Trái tim tôi như bị gai đâm mỗi khi nhìn thấy chậu hoa hồng của em trai chồng tặng
Tôi đã rất vui và mời cậu em ngồi vào bàn uống nước. Nhưng lạ thay khi vừa ngồi vào bàn cậu em đã nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi tôi rằng có còn nhớ cây hoa hồng thuở nhỏ không….
Cho đến bây giờ, khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi vẫn còn đang trong tâm trạng hết sức hoang mang và lo lắng dù sự việc đã xảy ra 1 tuần. Tôi vừa kết thúc kỳ trăng mật, vừa trở về nhà ngày đầu tiên. Như người khác, đây sẽ là khoảng thời gian đẹp đẽ, tươi mới hứng thú nhất nhưng với tôi thì ngập tràn nỗi lo lắng đến mất ăn, mất ngủ.
Cả tôi và chồng đều sinh ra và lớn lên ở Hà Giang. Nhà anh chỉ cách nhà tôi có vài thửa ruộng, bố mẹ anh đều chơi thân thiết với bố mẹ tôi, hai gia đình coi nhau như họ hàng.
Tuy vậy, vì anh hơn tôi đến 8 tuổi, lại đi học xa nhà từ nhỏ nên tôi và anh gần như không biết gì về nhau. Tôi gần như chỉ biết anh qua câu chuyện của người em trai anh, người kém tôi một tuổi nhưng rất hay chơi cùng tôi thuở nhỏ.
Thế rồi khi tôi rời mảnh đất nghèo khó xa xôi để về Hà Nội học đại học, tôi gặp lại anh trong hội đồng hương. Anh lúc này đã đi làm với công việc rất tốt nên khi thấy tôi còn chân ướt chân ráo về thị thành anh đã xin số điện thoại và nhiệt tình giúp đỡ.
Tình yêu nảy nở từ bao giờ không hay, chỉ biết khi yêu anh tôi đã nỗ lực học tập và làm việc để tìm cách trụ lại thủ đô. Vì là đồng hương, lại hiểu hết gia thế của nhau, nên tình yêu của chúng tôi êm đềm và đẹp.
Anh chăm chút tôi từng chút, dạy cho tôi từng kỹ năng sống và chia sẻ với tôi mọi cảm xúc vui buồn. Còn tôi yêu anh như hơi thở của mình, chưa từng có một phút tôi rung động trước các chàng trai đang theo đuổi khác.
Thế rồi 4 năm sau đó, cả gia đình anh và tôi cùng đều chuyển về Hà Nội sinh sống. Còn tôi và anh thì tổ chức đám cưới sau khi tôi đã đứng chân trong một công ty liên doanh, anh cũng đã sắm được một căn nhà tập thể sát cạnh căn nhà của bố mẹ anh.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong niềm vui trọn vẹn của gia đình hai bên. Tuy nhiên, niềm vui ấy đã vội dập tắt ngay vào buổi chiều hôm tôi về nhà chồng đó. Hôm đó, sau khi từ nhà hàng tổ chức tiệc trở về nhà, khi tôi đang sửa soạn, dọn dẹp ở phòng khách thì thấy em chồng bước vào nhà trên tay là một chậu cây hoa hồng rất đẹp. Cậu bảo tặng chị chậu hoa hồng làm quà cưới.
Tôi đã rất vui và mời cậu em ngồi vào bàn uống nước. Nhưng lạ thay khi vừa ngồi vào bàn cậu em đã nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi tôi rằng có còn nhớ cây hoa hồng thuở nhỏ không.
Sau đó, cậu em kể lại từng chi tiết vụ việc năm xưa khi còn thơ dại, (lúc đó tôi chừng 7 tuổi gì đó), tôi đã chấp nhận cởi quần áo chơi trò vợ chồng với một anh ở trong xóm theo đề nghị của anh này. Đổi lại, tôi sẽ được anh nhổ cho một cây hồng trắng trong vườn nhà anh để mang về nhà trồng. Hồi bé tôi có hứng thú đặc biệt với việc trồng hoa hồng.
Video đang HOT
Sự việc này sau đó được tất cả lũ trẻ con trong xóm biết, hiển nhiên em chồng tôi lúc đó cũng biết. Lúc đó, tôi đã phải xấu hổ suốt nhiều ngày và tôi đã phải hy sinh nhiều món đồ chơi hòng bịt miệng lũ bạn trong xóm. Trong suốt nhiều năm tuổi thơ sau đó, tôi đã ân hận về việc này và mang theo những nỗi lo vô hình. Tôi lo tôi không còn là con gái, tôi lo sau này không lấy nổi chồng.
Tuy nhiên, sự việc đã qua nhiều năm, chúng tôi cũng lớn lên và chuyện năm xưa dần trôi vào quên lãng. Thú thực, sau này khi học hành và hiểu biết nhiều, tôi thực sự nghĩ đây chỉ là tai nạn của trẻ nhỏ nên quẳng hẳn nó vào một miền ký ức xa xôi. Tôi thậm chí chẳng còn nhớ đến nó nữa và hiển nhiên tôi chưa từng một lần nói với chồng tôi về sự cố này.
Vậy mà không ngờ em chồng tôi lại nhớ. Không chỉ nhắc lại chuyện cũ, cậu em chồng còn buông rất nhiều lời đe dọa tôi như “Giờ chị mà còn đổi trác kiểu này nữa thì em không để yên đâu nhé”, “Em sẽ nói lại toàn bộ sự việc kia cho anh ấy biết nếu thấy chị còn lẳng lơ như thế nữa nhé”… Cậu em chỉ dừng thóa mạ tôi khi chồng tôi từ bên nhà bố mẹ trở về.
Nghe em chồng nói mà tôi như rụng rời chân tay. Trời ơi, sao cái chuyện thơ bé đến bản thân tôi còn không nhớ mà cậu ấy lại nhớ và mang ra uy hiếp tinh thần tôi vậy chứ?
7 tuổi với một đứa trẻ đâu có biết thế nào là phẩm giá của phụ nữ, nào có biết gì là thứ quý giá của đàn bà, cũng chẳng thể nào hiểu lẳng lơ là gì. Thế nào sao tôi lại bị quy chụp như vậy chứ?
Giờ đây, cứ mỗi lần nhìn thấy chậu hoa hồng là tôi lại thấy sởn gai ốc khi nghĩ đến ý nghĩ thâm độc kia của cậu em trai chồng. Tôi vứt đi thì lại thành chuyện lớn mà để lại thì nó như vết dao cứa vào da thịt tôi mỗi ngày.
Mới cưới chồng được hơn 1 tuần mà tôi thấy mỏi mệt, phức tạp quá khi mà ngày nào cũng thấy cậu em chồng từ bên nhà qua nhà tôi hỏi han, chuyện trò với vợ chồng tôi.
Tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ và giấu kín chuyện với chồng. Tôi không muốn gây ra bất kỳ xáo trộn nào trong những ngày mới về chung sống nhưng tôi băn khoăn vô cùng chẳng nhẽ tôi giấu kín chuyện này cả đời sao? Tôi có nên nói thẳng mọi chuyện với chồng chăng và nên nói vào thời điểm nào? Hãy cho tôi lời khuyên.
…my@gmail.com
Theo blogtamsu
Sởn gai ốc mỗi khi nhìn chậu hoa hồng em chồng tặng
Tôi vứt đi thì lại thành chuyện lớn mà để lại thì nó như vết dao cứa vào da thịt tôi mỗi ngày.
Cho đến bây giờ, khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi vẫn còn đang trong tâm trạng hết sức hoang mang và lo lắng dù sự việc đã xảy ra 1 tuần.
Tôi vừa kết thúc kỳ trăng mật, vừa trở về nhà ngày đầu tiên. Như người khác, đây sẽ là khoảng thời gian đẹp đẽ, tươi mới hứng thú nhất nhưng với tôi thì ngập tràn nỗi lo lắng đến mất ăn, mất ngủ.
Cả tôi và chồng đều sinh ra và lớn lên ở Hà Giang. Nhà anh chỉ cách nhà tôi có vài thửa ruộng, bố mẹ anh đều chơi thân thiết với bố mẹ tôi, hai gia đình coi nhau như họ hàng.
Tuy vậy, vì anh hơn tôi đến 8 tuổi, lại đi học xa nhà từ nhỏ nên tôi và anh gần như không biết gì về nhau. Tôi gần như chỉ biết anh qua câu chuyện của người em trai anh, người kém tôi 1 tuổi nhưng rất hay chơi cùng tôi thuở nhỏ.
Thế rồi khi tôi rời mảnh đất nghèo khó để về Hà Nội học đại học, tôi gặp lại anh trong hội đồng hương. Anh lúc này đã đi làm với công việc rất tốt nên khi thấy tôi còn chân ướt chân ráo về thị thành anh đã xin số điện thoại và nhiệt tình giúp đỡ.
Ảnh minh họa
Tình yêu nảy nở từ bao giờ không hay, chỉ biết khi yêu anh tôi đã nỗ lực học tập và làm việc để tìm cách trụ lại Thủ đô. Vì là đồng hương, lại hiểu hết gia thế của nhau, nên tình yêu của chúng tôi êm đềm và đẹp.
Anh chăm chút tôi từng chút, dạy cho tôi từng kỹ năng sống và chia sẻ với tôi mọi cảm xúc vui buồn. Còn tôi yêu anh như hơi thở của mình, chưa từng có một phút tôi rung động trước các chàng trai đang theo đuổi khác.
Thế rồi 4 năm sau đó, cả gia đình anh và tôi cùng chuyển về Hà Nội sinh sống. Còn tôi và anh thì tổ chức đám cưới sau khi tôi đã đứng chân trong một công ty liên doanh, anh cũng đã sắm được một căn nhà tập thể sát cạnh căn nhà của bố mẹ anh.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong niềm vui trọn vẹn của gia đình hai bên. Tuy nhiên, niềm vui ấy đã vội tắt ngay vào buổi chiều hôm tôi về nhà chồng.
Hôm đó, sau khi từ nhà hàng tổ chức tiệc trở về nhà, khi tôi đang sửa soạn, dọn dẹp ở phòng khách thì thấy em chồng bước vào nhà trên tay là một chậu cây hoa hồng rất đẹp. Cậu bảo tặng chị chậu hoa hồng làm quà cưới.
Tôi đã rất vui và mời cậu em ngồi vào bàn uống nước. Nhưng lạ thay khi vừa ngồi vào bàn cậu em đã nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi tôi rằng có còn nhớ cây hoa hồng thuở nhỏ không.
Sau đó, cậu em kể lại từng chi tiết vụ việc năm xưa khi còn thơ dại, (lúc đó tôi chừng 7 tuổi gì đó), tôi đã chấp nhận cởi quần áo chơi trò vợ chồng với một anh ở trong xóm theo đề nghị của anh này. Đổi lại, tôi sẽ được anh nhổ cho một cây hồng trắng trong vườn nhà anh để mang về nhà trồng. Hồi bé tôi có hứng thú đặc biệt với việc trồng hoa hồng.
Sự việc này sau đó được tất cả lũ trẻ con trong xóm biết, hiển nhiên em chồng tôi lúc đó cũng biết. Lúc đó, tôi đã phải xấu hổ suốt nhiều ngày và tôi đã phải hy sinh nhiều món đồ chơi hòng bịt miệng lũ bạn trong xóm.
Trong suốt nhiều năm tuổi thơ sau đó, tôi đã ân hận về việc này và mang theo những nỗi lo vô hình. Tôi lo tôi không còn là con gái, tôi lo sau này không lấy nổi chồng.
Ảnh minh họa
Tuy nhiên, sự việc đã qua nhiều năm, chúng tôi cũng lớn lên và chuyện năm xưa dần trôi vào quên lãng. Thú thực, sau này khi học hành và hiểu biết nhiều, tôi thực sự nghĩ đây chỉ là tai nạn của trẻ nhỏ nên quẳng hẳn nó vào một miền ký ức xa xôi. Tôi thậm chí chẳng còn nhớ đến nó nữa và hiển nhiên tôi chưa từng một lần nói với chồng tôi về sự cố này.
Vậy mà không ngờ em chồng tôi lại nhớ. Không chỉ nhắc lại chuyện cũ, cậu em chồng còn buông rất nhiều lời đe dọa tôi như 'Giờ chị mà còn đổi chác kiểu này nữa thì em không để yên đâu nhé', 'Em sẽ nói lại toàn bộ sự việc kia cho anh ấy biết nếu thấy chị còn lẳng lơ như thế nữa nhé'... Cậu em chỉ dừng thóa mạ tôi khi chồng tôi từ bên nhà bố mẹ trở về.
Nghe em chồng nói mà tôi như rụng rời chân tay. Trời ơi, sao cái chuyện thơ bé đến bản thân tôi còn không nhớ mà cậu ấy lại nhớ và mang ra uy hiếp tinh thần tôi vậy chứ?
Bảy tuổi với một đứa trẻ đâu có biết thế nào là phẩm giá của phụ nữ, nào có biết gì là thứ quý giá của đàn bà, cũng chẳng thể nào hiểu lẳng lơ là gì. Thế nào sao tôi lại bị quy chụp như vậy chứ?
Giờ đây, cứ mỗi lần nhìn thấy chậu hoa hồng là tôi lại thấy sởn gai ốc khi nghĩ đến ý nghĩ thâm độc kia của cậu em trai chồng. Tôi vứt đi thì lại thành chuyện lớn mà để lại thì nó như vết dao cứa vào da thịt tôi mỗi ngày.
Mới cưới chồng được hơn 1 tuần mà tôi thấy mỏi mệt, phức tạp quá khi mà ngày nào cũng thấy cậu em chồng từ bên nhà qua nhà tôi hỏi han, chuyện trò với vợ chồng tôi.
Tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ và giấu kín chuyện với chồng. Tôi không muốn gây ra bất kỳ xáo trộn nào trong những ngày mới về chung sống nhưng tôi băn khoăn vô cùng chẳng nhẽ tôi giấu kín chuyện này cả đời sao? Tôi có nên nói thẳng mọi chuyện với chồng và nên nói vào thời điểm nào? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Afamily
Tôi và những cuộc tình tráo trở Tôi được che đậy bên ngoài bởi dáng vẻ của một phụ nữ có tâm hồn trong sáng, đáng yêu nhưng thực tế tôi lại là kẻ bạc tình nhất thế gian. Tôi là người viết văn và làm thơ. Thơ của tôi không nổi tiếng trên cả nước, nhưng được biết đến như một người có năng khiếu trên lĩnh vực thơ...