Trăng mật ngọt ngào của chồng và … cô giúp việc
“ Sao đấy chị, anh đi đâu ạ?”. “Tôi phải hỏi cô câu ấy mới phải. Đi đâu mà lại có dép ở đây à?”.
Chỉ mất vài giây, cô đã “túm” được anh đang trốn trong phòng tắm ra.
Đến giờ, 2 năm đã qua đi, song kí ức về tuần trăng mật “ngọt ngào” của chồng và cô giúp việc vẫn mãi là kỉ niệm đau đớn tột cùng mà cô phải chịu đựng trong đời.
Đêm đầu tiên trong tuần trăng mật ở Đà Nẵng, đang mơ màng ngủ, cô quờ tay sang không thấy chồng đâu, ngó nghiêng trong phòng tắm cũng không có ánh điện.
Cô vơ vội điện thoại gọi vào máy anh, sau một hồi chuông dài, anh cũng nhấc máy và bình thản trả lời: “Hai mẹ con ngủ trước đi, anh đang xem bóng đá ở quán cafe ngay cạnh khách sạn. Xem ở phòng sợ làm em với con tỉnh giấc”. Yên tâm, cô lại ôm con ngủ tiếp.
Đêm thứ 2, sau cả ngày dài đi chơi thấm mệt, 9 giờ tối bé Nấm đã lăn ra ngủ. Thấy chồng đang cắm cúi ôm Ipad, cô rủ chồng đi ngủ nhưng anh không đi, bảo vợ: “Em với con ngủ trước đi, anh chưa buồn ngủ. Anh đọc báo lúc nữa đã”.
Anh sang phòng bên cạnh ngủ cùng cô giúp việc (ảnh minh họa).
Cô lại quay sang ôm con và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, không bận tâm đến anh nữa. 12 giờ đêm, bé Nấm tự nhiên lại tè dầm. Bình thường ở nhà, bé đã không còn tè đêm nữa nên cô không đóng bỉm cho Nấm, chắc hẳn do cả ngày đi chơi, bé Nấm uống nhiều nước quá, lại đi ngủ sớm nên hôm nay mới tè dầm ướt hết đệm.
Vẫn nghĩ chồng lại đi xem bóng đá ngoài quán cafe như đêm qua nên cô tự tay thay quần áo cho bé rồi gọi điện xuống lễ tân nhờ họ đổi ga giường cho. Xong đâu đấy, Nấm lại lăn ra ngủ ngon lành, lúc ấy cô mới cầm điện thoại gọi cho anh. Anh không bắt máy, sốt ruột, cô vừa mở cửa phòng đi ra ngoài vừa tiếp tục nhấn nút gọi lại.
Đêm khuya, khách sạn yên ắng, vì vậy mà cô nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc của chồng khẽ vang ra từ ngay phòng bên cạnh – phòng của Liên – giúp việc nhà cô đi du lịch cùng hai vợ chồng để đỡ đần cô chăm sóc bé Nấm.
Lần thứ 3, anh vẫn không nghe máy, cô áp tai vào cánh cửa phòng giúp việc, nghe rõ mồn một từng hồi chuông đang kêu to dần. Lúc ấy, lòng cô như có lửa đốt, vừa gọi điện cho chồng, cô vừa đập của phòng: “Mở cửa ngay, anh có ra không, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại anh đang đổ rồi. Ra ngay!”.
Video đang HOT
Bất chấp những tiếng đập cửa liên hồi của cô, một lúc sau Liên mới ra mở cửa, vẻ mặt hốt hoảng: “Sao đấy chị, anh đi đâu ạ?”. “Tôi phải hỏi cô câu ấy mới phải. Đi đâu mà lại có dép ở đây à?”. Chỉ mất vài giây, cô đã “túm” được anh đang trốn trong phòng tắm ra.
Hôm ấy, cả khách sạn nơi cô nghỉ được một phen náo loạn chứng kiến màn đánh ghen của cô. Cô gào khóc, cào cấu anh, anh thì đứng như trời trồng không phản kháng. Mãi đến khi nghe tiếng bé Nấm khóc trong phòng, cuộc đánh ghen mới chấm dứt.
Trong cơn hoảng loạn, căm hận, cô thu dọn đồ đạc đòi ôm con về nhà ngay trong đêm nhưng rồi nghe anh can ngăn, cô mới ở lại. Cả đêm ấy, cô chìm trong những giọt nước mắt.
Đến giờ, 2 năm đã qua đi, song kí ức về tuần trăng mật “ngọt ngào” của chồng và cô giúp việc vẫn mãi là kỉ niệm đau đớn tột cùng mà cô phải chịu đựng trong đời (Ảnh minh họa).
Tuần trăng mật của cô đã kết thúc sớm hơn kế hoạch đến 3 ngày. Ngay sáng sau đêm phát hiện ra sự thật động trời của chồng và giúp việc ấy, cô ôm con ra sân bay về nhà. Anh cũng buộc lòng phải đi theo cô, riêng Liên thì anh chẳng dám nhòm ngó đến nữa.
Cô và anh cưới nhau khi bé Nấm của hai người đã được gần 2 tuổi. Trong 7 năm yêu nhau, họ đã sống chung với nhau 3 năm. Bỗng một ngày cô phát hiện mình đã có bầu. Lúc ấy cô đang học văn bằng 2, anh thì đi công tác triền miên nên cả hai quyết định sẽ sinh con và đợi con lớn sẽ tổ chức đám cưới. Họ chỉ kịp đi đăng ký kết hôn để bé Nấm ra đời có đầy đủ tên bố mẹ trong giấy khai sinh.
Đám cưới của anh và cô diễn ra cách tuần trăng mật vỏn vẹn 1 tuần. Nhìn anh và cô tươi cười bế con chụp ảnh cưới mà ai cũng thầm ghen tị với hạnh phúc trọn vẹn của gia đình cô. Cưới nhau xong, vợ chồng cô lên kế hoạch đi nghỉ tuần trăng mật miền Trung khoảng 5 – 6 ngày.
Anh bảo: “Em đã vất vả, thiệt thòi nhiều rồi, chẳng mấy khi có cơ hội xả hơi, lần này cả nhà đi, cho Liên đi cùng nữa trông nom Nấm cho em đỡ mệt”. Cô nghe lời anh, lên kế hoạch, đặt vé, phòng khách sạn cho tuần trăng mật 4 người.
Liên kém cô 2 tuổi, là một người họ hàng xa ở quê cô, lên giúp việc cho nhà cô kể từ khi cô sinh bé Nấm. Chưa bao giờ trong đầu cô xuất hiện 2 chữ nghi ngờ về mối quan hệ giữa chồng và giúp việc.
Vì lẽ anh thường xuyên đi công tác xa nhà, những lần anh về với hai mẹ con, anh chỉ quấn quýt bên cô và con suốt ngày. Hơn nữa, Liên cũng chẳng phải cô gái trẻ trung, xinh xắn, lại luôn tỏ ra chăm chỉ, tận tâm với công việc gia đình cô.
Từ lúc xảy ra sự cố ngay trong tuần trăng mật ấy, trong đầu cô luôn tưởng tượng ra cảnh chồng mình và giúp việc trên chiếc giường khách sạn, dù chẳng tận mắt chứng kiến. Rồi cô lục lại tất cả kí ức suốt 2 năm Liên bước vào nhà cô, cố phân tích xem mối quan hệ mờ ám giữa họ liệu đã bắt đầu từ lúc nào.
Nhưng rồi, càng nghĩ cô càng rối loạn và bế tắc. Chỉ có một dấu hiệu khả nghi duy nhất đó là đêm đầu tiên ở khách sạn, khi anh nói đi xem bóng đá ở quán café, giờ cô mới cay đắng biết đêm đó anh cũng sang phòng giúp việc. Còn lại tất cả đều mù mờ trong cô. Tình yêu 7 năm của cô, đám cưới viên mãn mới tuần trước, cô vẫn còn say men hạnh phúc, vậy mà…
Tôi đau đớn khi nhớ về những kí ức ấy (ảnh minh họa).
Ngay khi đặt chân về đến nhà, cô ngồi vào bàn soạn đơn ly hôn và đưa cho anh. Khác hẳn với không khí im lặng trên chuyến bay của hai người, cầm tờ đơn ly hôn, anh van xin cô tha thứ, thề thốt đó là lần duy nhất sai phạm, hứa hẹn sẽ không bao giờ làm khổ hai mẹ con nữa.
Cô cười nhạt trước những lời thanh minh của anh, vì cô biết đó chắc chắn không phải sự thật, mà sự thật thế nào, cô cũng chẳng muốn truy đến cùng nữa vì càng biết sẽ chỉ càng đau thôi.
Chỉ trong một ngày, cô đã kịp dọn hết đồ đạc của hai mẹ con về nhà ông bà ngoại, nhưng phải mất vài tháng sau cô mới hoàn tất được thủ tục ly hôn với người chồng vừa tổ chức đám cưới được ít ngày.
Đến giờ, 2 năm đã qua đi, song kí ức về tuần trăng mật “ngọt ngào” của chồng và cô giúp việc vẫn mãi là kỉ niệm đau đớn tột cùng mà cô phải chịu đựng trong đời. Đôi lúc, những kí ức buồn ấy vẫn ám ảnh cô, mỗi lúc ấy, cô lại tìm cách đưa con đi chơi đâu đó. Niềm vui bên con luôn là bài thuốc giải tỏa mọi muộn phiền trong cô…
Theo Trí Thức Trẻ
Chồng xin tôi ra ngoài... kiếm con trai
Bao năm qua, chồng tôi chỉ đau đáu chuyện ra ngoài kiếm đứa con trai nối dõi, tôi đau đớn vô cùng.
Với tôi, hơn 10 năm qua là những chuỗi ngày hạnh phúc không có gì để oán trách số phận. Tôi có chồng, có hai đứa con gái đáng yêu, chăm ngoan, học giỏi. Vợ chồng tôi hạnh phúc, kinh tế khá... Mọi thứ như một giấc mơ màu hồng mà từ khi còn là cô thiếu nữ tôi đã hằng ước ao. Vậy mà giờ đây tôi mới biết, với chồng tôi cuộc hôn nhân này là một thất bại. Anh đau khổ, khốn cùng vì cái gia đình này mà chẳng phải nói ra. Tôi chết đứng khi nghe chồng nói: "Em à, anh muốn ra ngoài kiếm một thằng con trai nối dõi. Anh không muốn chết đi không có thằng chống gậy".
Tôi và chồng yêu nhau từ năm thứ 2 đại học. Sau khi ra trường, tìm được công việc ổn định chúng tôi kết hôn. Cuộc hôn nhân của tôi mĩ mãn tới mức nhiều người ghen tị. Vợ chồng tôi sống thuận hòa, yêu thương nhau nên cuộc sống rất êm đềm. Tôi thấy hạnh phúc lắm.
Tôi sinh cháu đầu là con gái, mọi người đều khen có phúc mới có con gái như thế. Mọi người ai cũng chúc mừng nhưng tôi thấy chồng tôi có vẻ không vui lắm. Chồng tôi từ trước đến giờ vẫn thích có một thằng con trai nên khi thấy tôi sinh con gái anh không hào hứng lắm. Lần đó tôi đã bị tổn thương vô cùng. Tôi thương mình, thương con vì đứa bé đâu có tội tình gì. Nhưng rồi thời gian cũng qua đi, tôi cũng nguôi ngoai dần vì chồng tôi vẫn chăm sóc cho mẹ con tôi chu đáo.
Tới cháu thứ hai, tôi lại tiếp tục mang bầu con gái. Lần này chồng tôi buồn nhưng lại càng chăm lo cho tôi kĩ càng hơn. Chồng tôi không hề hắt hủi vợ mà còn yêu thương tôi nhiều hơn. Tôi cảm thấy ấm áp khi có chồng như vậy. Nhưng lúc đó chồng tôi có gạ, sau này sẽ sinh thêm một đứa nữa với hi vọng có con trai. Dù không hề muốn sinh con thứ ba nhưng thương chồng nên cũng chấp nhận, đợi hai con lớn hơn một chút tôi hứa sẽ làm cho chồng tôi toại nguyện.
Tôi cứ ngỡ chồng hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình, ai ngờ anh chỉ luôn đau đáu mong có con trai (Ảnh minh họa)
Nhưng oái oăm thay sau khi sinh xong đứa thứ hai, tôi mắc một bệnh nên phải cắt đi buồng trứng. Thấy tôi bị bệnh như vậy chồng tôi rất thương nên không nhắc gì đến chuyện sinh con nữa. Kể từ đó đến nay, vợ chồng tôi sống hạnh phúc bên nhau. Tôi chuyên tâm chăm lo cho chồng, cho con. Càng lớn các con tôi càng xinh xắn, học giỏi. Đi đâu tôi cũng được mọi khen số sướng khi có hai cô con gái đáng yêu như vậy.
Tôi cứ ngỡ chồng tôi cũng hài lòng về cái gia đình nhỏ này. Nào ngờ trong lòng anh chưa một lúc nào nguôi ngoai chuyện có con trai. Cách đây hơn 3 tuần, trong một buổi tối, chồng tôi nói với tôi rằng: "Bao năm qua anh đã vì em chịu nhiều thiệt thòi. Anh yêu thương em, chăm lo cho em và các con đâu ra đấy. Anh chỉ mong có một đứa con trai nối dõi thôi nên mong em cho anh toại nguyện".
Tôi đã sốc thực sự khi nghe chồng nói vậy. Thì ra bao năm qua chồng tôi không hề bỏ ý định ấy. Anh đã chủ động làm quen, tiếp cận với một cô gái bỏ chồng, kém chúng tôi 6 tuổi để nhờ cô ta sinh con giúp. Anh nói cũng đã để dành một khoản tiền để đưa cho cô ta. Tôi thấy anh đã lo liệu chu đáo cho việc có con trai của mình và không hề cho tôi biết.
Tôi thương chồng, yêu chồng nhưng cũng hận chồng. Tôi sợ tôi và các con về nhà sống, sau này chồng tôi mở miệng ra cũng "con trai, con trai" thì các con tôi sẽ tổn thương lắm. (Ảnh minh họa)
Tôi đã dọn về bên nhà ngoại hơn 2 tuần nay. Tôi đau khổ không dám tin chồng mình lại ích kỉ đến như vậy. Tôi thương mình, thương các con. Dường như với chồng tôi, tôi và hai cô con gái không có ý nghĩa gì. Anh chỉ nung nấu có con trai cho mình. Càng nghĩ tôi càng đau đớn và ôm hận. Thời đại nào mà chồng tôi còn có lối suy nghĩ cổ hủ như vậy.
Chồng tôi vẫn sang nhà mẹ đẻ để tìm tôi, khuyên tôi quay về. Anh nói sẽ không bỏ tôi, chỉ luôn yêu tôi mà thôi nhưng muốn có một đứa con trai để không kém cỏi so với bạn bè, anh em. Tôi thương chồng, yêu chồng nhưng cũng hận chồng. Tôi sợ tôi và các con về nhà sống, sau này chồng tôi mở miệng ra cũng "con trai, con trai" thì các con tôi sẽ tổn thương lắm. Cháu sẽ sống như thế nào khi trong nhà bố lúc nào cũng chỉ yêu đứa em trai?
Giờ tôi băn khoăn lắm, tôi có nên chấp nhận lời đề nghị của chồng hay không hay ly hôn rồi một mình nuôi các con? Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Anh bỏ tôi vì không chiều chuyện ái ân Anh đòi bỏ em để lo cho sự nghiệp nhưng em biết không hẳn thế. Em sợ mất anh vì anh quá ưu tú. Gưi chi Thanh Binh, Em đang găp truc trăc trong chuyên tinh cam không biêt phai xư ly thê nao, mong chi cho em môt lơi khuyên! Em năm nay 22 tuôi, ban trai em hơn em 1 tuôi,...