Trai trẻ đến tận nhà đòi nợ, tố tội vợ tôi ngoại tình
Thế rồi chiều muộn thứ 7 tuần trước, Thục Quyên định đóng cửa hàng để nghỉ thì nhà tôi có khách. Đó là một thanh niên còn rất trẻ, tôi áng chừng cậu ta chỉ 20, 21 tuổi gì đó, nhìn cậu ta rất tự tin ngồi xuống ghế ở phòng khách mà không đợi tôi mời, còn vợ tôi mặt mày tái dại, lắp bắp không ra lời, tôi biết có chuyện chẳng lành.
ảnh minh họa
Hôm tôi đưa Thục Quyên về ra mắt bố mẹ, họ hàng ở quê, mấy đứa con gái bạn Na, người yêu cũ của tôi nhìn ngắm Thục Quyên một hồi, rồi chẳng cần giữ kẽ chúng thì thào bàn tán rằng tưởng gái phố ăn trắng mặc trơn, xinh đẹp ngần nào chứ đem ra so sánh thì Thục Quyên kém sắc hơn Na. Rồi chúng kết tội tôi là ham giàu phụ tình Na, làm tôi phải kéo vội Thục Quyên về nhà kẻo em nghe được lại cho tôi nọ kia rách việc.
Thật ra bọn con gái ở làng cũng không đổ oan cho tôi khi mà tôi và Na nặng thề hẹn ước, nhưng biết làm sao được, cuộc đời tôi, tương lai tôi, tôi phải tự lo, khi có điều kiện vươn lên tôi phải chớp thời cơ. Chứ lấy Na, cắm rễ ở làng, ngày ngày chỉ có bán lưng cho trời, bán mặt cho đất lấy gì để đổi đời, lấy gì để tích tiền, tích của cho con cái ăn học thành người? Tôi đã phải rời làng, xa bố mẹ, lỗi hẹn với người yêu thì cũng cho tôi có quyền lựa chọn mới là công bằng…
Thục Quyên không hề xinh đẹp nếu không muốn thẳng thắn nhận xét rằng em quá kém về nhan sắc, một điều nữa là em hơn tôi hai tuổi, đến cuối năm tôi mới 24 còn em đã bước sang tuổi 26. Nhưng bù lại bố mẹ em có cửa hàng khá lớn trên phố chuyên buôn bán vật liệu xây dựng. Bố mẹ em sẽ cho vợ chồng tôi tiền để mua nhà ra riêng ngay sau khi cưới. Tôi không phải mang tiếng là làm thuê cho gia đình em nữa mà có lương, có thưởng đàng hoàng! Vậy làm sao tôi phải từ chối cơ hội đẹp như mơ đó?
Video đang HOT
Đám cưới của tôi và Thục Quyên được nhà gái lo từ A đến Z, giữ lời hứa, vợ chồng tôi đi hưởng tuần trăng mật về là dọn luôn đến nhà mới. Ngôi nhà hai tầng to, mặt tiền đủ rộng để Thục Quyên mở một shop giày dép, túi xách thời trang, còn tôi lại tiếp tục làm cho cửa hàng buôn bán vật liệu xây dựng của bố mẹ vợ.
Thục Quyên dứt khoát là việc ai người ấy làm, tiền ai nấy tiêu, chỉ góp chung khi nào cần mua sắm vật dụng trong nhà. Nhưng thực tế hai năm ở cùng em tôi chưa phải bỏ tiền túi mua món đồ nào ngoài tiền ăn uống, quần áo cần thiết cho bản thân tôi. Tôi là trai quê, bạn bè không có mấy, còn Thục Quyên ngoài khách đến mua hàng em còn có hàng tá bạn cả trai lẫn gái, mà xem ra ai cũng thừa ăn, thừa tiêu. Mỗi lần về nhà gặp đám bạn của em tôi thường lấy cớ tránh mặt lên gác hoặc dắt xe ra phố để đỡ nghe chuyện ăn chơi, hưởng thụ, bồ bịch mà họ luôn bàn tới.
Thú thật tôi không thể quản được vợ, có muốn cũng không có thời gian bởi công việc ở cửa hàng của bố mẹ vợ luôn bận rộn, kể cả ban đêm hàng về tôi cũng phải có mặt để kiểm đếm, bốc vác rồi sổ sách đầy đủ trình bố mẹ duyệt mới được nghỉ. Vì vậy nghe mấy anh cùng làm thì thầm chuyện vợ tôi có nhân tình trẻ tôi cũng lo lo nhưng chưa biết làm cách nào để kiểm chứng.
Thế rồi chiều muộn thứ 7 tuần trước, Thục Quyên định đóng cửa hàng để nghỉ thì nhà tôi có khách. Đó là một thanh niên còn rất trẻ, tôi áng chừng cậu ta chỉ 20, 21 tuổi gì đó, nhìn cậu ta rất tự tin ngồi xuống ghế ở phòng khách mà không đợi tôi mời, còn vợ tôi mặt mày tái dại, lắp bắp không ra lời, tôi biết có chuyện chẳng lành. Chưa kịp hỏi cậu thanh niên đã lớn tiếng đòi vợ tôi trả nợ, nghe món tiền khá lớn tôi cũng thấy choáng nên nhỏ nhẹ hỏi cậu ta là vợ tôi nợ cậu tiền gì?
Tôi vô cùng thất vọng, xấu hổ khi trước mặt vợ chồng tôi, cậu thanh niên nói trắng ra rằng vợ tôi đã “mua tình” ở cậu ta nhiều lần nhưng thanh toán không sòng phẳng, nay cậu tìm đến tận nhà đòi cho hết nợ…
Theo TPO
Lắp camera phòng mẹ, tôi tái dại mặt mày khi chứng kiến cảnh vợ ngoan chăm mẹ ốm
Nhà đông người, tôi lại đi làm suốt ngày nên không biết tình hình mẹ ở nhà thế nào nên quyết định lắp camera trong phòng mẹ, ai ngờ...
Nhà tôi hoàn cảnh khá éo le, bố mất sớm, mẹ thì bị tai biến nằm một chỗ, bà bị liệt nửa người dưới, không còn khả năng giao tiếp. Dưới tôi có một em trai, đang học năm hai đại học.
Tôi là kiến trúc sư, thu nhập cũng khá nhưng nhà nhiều khoản chi quá nên mọi thứ cũng chỉ tạm dừng ở mức vừa đủ mà thôi. Vợ tôi là giáo viên một trường cấp 2, lương tuy không cao nhưng được cái ổn định, có thời gian dành cho gia đình.
Trước khi lấy vợ, tôi cũng xác định tư tưởng trước, nhà tôi hoàn cảnh như thế, lấy về là phải cùng tôi cáng đáng việc nhà, chăm sóc mẹ, lo cho các em. Vợ đồng ý, cô ấy còn nói sẽ yêu thương mẹ chồng như mẹ đẻ. Tôi nghe vậy thì cảm động lắm, còn cảm thấy vô cùng biết ơn vì vợ đã không ngại khó khăn, cùng tôi chia sẻ.
Nhà tôi ở chung cư, cũng rộng rãi. Mà em trai chủ yếu ở ký túc của trường, cuối tuần mới về, còn dư một phòng nên có cô em gái họ của tôi ở quê lên sống cùng, con bé cũng đi bán hàng từ sớm tới tận khuya mới về. Tôi đi từ sáng đến tôi, vợ dạy gần nhà nên buổi trưa cô ấy vẫn tranh thủ về cơm nước cho mẹ được. Trước đó tôi có thuê giúp việc lo việc này, nhưng khi cưới vợ xong thì cho giúp việc nghỉ, một phần do vợ bảo cô ấy làm, một phần cũng là tiết kiệm đi một khoản.
Thú thực, chăm mẹ tôi không dễ, bà yếu lắm rồi, cơm cũng toàn phải xay ra như cháo rồi đút từng thìa, vệ sinh cá nhân thì do tôi đảm nhận, vì vợ mới về, tôi không muốn cô ấy phải vất vả những việc này.
Vậy mà nhiều ngày gần đây, trong lúc thay đồ cho mẹ, tôi phát hiện ra trên người bà có vết bầm tím nhỏ, ở dưới chân cũng có. Mẹ tôi thì ú ớ, nói không được. Tôi hỏi vợ, cô ấy bảo chắc do bà bị xuất huyết chứ làm sao cô ấy biết được. Tôi hỏi bình thường trưa cho mẹ ăn gì, vợ bảo hôm thì xay cơm, hôm nấu cháo, đủ chất lắm.
Thế nhưng tôi để ý, vết bầm trên người mẹ chẳng những không hết đi mà thỉnh thoảng còn xuất hiện thêm. Thú thực, tôi cũng có chút thoáng qua suy nghĩ hay vợ làm gì mẹ nhưng lại gạt đi. Cô ấy bình thường thơm thảo, hiền lành thế... sao có thể. Cuối cùng, để làm sáng tỏ mọi chuyện, tôi lén lắp camera trong phòng mẹ.
Ngay trưa hôm đó, tôi trên công ty, nhìn cảnh vợ bê bát vào phòng mẹ. Em cứ thế đút cho bà ăn, dúi dúi, lúc bà gạt đi không ăn cũng là lúc vợ dùng tay nhéo vào chân bà. Cũng bởi mẹ tôi bị liệt không có cảm giác nên bà chẳng thấy gì, chỉ có vết bầm tím lưu lại mà tôi vẫn thấy.
Quá sốc, tôi phi thẳng về nhà, vừa mở cửa, nhìn mặt mũi mẹ toàn cơm với cháo, còn vợ thì to tiếng: "Bà có ăn nhanh không, nhanh để tôi còn đi làm"... Thấy tôi, vợ hoảng hốt làm rơi cả thìa. Tôi uất quá mới xông vào tát cho vợ một cái, lấy khăn lau cho mẹ. Thằng đàn ông như tôi cũng có ngày bật khóc nức nở trước cảnh này.
Tôi đề nghĩ ly hôn, vợ cầu xin tôi tha thứ, cô ấy bảo tại cô ấy nóng nảy quá, lại bận rộn mà việc cho bà ăn mất quá nhiều thời gian nên thành ra thiếu bình tĩnh. Tôi thật sự đau đớn vô cùng. Mọi thứ tốt đẹp sụp đổ hoàn toàn, tôi phải làm gì bây giờ đây?
Theo KhoeDep
Đang loay hoay dọn dẹp, tôi kinh hãi nhìn thấy vật lạ khiến vợ lắp bắp không nói lên lời Hỏi mấy câu cô ấy không nói, tôi điên tiết ném quăng cái hộp vào người em và vật đó rơi trên sàn nhà nhìn thật ghê tởm. Hai vợ chồng lấy nhau đã 2 năm trời nhưng chưa có con, nhiều lần đi khám bác sĩ thì được kết luận là bình thường: - Vợ chồng cháu không phải lo lắng gì...