Trao thân tuổi 17 và bi kịch màng trinh giả
Tôi đã trao thân cho người đàn ông chừng 50 tuổi… (Ảnh minh họa)
“Cô tưởng cô là ai, cô tưởng với cái này cô có thể lừa được tôi?! Tôi nói cho cô biết, với loại hư hỏng này tôi có thể kiếm được hàng trăm….”.
Tôi năm nay mới 27 tuổi và đã đánh mất hạnh phúc của chính mình vì những sai lầm của 10 năm trước.
17 tuổi, tôi đã trao thân cho người đàn ông 50
Có thể xem tôi là cô gái không được may mắn, từ bé cho đến khi hiểu được vị đắng cuộc đời, tôi chỉ có cha bên cạnh mà không hề nhớ hình dáng và khuôn mặt mẹ mình ra sao. Do vậy, với tôi, cha là người đàn ông mạnh mẽ, đầy lòng khoan dung, kiên cường… Suốt cả thời cắp sách đến trường tôi đều được nhận xét là cô gái dễ thương, xinh đẹp. Nhưng tất cả đều thay đổi từ năm tôi 17 tuổi.
Cha tôi bị tai nạn lao động, hôn mê trong bệnh viện, chi phí cho một ngày nằm trên giường cộng với tiền thuốc, tiền người chăm sóc… thật sự quá tải và quá lớn với đứa con gái đang tuổi cắp sách đến trường như tôi. Và tôi buộc tạm biệt giấc mơ vào đại học của mình.
Tôi được giới thiệu vào làm ở quán bar, với công việc chính là ngồi ăn, hát, trò chuyện với khách hàng để họ hài lòng. Thú thật vào thời điểm đó, tôi còn chưa hiểu những kiến thức cơ bản rằng tôi có thể đánh mất mình và môi trường làm việc như vậy có thể đẩy tôi đến những cám dỗ và sự sa ngã. Có lẽ vì tôi không có mẹ…
Một đêm, đúng ngày sinh nhật thứ mười bảy, có buổi tiếp khách khá quan trọng và tôi đã uống hơi nhiều rượu. Khi trong phòng chỉ còn lại mình tôi cùng người đàn ông lạ khoảng chừng 50 tuổi, tôi đã bị sàm sỡ. Dù cố gắng chống cự, nhưng làm sao tôi có thể cản nổi sức của người đàn ông đang đầy dục vọng. Và tôi đã đánh mất đời mình như vậy, sinh nhật tuổi 17 của tôi cũng thật “đáng nhớ”.
Ngay khi biết tôi sẽ kiện, mà thật ra lúc đó tôi cũng chỉ có ý định làm to chuyện và tố cáo ông với người chủ của mình, người đàn ông đó đã dụ dỗ, vuốt ve, và đe dọa tôi. Tôi vẫn còn nhớ đêm đó, người đàn ông đáng tuổi bố đã đưa cho tôi 2 triệu đồng, và nói đây là tiền bồi thường, chỉ cần tôi nghe theo, từ lần sau tôi có thể kiếm được nhiều hơn thế.
Và rồi tôi gặp anh H ngay lúc đó. Ngay khi người đàn ông kia bỏ đi, một người đàn ông khác trẻ hơn vào dọn dẹp, thấy tôi khóc và chán chường, anh đã an ủi tôi rất nhiều. Anh hơn tôi 5 tuổi, cũng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn mà đến đó làm việc. Từ dạo ấy, tôi khá thân thiết với anh, anh luôn ở bên lúc tôi buồn hay thất vọng về cuộc sống, chỉ có điều tiền viện phí quá lớn kia là anh không thể giúp đỡ nên tôi vẫn phải ở lại quán bar đó để kiếm tiền và bán linh hồn mình cho quỷ dữ.
Tôi đang quá tuyệt vọng với cuộc sống này… (Ảnh minh họa)
Trong môi trường đầy những tội lỗi và cả cám dỗ chính H đã giúp tôi tự tin và muốn sống hơn. Đã nhiều lần H tỏ tình và nói yêu tôi, nhưng làm sao tôi có thể nhận lời, tôi đã là cô gái xấu xa, không ra gì… và quan trọng hơn gia cảnh nhà anh không khác nhà tôi là mấy, bố mẹ già cùng những đứa em cũng không được đi học cho tử tế.
Video đang HOT
Khoảng hơn hai năm sau, tôi đã gom đủ số tiền trả viện phí, bệnh tình cha tôi cũng khá hơn và được ra viện. Tôi âm thầm rời khỏi quán bar và chạy trốn luôn cả người đàn ông đã quá tốt với mình, bởi anh có thể yêu và cưới người con gái khác tử tế hơn.
Tình yêu có tính toán và bi kịch
Cũng tại thời điểm đó, khi mà cha tôi bình phục hẳn và đi làm trở lại, một người đàn ông khác bước vào cuộc đời tôi, cũng chính là chồng tôi bây giờ. Anh M đúng là mẫu người mà những đứa con gái mới lớn như tôi khao khát: Đẹp trai, biết quan tâm và quan trọng là anh có công việc cùng đồng lương kha khá.
Thêm một sai lầm nữa của tôi bắt đầu từ đây, vì muốn cưới cho được anh và giữ anh lại cho mình, nghe theo những lời quảng cáo tôi đã tìm đến trung tâm để làm màng trinh giả, tôi chỉ nghĩ có được nó tôi là phụ nữ còn trong trắng và hoàn mỹ trong mắt anh.
Nhưng đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mọi chuyện vỡ lở ngay đêm tân hôn, tai nạn đã xảy ra và M nhanh chóng hiểu được vấn đề.
“Cô tưởng cô là ai, cô tưởng với cái này cô có thể lừa được tôi. Tôi nói cho cô biết, với loại hư hỏng này tôi có thể kiếm được hàng trăm….”.
Ngày cưới hạnh phúc của tôi đã kết thúc bằng rất nhiều câu đại loại như vậy và đến giờ tôi vẫn không thể nhớ đủ những gì mà anh nói. Tôi chỉ có thể chia sẻ rằng, đây đã là năm thứ sáu tôi về nhà chồng, nhưng vẫn chưa có một ngày gần gũi chồng mình thực sự. Anh không hề đụng chạm vào cơ thể tôi, dù tôi luôn nằm bên anh, mỗi đêm khi bước vào phòng ngủ anh đều hướng về tôi ánh mắt khinh thường, và chỉ nói đúng một câu “Sẽ không bao giờ”. 365 ngày của một năm – 6 năm đằng đẵng làm người vợ, cả ngày dài tôi chỉ được nghe chồng mình nói câu đó.
Tưởng rằng mình có thể chịu đựng và cuộc hôn nhân này sẽ thay đổi, nhưng thật sự lúc này tôi quá mệt mỏi với chính cuộc đời mình. Tôi mới 27 tuổi thôi, nhưng sao đời lại lắm biến cố và đau khổ như vậy.
Nhìn lại những gì đã đi qua, tôi đâu phải là người đàn bà quá hư hỏng, chính những biến cố đã đưa tôi đến công việc đó và tôi chấp nhận nó chỉ để cứu sống người cha của mình. Thế mà hơn sáu năm qua trong cuộc hôn nhân này, tôi chỉ có khóc.
Nhưng có một câu hỏi mà tôi không thể trả lời, tại sao chồng tôi lại chọn cách vẫn đi về nhà hằng đêm, nằm chung giường, chung phòng để hành hạ tôi mỗi đêm như vậy? Tôi đang quá tuyệt vọng với cuộc sống này.
Theo Dân Việt
Trả giá cho tình yêu mù quáng
Tôi yêu anh đến điên dại... (Ảnh minh họa)
Tình yêu là gì? Là dục vọng, là sự ê chề, là bể khổ của cuộc đời. Tình yêu đối với tôi như là một hố sâu chỉ chờ ngày nhảy xuống, là địa ngục, là tham dục vọng, là ngõ cụt không có lối ra...
Cùng tham gia vào lớp ngoại ngữ ban đêm, vẻ đẹp lịch lãm cùng nụ cười và giọng nói của anh đã hút hồn một cô gái trẻ như tôi, tôi mê anh như chưa từng được mê ai lần nào, tôi say đắm nhìn anh mỗi buổi tối đến lớp. Và điều không ngờ là anh cũng thích một cô gái như tôi. Không mất nhiều thời gian làm quen, chúng tôi tiến ngay đến những buổi hẹn hò thân mật, những cuộc vui chơi với bạn bè thâu đêm, những buổi tiệc tùng linh đình cùng với đám bạn bè của anh.
Mặc cho bao lời can ngăn của bạn bè rằng "Nó không phải là người tốt, tao bắt gặp nó đi qua đêm với một cô gái khác trong một nhà nghỉ gần trường Sư phạm", thì tôi vẫn một mực tin anh. Không một giây phút nào tôi không nhớ về anh, tôi mê anh như điếu đổ, tôi tin những lời mật ngọt của anh, và tôi tình nguyện theo chân anh vào nhà nghỉ vào một ngày cuối đông.
Ôi những giây phút đầu tiên của một người con gái làm sao tôi có thể quên được, hai cơ thể cuộn vào nhau cùng với những nụ hôn nồng cháy bay bổng quên cả không gian và thời gian.
Anh ôm tôi trong vòng tay nồng ấm với biết bao lời hứa hẹn rằng "Ra trường mình sẽ nhanh chóng làm đám cưới, anh sẽ cho em một tương lai sáng ngời, rằng....", chưa dứt lời hẹn ước thì những tiếng gõ cửa xối xả từ bên ngoài, chưa kịp mang áo quần thì than ôi, một đám người bao quanh với gậy gộc và máy ảnh, họ ùn vào đánh đập tôi rồi thi nhau chụp ảnh quay phim cùng với những lời chửi bới "đồ con đĩ, đồ khốn nạn, đồ cướp người yêu của người khác...". Nhục nhã quá ông trời có biết không?
Tôi kêu trời, tôi than khóc và tôi nhìn lại anh kêu cứu, nhưng than ôi, anh không một lời biện minh che chở, tôi với gọi tên anh trong nước mắt trong sự hi vọng, nhưng anh đã ngoảnh bước ra đi..
Một tháng sau, khi mọi thứ tưởng chừng sẽ nguôi ngoai, nhục nhã ê chề sẽ lùi vào quá khứ, thì anh lại xuất hiện, những lời xin lỗi như van lơi rằng: "Cô ấy là người bố mẹ anh chọn, họ là gia đình quyền thế, vì thế lúc đó anh không thể làm gì khác là quay bước ra đi, nếu anh không làm vậy thì gia đình cô ta sẽ gây chuyện bố mẹ anh, và kết quả là em sẽ không được yên, vì thế mà anh đành phải làm vậy, cho dù anh rất yêu em, anh không thể xa và quên em được, anh yêu em nhiều lắm em có biết không...?".
Tôi mê man trong vòng tay và nụ hôn nồng ấm của anh... (Ảnh minh họa)
Ôi, giờ tôi mới hiểu cái gọi là mật ngọt của tình yêu đầu, tôi lại tin tưởng anh, tôi mê man trong vòng tay và nụ hôn nồng ấm của anh, tôi lại yêu anh đến điên dại. Tôi đắm chìm trong dục vọng, và "thuốc trắng" để rồi lại một lần nữa anh rời xa tôi, không phải như lần trước, mà bây giờ anh nói rằng, anh cần phải dành thời gian để thuyết phục bố mẹ mình và để chia tay cô bạn cũ.
Thế nhưng, chỉ một tuần sau thôi tôi nhận được tin sét đánh rằng anh vừa cưới vợ. Giây phút đau khổ tuyệt vọng thì cũng là giây phút tôi nhận ra mình đã bị "nghiện" heroin, cái hàng trắng mà mỗi ngày anh thường cho tôi hít để tôi mê man trong vòng tay và trong dục vọng mỗi lần anh đến với tôi.
Làm sao bây giờ? Tôi hỏi trời, tôi kêu trời với hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng sao trời vẫn không cho tôi lối thoát?? Trời xanh ơi, có phải trời muốn tôi phải chết mới rửa được nỗi ê chề này không? Bầu trời trước mắt như xám xịt lại, chỉ còn đủ để nhìn thấy đèn ô tô, không còn chần chừ gì nữa, tôi lao mình vào đầu xe với mong muốn trốn khỏi cái thế giới trần tục dơ bẩn này.
Vậy mà tôi đã không chết, ông trời vẫn muốn cho tôi sống để mà hành hạ, để mà thương đau. Người đàn ông lái chiếc xe đó đã kịp thời cứu lấy tôi. Nhưng cứu tôi để làm gì chứ, cho tôi sống để tôi càng thêm khổ. Bác sĩ cho biết tôi đã mang thai 2 tháng. Còn nỗi đau nào hơn nữa không hả trời?
Bỏ học, bụng mang dạ chửa, nghiện ma túy, không một xu dính túi, tôi phải làm gì bây giờ?? Những lúc lên cơn nghiện, thân xác tôi như xé ra từng mảnh, tôi thèm khát, tôi ngứa ngáy, tôi kêu gào, tôi thèm thuốc, và tôi đói..., nhưng tiền đâu bây giờ? Nếu cứ để cơ thể vật lộn khi lên cơn thế này chắc hẳn sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Tôi bất chợt nghĩ đến cái nghề "làm gái đứng đường".
Thế nhưng đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, bởi ngay hôm sau, anh lại xuất hiện. Không phải là lời giải thích mật ngọt hay là vòng tay ấm áp như tôi từng mong đợi, mà là một sự ra giá thẳng thắn, rằng:
- "Tôi đã có vợ chắc em biết rồi chứ? Tôi không muốn mất vợ, nhưng tôi cũng muốn có em, tôi cần em một tuần 2 lần, và tôi sẽ cho em những thứ mà em muốn, miễn là em phục tùng tôi và tất nhiên không cho vợ tôi biết...".
- "Đừng, đừng mà, xin đừng làm hại đời tôi thêm lần nào nữa, tôi cầu xin anh mà, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa, anh cút đi, hãy để hình ảnh đẹp về mối tình đầu trong trái tim tôi, tôi xin anh, anh đi đi...!!"
Tôi căm phẫn, tôi van xin, tôi xua đuổi anh như thế, vậy mà anh đã đưa cuốn băng ghi hình 2 cơ thể trần truồng của anh và tôi ở lần gặp đầu tiên ra rồi nói rằng: "Nếu em không chịu, thì đây, hình ảnh trần truồng của em trong nhà nghỉ sẽ được tung ra khắp trường và thậm chí về đến quê em để xem bố mẹ em sẽ ra sao...".
Tất cả, tất cả những cảm xúc yêu thương, thù ghét, giận hờn, căm phẫn, tủi nhục trong lòng giờ chỉ gói gọn lại trong 2 chữ "chấp nhận". Đúng vậy, tôi còn gì để mất nữa đâu, nếu không bằng lòng với "nó" thì tôi cũng sẽ phải làm gái đứng đường với bao người đàn ông lạ, bằng lòng với nó tôi còn được những thứ mình muốn, có tiền để nuôi con của nó, có tiền để thỏa mãn cơn nghiện.
Tôi không phải là một người xấu, nếu có chăng thì đó chỉ là sự mù quáng trong tình yêu... (Ảnh minh họa)
Sau khi thỏa mãn dục vọng, nó quẳng cho tôi một cục tiền bảo thích làm gì thì làm. Không được bao lâu thì nó lại chán chường, bởi bụng tôi ngày càng lộ ra, nó biết tôi có thai, với bản tính quái thú như nó thì làm sao nó nhận đó là con của nó, bụng càng to thì làm sao đáp ứng đủ ham muốn dục vọng của nó. Nó lại bỏ đi một cách tàn nhẫn.
Những đồng tiền nhơ bẩn của nó cũng đủ để tôi cho bé chào đời. Một bé trai không mấy bụ bẫm bởi không được chăm sóc chu đáo.
Rồi lại lấy gì nuôi con đây? Con đói bụng kêu khóc, tôi không có gì ăn thì làm gì có sữa, tôi ôm con đứng đường, mỗi người đàn ông đi qua chỉ để lại cho tôi 50 ngàn đồng, bởi vì có con bên cạnh tôi không thể theo họ đến nhà nghỉ theo ý muốn, mà chỉ làm "dù" (làm tại chỗ) thôi.
Đời là bể khổ, tình là giây oan, cái bể khổ của tôi còn rộng hơn cả đại dương, nó luôn luôn đùa giỡn, nhảy múa mà không một giây phút ngừng lại. Tôi phát hiện mình bị nhiễm HIV. Và có lẽ đời cho tôi một sự may mắn duy nhất là tôi bị nhiễm sau khi sinh con, điều đó có nghĩa là con trai tôi không bị nhiễm như tôi. Cảm ơn trời đất, cảm ơn tất cả, chỉ cần con tôi không sao là đủ rồi.
Tôi gửi con vào trại trẻ mồ côi của tỉnh Khánh Hòa, cuộc sống của bé bây giờ đã ổn định, tôi hi vọng nó sẽ mạnh khỏe, sống tốt và bình yên.
Còn tôi giờ chỉ chờ ngày xuống địa ngục, tôi không phải là một người xấu, nếu có chăng thì đó chỉ là sự mù quáng trong tình yêu. Tình yêu là gì? Là dục vọng, là sự ê chề, là bể khổ của cuộc đời. Tình yêu đối với tôi như là một hố sâu chỉ chờ ngày nhảy xuống, là địa ngục, là tham dục vọng, là... là ngõ cụt không có lối ra.
Theo Tintuconline
27 năm, chưa một lần hạnh phúc 16 năm qua, tôi chôn chặt nỗi đau trong lòng mình! (Ảnh minh họa) Cuối cùng, người yêu tôi cũng bị lĩnh án 2 năm tù vì tội danh giao cấu với trẻ em tuổi vị thành niên. Tôi nghĩ đến tình cảm giữa tôi và Tuấn đã từng gắn bó nên tôi muốn khuyên giải anh tự thú. Khi anh gọi điện,...