Trên đời, buồn nhất là “đã từng”…
Đã từng yêu nhau như thế, đã từng hy sinh nhiều đến vậy, nhưng rút cục vẫn không thể đi tới cùng trời, cuối đất, kết thúc cũng vẫn chỉ là hai chữ: “ chia xa”. Có buồn không, khi người chúng ta coi là tất cả, chỉ có thể cất lên hai tiếng: “đã từng”?
Tôi nói rằng chúng ta buồn lắm chứ, đừng ai nhắc thêm về quá khứ mà chúng ta đã cố tình gói ghém, nhặt nhạnh, gom góp lại và rồi khóa chặt trong tim. Vì chẳng có ai yêu ai sâu nặng mà chia tay không buồn, không tiếc. Chẳng có một người nào vô tâm đến mức chia tay nhau rồi mà không thấy trống rỗng trong tim.
Cái trống rỗng ấy hệt như một thói quen mà bạn bỗng dưng thay đổi, người cùng bạn đi chung đường bỗng đột ngột rẽ ngang. Một ngày mùa đông sẽ càng thêm lạnh lẽo khi chúng ta bỗng thấy thèm những hơi ấm quen thuộc. Và rồi trong cái cảm xúc trống rỗng ấy, nỗi buồn sẽ kéo dài đến vô tận mà không cách nào ngăn chúng lại.
Trong tâm trí là hình bóng một người, nỗi nhớ đầy vơi về nụ cười, ánh mắt, tiếng nói quen thuộc, cái nắm tay hứa hẹn, vòng ôm siết chặt, là biết bao nhiêu kỷ niệm lưu mãi nơi đáy tim.
Thứ khó quên nhất sau chia tay chính là kỷ niệm.
Và rồi chúng ta hoang mang, một ngày kia chúng ta sẽ không tìm được một ai đó khiến trái tim chúng ta rung động một lần nữa, bởi cuộc đời dài rộng ấy, có mấy người gặp được người để thương, mấy người gặp được người thương mình vô điều kiện?
Càng hoang mang, chúng ta lại càng thu mình lại trong cái thế giới bé nhỏ, khước từ những bàn tay sẵn sàng đưa cho ta để ta nắm lấy. Khước từ cả những bờ vai sẵn sàng cho ta dựa bất cứ lúc nào.
Video đang HOT
Tự hỏi lòng mình, mở lòng thêm lần nữa có khó hay không?
Rồi người ta lại tự đưa cho mình những con đường và sự lựa chọn khác nhau. Có thể là chúng ta cười cho qua chuyện, lắc đầu vì nghĩ rằng hiện tại có lẽ chẳng cần yêu, hoặc có thể, vì phút yếu lòng, chúng ta nhanh chóng nắm lấy một bàn tay khác.
Vừa buông một bàn tay, đừng nắm vội một bàn tay khác.
Đối với chúng ta, nếu lựa chọn nhanh chóng bắt đầu, người mới chính là cách để khỏa lấp đi những khoảng trống. Khoảng trống về “người cũ”, những thói quen, những yêu thương chắp vá… Nhưng chúng ta lại không biết rằng, thứ mình đang sở hữu, chỉ là những bi kịch. Tình cảm vội vàng được chấp nhận, người mới chỉ là người thay thế, là cảm động chứ không phải là yêu…
Còn gì đau lòng hơn khi chúng ta vừa tổn thương trong tình yêu rồi lại chính là người làm tổn thương người khác? Day dứt hay hối hận bao nhiêu cũng không thể quay lại được nữa. Và chúng ta hiểu đó không phải là sự lựa chọn khôn ngoan.
Sau chia tay, việc duy nhất chúng ta cần, đó chính là học cách làm quen với việc phải một mình, học cách trở thành một người không lệ thuộc quá nhiều vào tình cảm, chính là không phải đóng tất cả các cánh cửa dẫn đến trái tim nhưng phải cần một thời gian nhất định.
Trên đời này, điều buồn nhất là đã từng…
Người thật lòng với chúng ta, ắt sẽ kiên nhẫn đợi chúng ta mở lòng. Và hai tiếng “đã từng”, dù buồn lắm, nhưng chúng ta hiểu rằng đó đơn giản chỉ là quá khứ. Có một này nào đó, chúng ta sẽ nhắc lại nó, kèm theo một nụ cười rất đỗi an nhiên.
Cuộc đời chính là sắp xếp cho chúng ta những lần gặp gỡ, nếu không thể bên nhau cũng sẽ là những ký ức đẹp đẽ vô ngần. Vậy thì còn điều gì bi thương, còn điều gì khiến chúng ta mỏi mệt? Nói thì đơn giản lắm chứ, ai không khuyên nhau như vậy được, nhưng bản thân trải qua mới biết, cái không làm được, có lẽ là chấp nhận, là quên, là tỏ ra mình bình thường với những tổn thương, đổ vỡ.
“Đã từng” là vĩnh viễn không thể quay lại thời điểm đó, gặp gỡ người đó và hàn gắn mọi thứ. Là không thể coi nhau là người lạ, nhưng chẳng thể nhận nhau là người quen.
Là gặp lại, chỉ có thể cười, gật đầu rồi bước tiếp, là dù vô tình hay hữu ý cũng có chút xao động, chút buồn, chút bối rối, chút tơ vương!
Theo Emdep
Phụ thuộc tinh thần vào bạn trai là sai lầm lớn của tôi
Phụ thuộc kiểu nào cũng là phụ thuộc, giờ anh không bên em nữa, em cảm thấy lạc lõng ở đất Sài Gòn này lắm.
(Ảnh minh hoạ).
Em là dân tỉnh lẻ vào Sài Gòn học đại học và đang là sinh viên năm cuối. Bố mẹ em là công chức nhà nước, muốn em theo ngành của bố mẹ để về tỉnh dễ xin việc. Hiện em theo học ngành mà bố mẹ mong muốn. Tuy nhiên, em lại không thích dựa dẫm bố mẹ mà muốn phấn đấu bằng chính sức lực của mình. Hơn nữa, có một lần bố bảo: "Bố thích đi du lịch châu Âu" nhưng vẫn chưa làm được vì gánh nặng gia đình, họ hàng, tốn kém rất nhiều chi phí. Lo xong những chuyện đó, em biết bố mẹ cũng sẽ không dành tiền cho bản thân đi du lịch đâu mà sẽ để dành để lo cho em và em trai. Thấy vậy, em xót lắm. Chẳng nhẽ phận làm con lại không lo được cho bố mẹ, không thực hiện được những gì bố mẹ thích sao?
Em cũng có giấc mơ được đi sang trời Âu nữa. Mà vào nhà nước làm việc, tranh đấu rất nhiều, nhà em lại không quen biết, khó thăng tiến được, đến khi nào mới lo cho bố mẹ đây? Ở tỉnh lại không có nhiều cơ hội việc làm, không còn cách nào khác em phải quyết tâm phấn đấu ở lại Sài Gòn tìm việc. Thực ra, em có được quyết tâm như vậy cũng là nhờ người yêu cũ. Anh hơn em 3 tuổi, cũng là dân tỉnh lẻ vào Sài Gòn học đại học và lập nghiệp. Bọn em quen nhau khi em là sinh viên năm nhất, còn anh sắp ra trường. Anh là người giỏi giang, rất nỗ lực và có chí tiến thủ cao. Em rất ngưỡng mộ anh và chắc em yêu anh cũng là vì điều này. Sau gần 3 năm ra trường, anh đã có công việc tốt và lương cao hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa. Tuy vậy, em không có ý định phụ thuộc anh về mặt vật chất, không thích dựa dẫm vật chất của bất kỳ ai, nhất là đàn ông. Lương anh tuy ổn nhưng không là gì so với mức sống ở Sài Gòn, điều em phụ thuộc anh là ở chỗ dựa tinh thần.
Anh không học chung trường đại học nhưng lại học chung ngành với em. Anh như một người đi trước, hướng dẫn và tạo cho em rất nhiều động lực để phấn đấu cho tương lai. Anh nói yêu thương em rất nhiều, muốn cưới em, muốn xây dựng tương lai cùng em, hứa hẹn rất nhiều điều. Em từng mơ mộng đến viễn cảnh hạnh phúc êm đềm cùng nhau cố gắng. Nhưng càng quen em lại càng cảm thấy bọn em không hợp nhau chút nào. Hai đứa quá khác nhau, cái tôi của hai đứa quá lớn. Em đã cố hiểu được suy nghĩ của anh, cố nhẹ nhàng, dung hòa điểm khác biệt, vậy mà không sao thoát khỏi hoài nghi anh chỉ đang lợi dụng thân xác em. Anh cũng không cố để hiểu được em. Chúng em chia tay nhiều lần, nhưng chỉ cần 1 trong 2 mở lời trước, thì người còn lại cũng mủi lòng và quay lại. Em cũng thừa nhận là cả 2 bọn em đều khá trẻ con, cứ vài tuần là lại cãi nhau và đòi chia tay. Đôi lúc em cũng thấy ngán ngẩm đến phát chán, chỉ muốn bỏ quách cho xong nhưng lại yếu lòng không sao dứt được.
Lần cuối cùng, em buồn bã tâm sự chuyện mình với người bạn gái thân. Bạn em mới inbox cho anh nói ra những điều em mong muốn. Anh nói lại với bạn em rằng anh mệt mỏi, muốn chính thức chia tay với em, nói để có được quyết định đó đối với anh rất khó khăn và chúc em sống tốt. Tuy nhiên, anh lại không trực tiếp nói với em những lời đó, đến lời chia tay chính thức cũng không trực tiếp nói với nhau. Sao lại không tôn trọng đến như vậy?
Vài tuần trôi qua, anh vẫn không liên lạc với em, cứ thế im lặng. Em cũng tự biết rằng đàn ông muốn dứt sẽ im lặng như thế. Một lần duy nhất, em vào trang cá nhân anh xem, thấy anh comment trong bài post của anh rằng anh đã thuộc hội "độc thân vui tính" rồi. Khoe như vậy, em biết anh đã muốn tìm người mới. Từ đó về sau em không vào trang cá nhân anh nữa, không quan tâm, không muốn biết cuộc sống của anh ra sao. Em cứ tưởng phụ thuộc có nghĩa chỉ là phụ thuộc về vật chất, không ngờ phụ thuộc về tinh thần cũng là sai lầm. Phụ thuộc kiểu nào cũng là phụ thuộc, giờ anh không bên em nữa, em cảm thấy lạc lõng ở đất Sài Gòn này lắm. Chia tay cũng là điều sớm muộn vì không hợp nhau và cũng không cố gắng để hợp nhau. Em còn phải cố gắng cho tương lai, cố gắng để biến giấc mơ của bố mẹ cũng như của em thành sự thật. Mong mọi người cho những lời khuyên để em có động lực hơn cho chặng đường sắp tới.
Theo VNE
Kết đắng khi chê bạn trai chụp ảnh dốt Thế gian có muôn vàn kiểu chia tay, nhưng chia tay mà phải chia xa luôn điện thoại như tôi thì quả thực trần đời hiếm có. Phát điên vì bạn trai chụp ảnh xấu lại còn cục súc (Ảnh minh hoạ) Đến lúc này cơn giận của tôi vẫn như lửa cháy ngùn ngụt. Có chị em nào số khổ như tôi...