ở bờ. Tôi thò tay hái bông bụt. Bông bụt rớt xuống nước, tôi nhảy theo vớt và chìm luôn.
Mọi người lặn xuống tìm. Sau một hồi không thấy, ba tôi bảo “thôi đi về”. Cả 3 người lên bờ hết, mặc quần áo xong hết thì… không biết là bao lâu sau đó, tôi nổi lên từ rất xa và có người kéo vào bờ.
Từ khoảnh khắc đó, tôi biết rằng, cái sống chết của mình không nằm trong sự quan tâm của người ta.
Trịnh Tú Trung kể về tuổi thơ bị bố ruột ngược đãi, bạo hành: “tôi đã sẵn sàng tha thứ”
Không phải mình không muốn bỏ qua nhưng cứ nhớ hoài…
Chuyện xảy ra từ năm 2 tuổi, là Trung nhớ hay sau này nghe mọi người kể lại ?
Tôi nhớ. Và tôi thấy sợ chính bản thân mình ở điểm đó. Tôi không biết những bạn khác thế nào nhưng tôi nhớ quá nhiều, nhớ từng ly từng tí, từng chi tiết nhỏ nhất về ngày bé của mình. Tôi nhớ hết tất cả các bạn học cùng trường mầm non ngày xưa, nhớ mặt, nhớ tên từng người và cả cô giáo.
Có nhiều lúc tôi ước mình được giống như những đứa con nít khác vì tôi cho rằng, việc nhớ quá nhiều là một trong những thiệt thòi và ám ảnh khủng khiếp.
Tôi là một đứa rất thích du lịch. Tôi đi vòng quanh thế giới, đi rất nhiều nơi nhưng có một nơi tôi tự nguyện không bao giờ đặt chân tới là Huế. Huế không gắn liền với ký ức tôi bị ngược đãi, đánh đập nhưng nó gắn liền với một sự tổn thương rất lớn về mặt tinh thần.
Những ngày ba tôi bị giam ở Huế, mẹ tha lôi tôi ra ngoài đó thăm ba như thế nào. Tôi nhớ cả cảnh ở nhờ nhà trọ ra sao, trên tàu ra Huế, tôi nằm tầng 2, lăn và té xuống sàn thế nào.
Hồi đó, có một chú dẫn hai mẹ con đi vì chỉ có 1 phụ nữ và 1 trẻ nhỏ thì nguy hiểm. Chú đó giành ăn trái thanh long với tôi ra sao, tôi nhớ hết. Tôi nhớ cả việc mình ngồi lột ăn một lần hết trái thanh long thế nào vì sợ người ta ăn mất.
Tôi nhớ cả lúc xích lô dừng trên cầu Tràng Tiền, tôi đói bụng đòi mẹ mua bánh bao, mẹ bảo “làm gì có tiền đâu mà mua”. Tôi cũng nhớ như in cái cảm giác đứng ngoài song sắt nhìn người đàn ông phía trong song sắt, nó sợ hãi thế nào.
Chính vì vậy, tôi tự thề với lòng mình là không bao giờ đi Huế. Chuyến đi Huế vừa rồi của tôi là bất khả kháng vì phim quay ở Huế nên tôi buộc lòng phải tới.
Vì lý do gì mà ba của Trung lại bị ở tù?
Là vì gái gú. Ba bị bắt ở Huế cũng vì lý do mê gái. Ba cặp kè với bạn của mẹ, hai người đưa nhau ra Huế chơi. Tiền ở khách sạn hết hơn 3 triệu nhưng không trả, trốn về Sài Gòn. Hai người đã về trót lọt và nghĩ là với số tiền đó thì họ không truy cứu nhưng họ thưa ra toà.
Và ở thời điểm đó, phạm tội ở đâu thì xử và giam ở đó. Ba bị giam ở lao Thừa Phủ.
Khi ba bị giam, mỗi tháng mẹ ra Huế thăm ba 1 lần, gởi tôi ở nhà cho bác là chị ruột của ba trông. Lúc đó tôi mới 3 tuổi.
Nói là bác ruột, dẫu thương thế nào thì cũng không thể bằng mẹ được. Tới giờ ăn cơm, ai cũng ở dưới ăn còn mình, bác bới cho một chén cơm với cái trứng chiên, ra góc cầu thang ngồi ăn một mình. Tối tự ngủ trên lầu 1 mình. Sáng bác kêu dậy chở đi học.
Khi mẹ về, tôi không kể với mẹ chuyện bác ruột, các anh chị đối xử với mình thế nào. Và chắc tới bây giờ, mẹ tôi cũng chưa biết. Tôi chỉ bảo “mẹ đi đâu thì cho con đi cùng, đừng để con 1 mình”.
Và có lần, tôi được đi theo mẹ như thế.
Tôi còn nhớ là hồi mình mới 18, 20 tháng tuổi đã được cho đi học chữ vì kế bên có một cô giáo mở lớp tại nhà. Có lần ra thăm nuôi ba, tôi cầm cuốn truyện đọc, ba bảo “trời ơi, nó biết đọc rồi đấy hả, nhanh quá ha”.
Thật sự, trong đầu tôi thời điểm ấy, tôi không biết người đó là cha mình, chỉ biết là mình rất sợ người đàn ông đó.
Hồi xưa, mỗi lần mẹ bận việc phải nhờ ba tắm cho tôi là mỗi lần ba cầm cái ca múc nước phang thẳng vô đầu. Vừa đánh vừa chửi “mày đứng yên chưa, đứng yên chưa”.
Cái cầu thang trong nhà, tôi té không biết bao nhiêu lần. Và có những lần là bị ba đạp thẳng xuống. Đó là những di chứng tâm lý khủng khiếp.
Vì sợ nên tôi né, gần như không nói chuyện, không giao tiếp, lại càng không bao giờ chia sẻ. Nói thật, tôi gọi một tiếng ba nhưng không biết ba nghĩa là gì.
Tới cả đồ chơi của bà nội từ Mỹ gửi về cho tôi, ba cũng lấy đem đi bán. Tức là ngay cả cái điều mình không thể làm cho con thì cũng không giữ cho nó.
Không phải mình không muốn bỏ qua nhưng mình cứ nhớ hoài, nhớ hoài…
Sai hay đúng thì cũng là cha mẹ
Nhìn lại quá khứ khủng khiếp ấy, giờ Trung cảm thấy thế nào?
Mình phải tự nghiệm được chuyện bỏ qua vì sai hay đúng thì cũng là cha mẹ. Huống chi, trong suy nghĩ của tôi, họ hiểu hết nhưng họ chưa có cơ hội để chứng tỏ hoặc thay đổi. Phần lớn cha mẹ trên đời này đều thương con cái.
Ngay như ba tôi, dù hiện giờ ông đã có 1 người phụ nữ khác, 1 đứa con khác nhưng tôi tin là ba vẫn dành tình thương cho mình.
Cái ngày ba quyết định rời khỏi nhà, tôi nghĩ chắc chắn đó là 1 quyết định khó khăn nhưng suy cho cùng, ba biết ba mẹ ở cạnh nhau, cả hai người đều không vui, không hạnh phúc và tôi cũng đã lớn, lại chưa từng đứng về phía ba. Cho nên việc ba quyết định đi là đúng. Ba phải lo cho đứa bé kia, để không lặp lại chuyện của tôi ngày xưa.
Tôi không buồn về việc ba bỏ đi. Tôi thấy đó là sự giải thoát cho tất cả mọi người. Cho mẹ, cho ba, cho tôi và cả gia đình sau này của ba nữa.
Ngồi suy nghĩ lại, tôi thấy hợp lý nên không hề giận. Tôi vẫn dặn mẹ, chuẩn bị bánh trái, quần áo và tiền để lúc nào ba về cũng có đưa cho ba. Thỉnh thoảng, ba có viết thư để lại, đọc mình cũng chạnh lòng. Rồi lâu lâu có số điện thoại lạ nhắn “ba xin lỗi”, đọc mình cũng thấy thương.
Nghĩa là, ba của Trung giờ đã nhận ra cái sai với con mình?
Tạm thời tới lúc này là như vậy nhưng để sửa sai thì chắc là chưa thể vì hiện tại điều kiện của ba không tốt bằng điều kiện của tôi.
Với lại, nếu muốn bù đắp cho tôi thì cũng không kịp nữa, tôi có điều kiện của mình nên không cần những món quà về tinh thần hay vật chất.
Để bù đắp cho mẹ thì mẹ cũng quên luôn quá khứ rồi, mẹ không cần sự bù đắp đó nữa, miễn là từ giờ đừng sai gì với nhau, để khi tới nhà còn có thể mời nhau vào uống nước là vui lắm rồi.
Lâu lâu không thấy ba về, tôi cũng hỏi thăm. Tôi nói với mẹ chịu khó hỏi thăm vì tôi lo đứa con sau này của ba lại bất hạnh giống mình.
Nhưng ngày xưa, ba còn là thanh niên, 25, 30 tuổi chắc sẽ khác bây giờ là người 50, 60, suy nghĩ phải chững chạc, cũng trải qua bao nhiêu mất mát rồi.
Tôi nghĩ hơn ai hết, ba là người tiếc nuối nhất khi mất 1 đứa con như tôi – điều mà trước đó ông cảm thấy không cần. Bởi trước khi đi, ba nói với mẹ rằng “ nó không giống con tôi, nó giống con bà hơn nên tôi phải tìm ai đó đẻ cho tôi đứa con mà nó coi tôi là cha của nó và là con của tôi kìa”.
Ngày xưa, nhà nội cũng thường trách mẹ, tại sao lại dạy cho con cái tư tưởng oán hận và ghét cha. Ba tôi cũng nói y chang thế với mẹ. Nhưng sự thật, mẹ chưa từng dạy tôi những điều đó. Hơn ai hết, mẹ là người cố gắng hàn gắn tình cảm giữa hai cha con nhưng tôi tự xây rào cản cho chính mình.
Thậm chí, mẹ tôi còn bênh ba. Bao nhiêu lần tôi xách quần áo đi ra khỏi nhà vì cảm thấy không chịu nổi ba. Và mẹ bảo “mày đi đi, tao không cần”.
Trịnh Tú Trung và mẹ…
Hồi đó, tôi còn chạy chiếc Atila, để chiếc va-li sau lưng, chạy vòng vòng ngoài đường 5, 7 tiếng. Không phải vì mình không thể qua nhà bạn ở nhờ hay mướn khách sạn ở tạm, mà vì trong lòng cứ nghĩ, mình có thực sự muốn bỏ đi hay không.
Bởi tôi biết, nếu mình thực sự bỏ đi thì mẹ sẽ không thể chống lại được với nghịch cảnh. Khi tôi quay về, mẹ cũng không hỏi vì mẹ biết, dù thế nào tôi cũng không bao giờ bỏ mẹ 1 mình.
Bây giờ, thỉnh thoảng có người hàng xóm của ba, nhắn tin trên facebook cho tôi nói rằng, ba hay đi khoe với mọi người: thằng bé trên ti vi là con tôi đó, nó giỏi dữ lắm nhưng tại tôi không tốt nên nó giận.
Cuối cùng thì ba cũng nhận ra điều đó.
Theo Trí Thức Trẻ
Quản lý cũ của Hiền Thục - Trịnh Tú Trung: Bị đuổi ra khỏi nhà vì ép bố mẹ chia tay
Bố của Trung không phải là người đàn ông chung thuỷ. Ông mải chơi, để trái tim đi hoang với những mối tình bên ngoài nhưng mẹ anh vẫn cam chịu.
Trịnh Tú Trung sinh năm 1986. Tử vi nói người tuổi Bính Dần là con hổ dũng mãnh, nhiều khi khiến người xung quanh sợ hãi nhưng thực chất lại hiền lành, thẳng thắn và phóng khoáng.
Người tuổi Bính Dần tinh lực dồi dào, nhanh mồm nhanh miệng, đến đâu cũng có thể giành được quyền uy, danh tiếng. Là người quang minh chính đại nên không che giấu khuyết điểm hay thiếu sót của bản thân. Dù vậy, thì họ không phải là người hay gặp may mắn!
Dường như, tất cả những điều đó được viết ra để dành cho Trịnh Tú Trung - người được khán giả đặt cho biệt danh "giám khảo quốc dân" hiện nay.
Tuổi thơ bất hạnh, không muốn lập gia đình, nhờ "đẻ thuê"
Trịnh Tú Trung là con một. Mẹ của Trung làm công việc buôn bán bình thường còn bố là hoạ sĩ. Trung được sinh ra từ một sự cố không ai mong muốn và tình huống đó buộc hai người lớn phải dọn về ở với nhau trong sự lặng lẽ, không đám rước dâu, không trầu cau dạm hỏi.
Có lẽ vì thế mà gia đình ấy không đủ ấm và tuổi thơ của Trung kém may mắn hơn so với nhiều đứa trẻ bình thường khác.
Theo như lời Trung nói, mẹ của anh là một "người phụ nữ cam chịu". Trung không kể chi tiết về các tình huống oái oăm trong những năm tháng đó nhưng ngay từ bé, anh đã hiểu "mẹ không phải là một người phụ nữ hạnh phúc".
Bố của anh không phải là người đàn ông chung thuỷ. Ông mải chơi, để trái tim đi hoang với những mối tình bên ngoài và không quan tâm đến vợ con.
Trịnh Tú Trung có một nỗi ám ảnh lớn về tuổi thơ đầy giông bão.
Không chỉ mẹ mà cả Trung cũng chịu đựng cuộc sống ấy hơn 20 năm. Cho đến một ngày, Trung không chịu nổi, anh ép mẹ phải chia tay với bố. " Con không muốn mẹ phải chịu đựng cuộc sống đó nữa. Con không muốn suốt ngày mẹ phải sầu não. Con muốn mẹ tự giải thoát cho mình", Trung đã nói với mẹ như thế.
Mẹ anh, vì quá thương chồng và dường như đã quen với cuộc sống cam chịu đó nên không chấp nhận. Thậm chí, bà giận và đuổi con ra khỏi nhà. Nhưng rồi một ngày, bà nhận ra con trai mình nói đúng. Bà chia tay chồng dù trong lòng rất cô đơn!
Hai mẹ con ở với nhau. Trung cần mẫn làm việc, tìm kiếm cơ hội để khẳng định bản thân, vun vén kinh tế, lo cho mẹ một cuộc sống đủ đầy vật chất và thoải mái về tinh thần cho tới ngày hôm nay, khi nhiều năm đã đi qua.
Còn bố của Trung cũng có gia đình mới và những đứa con khác. Với bố, Trung vẫn lo tròn đạo hiếu, dù vết thương lòng ông để lại cho hai mẹ con quá lớn.
Ở tuổi 32, từ hai bàn tay trắng, Trịnh Tú Trung làm chủ 3, 4 căn nhà, đó thực sự là một hành trình không chỉ của mồ hôi, nước mắt mà còn là những cay đắng của máu và sự nỗ lực không ngừng.
Nhìn lại chặng đường ấy, đã có lúc Trung rơm rớm nước mắt. Trung tự hào vì mình không hư hỏng khi lớn lên trong một gia đình không đúng nghĩa và xung quanh xóm có nhiều đứa trẻ không ngoan. Ngay cả những người ngày xưa, Trung hay bị lôi ra so sánh thì bây giờ, họ cũng không bằng anh!
Điều đó khiến anh sợ lập gia đình.
Nói về dự định trong tương lai, Trung thật lòng nói mình sợ lập gia đình nhưng Trung muốn có một đứa con để truyền lại cho nó những gì mình học được và cho nó những điều tốt đẹp mà tuổi thơ Trung ao ước.
Dĩ nhiên, bất cứ người cha người mẹ nào cũng mong con mình "đi lối đi thông thường" như bao người khác là lấy vợ sinh con nhưng nếu Trung lựa chọn "dịch vụ đẻ thuê" ở Thái Lan như lời anh nói, thì mẹ anh cũng tôn trọng quyết định của con.
Bà tin con trai mình đủ trưởng thành, thiện lương để biết đúng sai và chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của nó, dù sự lựa chọn đó có khác thường và ương bướng như cá tính của Trung!
Bị chèn ép, cô lập vẫn dũng mãnh vượt qua
Gameshow "Quý cô hoàn hảo" đã đưa tên tuổi Trịnh Tú Trung lên danh sách những người nổi tiếng trong showbiz Việt. Từ gameshow này, anh được khán giả ưu ái đặt biệt danh "giám khảo quốc dân".
Nhưng điều Trung tự hào nhất là mình đi lên từ con số 0 bằng chính nỗ lực, sự chân thành và cần mẫn của mình, không phải luồn cúi ai. Điều này được minh chứng từ chính cuộc đời đầy khắc nghiệt mà Trung đã trải qua.
Trịnh Tú Trung trong chương trình Cùng nhau tỏa sáng 2015.
Trịnh Tú Trung là quản lý trẻ tuổi nhất Việt Nam. Anh trở thành quản lý cho ca sĩ Hiền Thục khi mới 16 tuổi, từ lúc Hiền Thục còn đi hát show hội chợ kiếm từng đồng mua sữa cho con, với cát xê 200.000, 300.000 đồng.
Có những ngày, hai chị em phải gom hết tiền lại mới đủ mua một ổ bánh mì hay những đêm đi hát trên chiếc xe gắn máy, bị người ta ức hiếp, Hiền Thục khóc trên vai Trung. Họ khóc cùng nhau khi đau khổ và cười cùng nhau khi gặt hái vinh quang.
Nhưng cuộc đời vốn dĩ là những chuyến đi, hạnh ngộ tất phải biệt ly. Sau 10 năm gắn bó, Trung muốn bứt ra xông pha vào lĩnh vực mới để khẳng định bản thân.
Thời điểm ấy, Hiền Thục từng nghĩ tới chuyện bỏ hát. Và cũng chính Trung lại khuyên nhủ để Hiền Thục tiếp tục con đường ca hát mà số phận đã định đoạt cho cô dù đoạn đường phía trước không có anh đi cùng.
Đúng như những tiên đoán trong lá số tử vi, ở công việc nào, Trịnh Tú Trung cũng luôn chỉnh chu và tạo được cho mình một chỗ đứng nhất định, từ kinh doanh, stylist đến nghề diễn viên, giám khảo.
Khi làm stylist, Trịnh Tú Trung góp phần không nhỏ trong việc định hình phong cách thời trang và xây dựng hình ảnh cho người mẫu Thanh Hằng, Yến Trang.
Khi bước chân vào con đường diễn viên, giám khảo dù gặp không ít trắc trở nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, Trịnh Tú Trung là giám khảo chuyên nghiệp duy nhất tại Việt Nam được quốc tế cấp bằng.
Trịnh Tú Trung từng làm quản lý cho Hiền Thục, stylist cho Thanh Hằng rất thành công.
Để có được vị trí đó, Trịnh Tú Trung phải trải qua muôn vàn cay đắng, bị người ta vùi dập biết bao nhiêu lần.
Còn nhớ hơn 2 năm trước, Trịnh Tú Trung tham gia chương trình Cùng nhau toả sáng. Ở cuộc thi này, nhóm của Trung đạt giải Á quân. Nhờ thể hiện tốt trong chương trình nên nhà sản xuất đề cử anh tham gia gameshow Cười Xuyên Việt, phiên bản nghệ sĩ.
Cơ hội ấy, may mắn ấy cũng đi cùng với rất nhiều cay đắng. Vì được đặc cách tham gia chương trình với tư cách một nghệ sĩ nên vô tình Trung làm mất lòng rất nhiều người.
Thậm chí, có người còn phản ứng "có Trịnh Tú Trung thì không có tôi". Đến mức, ngày hôm sau bắt đầu quay chương trình mà hôm nay, nhà sản xuất vẫn phải họp với các bên để định đoạt "số phận" của anh.
Trịnh Tú Trung được mời tới nhưng phải đứng ngoài cửa đợi. Cái cảm giác vừa buồn vừa sợ vừa tủi thân khi đứng đợi người khác "phán quyết" số phận của mình có lẽ suốt đời này Trịnh Tú Trung không thể quên.
Và để chọn anh, nhà sản xuất đã phải loại một số người. Với anh, đó là cái ơn lớn nhưng cũng lại mở đầu cho sự ganh ghét, đố kỵ của đồng nghiệp.
Trung bước vào cuộc thi ấy với đủ bất trắc, bị chèn ép, bị cô lập, bị giành giật cố vấn, giành giật giờ diễn. Trịnh Tú Trung nói: "Biết bao đêm tôi khóc bỏ về vì bị giành giờ diễn. Đă từng có lúc, hoá trang xong, tóc tai dài thòng, tôi bỏ chạy ra cửa".
Ấy vậy mà cuộc thi năm đó, Trung bước vào được vòng trong và xuất sắc đạt giải Ba.
Thành công ngày hôm nay Trịnh Tú Trung có là sự cần mẫn và nghiêm túc trong công việc.
Có lẽ, sự nghiêm túc, chỉnh chu, làm gì cũng nỗ lực hết mình của Trung được ghi nhận. Người ta bắt đầu mời show Trung. Nhờ khả năng nói năng lưu loát, tư duy logic nhạy bén nên Trung được mời ở vị trí giám khảo.
Dĩ nhiên, nhiều người không phục nhưng ở vị trí này, Trung đã để lại dấu ấn quá sâu đậm trong lòng khán giả bằng sự sâu sắc, chân thành và gai góc của mình mà anh gọi đó là "kinh nghiệm xương máu từ chính cuộc đời tôi".
Trịnh Tú Trung biết, những thành quả ngày hôm nay của mình có thể làm một số người khó chịu nhưng chính điều đó lại là động lực để anh luôn răn mình phải cố gắng không ngừng nghỉ và không được vấp ngã.
"Tôi là người có chỉ số vượt khó rất cao, thuộc hàng kỷ lục. Không ai giết chết tôi đươc. Tôi nghĩ mình cứ có sức làm, có sức vươn lên thì vượt qua được hết. Và quan trọng là sống bằng sự chân thành", Trịnh Tú Trung nói.
Theo Trí Thức Trẻ
Ký ức nặng nề ngày Tết của Trịnh Tú Trung, ám ảnh người bố ham chơi, bỏ mặc con đứng đợi từ 10h sáng tới 8h tối "Nửa đêm, ba lôi tôi dậy đánh nhừ tử. Vừa đánh, ông vừa chửi, mày cố tình đi về để mọi người thấy tao là người vô trách nhiệm. Vì mày mà tao bị chửi', Trịnh Tú Trung nhớ lại. Nghĩ đến tết, mọi người thường nghĩ tới những điều vui vẻ, ấm áp đoàn viên bên gia đình. Nhưng với một số...