Trăng mật một mình…
Anh đuổi tôi ra khỏi nhà nhưng tôi nhất định không chịu. Và trong đêm đó, anh đã nằm ở ghế để tránh bố mẹ anh gièm pha.
Tôi đã từng mơ về một đám cưới hạnh phúc, một mái ấm gia đình có anh, người đàn ông tôi yêu thương tha thiết. Tôi đã từng nghĩ, mình phải sinh cho anh thật nhiều con, để gia đình êm ấm hòa thuận. Thế nên, khi anh ngỏ lời cầu hôn tôi, tôi đã vui mừng khôn xiết, tưởng chừng đó chỉ là giấc mơ nhưng đúng là giấc mơ có thật.
Tôi và anh trở thành vợ chồng, hạnh phúc khôn tả. Nhưng, chính cái đêm tân hôn tưởng chừng vui vẻ ấy cuối cùng lại là ngày đen tối. Anh cho tôi một vố đau khi biết tôi không còn trong trắng. Mà thời đại nào rồi lại còn coi trọng trinh tiết này kia. Tôi thú nhận với anh, rằng mình đã qua đêm với người khác. Anh tát tôi một cái như trời giáng, anh bảo tôi bỉ ổi, đã ngủ với người ta còn khoe khoang.
Tôi nào có khoe khoang. Là anh hỏi nên tôi trả lời thật. không lẽ anh muốn tôi bịa ra lý do nào đó để được anh tin hay sao? Vậy thì lừa dối nhau, sống sao hạnh phúc. Mà thời đại nào rồi anh còn coi trọng chuyện trinh nguyên?
Anh chửi tôi là đồ lăng loàn, vô liêm sỉ, là loại gái làng chơi. Tôi không biết, con gái có quan hệ trước hôn nhân với người khác, lấy chồng không còn trong trắng lại được quy về gái làng chơi như anh nghĩ vậy. Tôi khóc như mưa, nói rằng, đó là chuyện trong quá khứ, khi yêu người ta thường trao cho nhau tất cả. Vả lại, anh đâu có hỏi tôi. Anh chưa từng hỏi tôi về quá khứ, anh cũng từng nói quá khứ không quan trọng. Vậy lời nói gió bay sao?
Tôi thà là đi một mình chứ không thể hủy. Vả lại, đó cũng là dịp khiến tôi cảm thấy bình yên khi được nghĩ lại những gì mình đã trải qua. (ảnh minh họa)
Anh đuổi tôi ra khỏi nhà nhưng tôi nhất định không chịu. Và trong đêm đó, anh đã nằm ở ghế để tránh bố mẹ anh gièm pha. Sau hơn 1 tuần, chúng tôi ra ở riêng, anh đã bỏ mặc tôi ,nhậu nhẹt tối ngày. Anh quên cả chuyến trăng mật thú vị mà chúng tôi có kế hoạch sẵn, thật thơ mộng và tuyệt vời. Anh không bỏ qua cho tôi dù tôi xuống nước, hết lần này đến lần khác xin lỗi anh. Đàn ông thật ích kỉ. Anh có dám thừa nhận, anh chưa từng yêu ai, chưa từng quá đêm với cô nào? Anh đâu dám vì anh chẳng thể là trai tân.
Thế mà anh lại cho mình quyền đòi hỏi phụ nữ chúng tôi. Thật không công bằng. Tôi mặc kệ anh, cũng chẳng đi khỏi nhà, mặc anh thích làm gì thì làm, vì tôi thấy, mình chẳng có lỗi lớn lắm. Chúng ta đã sống trong thời đại nào rồi? Vợ chồng tôn trọng, yêu thương và chia sẻ với nhau, đó mới là điều anh nên cần chứ không phải anh cứ mang cái quá khứ chẳng đáng một xu ấy ra đay nghiến, khó chịu với tôi.
Tôi đã mặc kệ anh và sắp xếp đồ đạc đi trăng mật một mình. Tôi biết, chuyến đi này buồn lắm, tủi lắm nhưng tôi đã hứa với anh sẽ đến nơi đó vào ngày trăng mật và mong muốn đến nơi đó biết bao nhiêu. Tôi thà là đi một mình chứ không thể hủy. Vả lại, đó cũng là dịp khiến tôi cảm thấy bình yên khi được nghĩ lại những gì mình đã trải qua.
Video đang HOT
Theo TG/Eva
11 giờ đêm chồng ném xô nước đầy dầu mỡ qua 1 bên, ôm vợ khóc: 'Nghỉ đi em, đừng làm nữa'
Thấy tôi vợ bất ngờ đến mức á khẩu, người cô ấy ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng vậy. Cô ấy mừng rỡ khi thấy tôi nhưng rồi lại ngượng ngùng cúi xuống khiến tôi xót xa vô cùng.
Kể từ hôm đó vợ tôi không còn đi làm thêm buổi tối nữa. Tôi cứ ngỡ cô ấy tăng ca như đã nói nhưng không phải. Cô ấy nhận làm thêm cho 1 quán cơm muộn, rửa bát phục vụ quét dọn và làm các việc.
Ở nơi xa tôi cứ tưởng vợ làm ở xưởng may nhưng thực tế phũ phàng hơn nhiều. Hai vợ chồng tôi lấy nhau đến nay đã được 4 năm, vì cả hai gia đình đều vất vả nên đều tự lực cánh sinh từ nhỏ. Vợ tôi đảm đang, hiền lành chịu thương chịu khó nên rất được lòng bố mẹ chồng.
Khi con tôi được 3 tuổi tôi quyết định theo công trường vào Tây Nguyên làm. Ở trong đó xa xôi nhưng đồng lương khấm khá hơn, vợ tôi đi làm ở 1 nhà máy ngoại thành thủ đô, còn con gửi cho ông ngoại. Vì hoàn cảnh nên gia đình mỗi người một nơi, tôi thương và nhớ vợ con nhiều lắm.
(Ảnh minh họa)
Hôm đó tôi gọi điện thì vợ bảo em tăng ca, tôi bảo vợ làm ít thôi còn giữ gìn sức khỏekẻo lại ốm ra thì nguy. Cô ấy cười nhẹ đáp: "Em không sao đâu, ông xa đừng lo. Em... em nhớ anh lắm". Câu nói của cô ấy khiến tôi cay mắt và nhói trong lòng: "Anh cũng vậy, anh nhớ em".
Cả đêm hôm ấy tôi không ngủ được, 2 tuần sau tôi quyết định lĩnh lương và âm thầm về thăm vợ. Tôi ra Bắc Ninh gặp vợ, tôi định ngủ lại cùng cô ấy 1 đêm mai sớm sẽ bắt xe về nhà.
Khi tôi đến dãy trọ thì cô bạn thân của cô ấy chào hỏi niềm nở. Tôi hỏi vợ tôi thì cô ấy bảo: "Cái Lan đi làm thêm chưa về anh à?". Tôi ấp úng: "Anh tưởng cô ấy tăng ca?". Cô bạn của vợ tôi bảo rằng vợ tôi đi làm thêm buổi tối 2 tháng nay rồi, tăng ca lương thấp hơn nên cô ấy không làm ở xưởng mà thay vào đó buổi tối vợ tôi đến làm ở 1 quán ăn. Tôi đi bộ ngoằn nghèo đến quán nhỏ ven đường nơi vợ tôi đang làm. Tôi lấy máy ra gọi:
- Vợ à! Em đi làm về đã ngủ chưa?
- Dạ... dạ em đang đi ăn đêm với mấy cô bạn cùng xóm trọ, lát em về chồng à?
- Ừ anh biết rồi.
Tôi tắt máy, cô ấy cất điện thoại vào túi, lại đeo găng tay vào kỳ cọ mấy chậu xoong nồi bát đĩa tấp đống quanh chân. Xót xa, thương vợ vô cùng, tôi chờ 30 phút khi đó đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm. Tôi đi nhanh về phía quán, giờ cũng đã hết khách chỉ có vợ đang hì hục rửa nốt đống bát đĩa kia còn cô chủ quán thì xếp bàn ghế lại. Thấy tôi vợ bất ngờ đến mức á khẩu, người cô ấy ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng vậy. Cô ấy mừng rỡ khi thấy tôi nhưng rồi lại ngượng ngùng cúi xuống:
- Anh.. anh về khi nào thế sao không cho em biết?
Tôi hất xô nước đầy dầu mỡ qua 1 bên ôm vợ thật chặt rồi nói:
- Về đi em, em đừng làm nữa. Anh xin lỗi, đã để em vất vả.
Mắt tôi cay xè, chưa bao giờ tôi thấy xót xa như thế. Cô ấy ôm tôi và bảo:
- Em không sao đâu, mấy việc này ai chẳng làm được. Chồng đừng lo.
- Mình về đi em.
- Anh giận em à?
- Anh không, anh làm sao dám giận em được.
(Ảnh minh họa)
Chúng tôi ra về sau khi chào cô chủ quán và dĩ nhiên tôi đã nói chuyện với cô ấy 1 lúc tôi xin cho vợ tôi được nghỉ hẳn công việc tại đó. Tôi chờ vợ tắm rửa xong rồi ôm lấy cô ấy:
- Lên đây anh ôm nào, anh nhớ vợ nhiều lắm.
Cô ấy mỉm cười nằm xuống:
- Để anh bóp vai cho em nhé.
- Thôi không cần đâu anh, em quen rồi không sao đâu. Anh đi xa có mệt không?
Càng nói chuyện tôi càng thương vợ, cô ấy là người tốt nhưng lấy phải gã chồng nghèo như tôi cô ấy thiệt thòi quá. Mấy tháng nay mẹ tôi ốm đau nhưng cả nhà giấu tôi, cô ấy có cày cuốc để có tiền mua thuốc cho mẹ chồng, mua sữa cho con nên làm việc quên cả bản thân. Ôm vợ trong tay, cô ấy gầy đi nhiều quá, trong màn đêm mắt tôi vẫn cay xè.
Sau hơn 1 năm tích góp chắt chiu, tôi mở cho vợ 1 hàng quán nhỏ để cô ấy kinh doanh cho gần con gần nhà. Mỗi lần nhìn vợ con mỉm cười hạnh phúc, lòng tôi lại thấy ấm hơn: "Vợ à! Cảm ơn em, thực sự cảm ơn em nhiều lắm".
Theo Phununews
Phụ nữ mạnh mẽ là phũ nữ luôn sống vì bản thân mình mà không cần đến đàn ông! Đường anh đi, bình yên và ngập nắng. Đường em về biết đến bao giờ nắng mới ghé qua... Em sẽ lại sống vì em như ngày anh chưa tới. Em sẽ cố gắng anh ạ, vậy nên anh đừng lo gì cho em nữa nhé! Em một đứa con gái 23 tuổi, chẳng có gì trong tay, nhan sắc không, công việc...