Trai phố tập tành “cạy cửa ngủ thăm” sơn nữ và kết cục đắng lòng!
Tú lên một huyện miền núi thuộc tỉnh Phú Thọ công tác. Nghe đồn ở đây có tục “ngủ thăm” với sơn nữ rất lạ tai, Tú nghe mà ưng cái bụng quá liền muốn thử ngay…
Ảnh minh họa
Tú là tay trai lơ có tiếng ở công ty lẫn cả trong giới bạn bè chơi ngoài xã hội. Của đáng tội ngoài cái miệng dẻo như kẹo kéo thì anh có cái mã đẹp long lanh, trông có cái vẻ đứng đắn, nhìn chung là có bảo hành, lại thêm công việc ổn định tại một công ty cổ phần lớn có vốn nhà nước, mới 28 tuổi, vừa lập gia đình nhưng không vì thế mà các cô gái bớt hâm mộ và tình nguyện xin chết! Đào hoa cũng cần nhiều yếu tố lắm chứ không phải cứ có cái mã là được đâu!
Nhìn chung tuy là tay chơi nhưng Tú vẫn biết điểm dừng và chưa bao giờ để một cô nào theo anh mà bắt đền hay ghen ngược, khi chán bao giờ Tú cũng có cách nói để các cô bỏ anh mà vẫn trân trọng tình bạn chứ quyết không để các cô nhân tình điên lên lành làm gáo vỡ làm môi, cái nghệ thuật tán gái và chia tay nó cũng thần sầu ở cái chỗ đấy!
Đắng lòng…sơn nữ. (Ảnh minh hoạ)
Tú hay đi công tác, đi đến đâu gái bâu đến đấy, tình một đêm nhiều không đếm xuể. Thế nhưng, như mọi lần, Tú đều không vướng mắc gì với các cô em xinh tươi cả. Lần này đi công tác, nghe nói cái vùng này các cô sơn nữ có cái phong tục cho cạy cửa ngủ thăm, Tú và mấy tay đồng nghiệp cứ tán phét suốt từ Hà Nội lên đến tận nơi thách nhau xem ai sẽ được ngủ thăm với cô em sơn nữ. Họ còn bắt kèo thách thức bằng một bữa nhậu linh đình nếu như anh nào ngủ thăm được với cô sơn nữ xinh nhất bản ấy! Dĩ nhiên, với bản tính của Tú thì lời thách thức chỉ như lời động viên để Tú lại có dịp rong chơi thưởng thức những bông hoa lạ!
Tiếp đoàn công tác là ông giám đốc công trường cùng với một cô trợ lý có vẻ đẹp đúng chuẩn sơn nữ: trông đã có nét đô thị hóa nhưng vẫn giữ được vẻ hoang sơ, nói năng thuần khiết, vâng ạ dạ thưa, khi cười thì bẽn lẽn lấy tay che miệng. Mấy tay đồng nghiệp cười tít cả mắt, “a sơn nữ đẹp nhất bản Dao đây rồi!” rồi nhấm nháy nhau tán bằng được Thêu, tên cô gái ấy!
Tú nào có để mỡ rơi qua miệng mèo, nhìn Thêu mơn mởn, ngây thơ thế kia mà không được “thả dê” thì cũng thật là phí của. Sau cuộc họp ban sáng, Tú phát tín hiệu liên tục bằng cách nhìn Thêu, nói chuyện vẻ đàng hoàng chững chạc rồi làm như mình mới lên đây lần đầu, rất muốn thăm thú phong cảnh hữu tình, nhờ Thêu làm hướng dẫn viên du lịch. Thêu nhìn thấy anh trai phố đạo mạo, đẹp đẽ, có bảo hành, trông khác hẳn mấy anh trai bản phàm phu thì thích lắm, mắt tít hết cả! Được anh bảo làm hướng dẫn viên thì tội gì mà từ chối, thế là anh ả coi như “tình trong như đã…”
Buổi trưa sau khi cơm nước tiệc tùng xong, có dăm ba ly rượu đủ để mềm môi và lấy cớ say, Tú bảo Thêu đưa mình đi tham quan, nhân lúc cả hai trốn đi cùng nhau thì Tú bắt đầu giở bài tán gái, mà cái chiêu tán của anh thì 10 cô đổ 9, nên là Thêu không phải ngoại lệ gì!
Đến đầu giờ chiều thì coi như cô sơn nữ đã phải lòng anh kĩ sư Hà Nội, dựa đầu vào vai anh cùng ngắm núi non, và lát sau thì coi như cả hai trốn cả việc công cùng nhau chui vào một cái nhà nghỉ trong phố huyện cách trung tâm 3km để nghỉ ngơi xả rượu rồi về làm. Chiều hôm ấy, Thêu và Tú tỉnh rượu theo kiểu khác. Xong chuyện, Tú vẫn còn đê mê vì không hiểu sao cô sơn nữ này lại có kĩ năng ân ái tuyệt vời đến thế? Hỏi Thêu thì cô bảo “ở bản em con gái ai cũng vậy hết á!” thì Tú nghĩ ngay đến cái vụ “cạy cửa ngủ thăm”.
Video đang HOT
Tú hay đi công tác, đi đến đâu gái bâu đến đấy, tình một đêm nhiều không đếm xuể. Thế nhưng, như mọi lần, Tú đều không vướng mắc gì với các cô em xinh tươi cả. Lần này đi công tác, nghe nói cái vùng này các cô sơn nữ có cái phong tục cho cạy cửa ngủ thăm, Tú và mấy tay đồng nghiệp cứ tán phét suốt từ Hà Nội lên đến tận nơi thách nhau xem ai sẽ được ngủ thăm với cô em sơn nữ. Họ còn bắt kèo thách thức bằng một bữa nhậu linh đình nếu như anh nào ngủ thăm được với cô sơn nữ xinh nhất bản ấy! Dĩ nhiên, với bản tính của Tú thì lời thách thức chỉ như lời động viên để Tú lại có dịp rong chơi thưởng thức những bông hoa lạ!
Tiếp đoàn công tác là ông giám đốc công trường cùng với một cô trợ lý có vẻ đẹp đúng chuẩn sơn nữ: trông đã có nét đô thị hóa nhưng vẫn giữ được vẻ hoang sơ, nói năng thuần khiết, vâng ạ dạ thưa, khi cười thì bẽn lẽn lấy tay che miệng. Mấy tay đồng nghiệp cười tít cả mắt, “a sơn nữ đẹp nhất bản Dao đây rồi!” rồi nhấm nháy nhau tán bằng được Thêu, tên cô gái ấy!
Tú nào có để mỡ rơi qua miệng mèo, nhìn Thêu mơn mởn, ngây thơ thế kia mà không được “thả dê” thì cũng thật là phí của. Sau cuộc họp ban sáng, Tú phát tín hiệu liên tục bằng cách nhìn Thêu, nói chuyện vẻ đàng hoàng chững chạc rồi làm như mình mới lên đây lần đầu, rất muốn thăm thú phong cảnh hữu tình, nhờ Thêu làm hướng dẫn viên du lịch. Thêu nhìn thấy anh trai phố đạo mạo, đẹp đẽ, có bảo hành, trông khác hẳn mấy anh trai bản phàm phu thì thích lắm, mắt tít hết cả! Được anh bảo làm hướng dẫn viên thì tội gì mà từ chối, thế là anh ả coi như “tình trong như đã…”
Buổi trưa sau khi cơm nước tiệc tùng xong, có dăm ba ly rượu đủ để mềm môi và lấy cớ say, Tú bảo Thêu đưa mình đi tham quan, nhân lúc cả hai trốn đi cùng nhau thì Tú bắt đầu giở bài tán gái, mà cái chiêu tán của anh thì 10 cô đổ 9, nên là Thêu không phải ngoại lệ gì!
Đến đầu giờ chiều thì coi như cô sơn nữ đã phải lòng anh kĩ sư Hà Nội, dựa đầu vào vai anh cùng ngắm núi non, và lát sau thì coi như cả hai trốn cả việc công cùng nhau chui vào một cái nhà nghỉ trong phố huyện cách trung tâm 3km để nghỉ ngơi xả rượu rồi về làm. Chiều hôm ấy, Thêu và Tú tỉnh rượu theo kiểu khác. Xong chuyện, Tú vẫn còn đê mê vì không hiểu sao cô sơn nữ này lại có kĩ năng ân ái tuyệt vời đến thế? Hỏi Thêu thì cô bảo “ở bản em con gái ai cũng vậy hết á!” thì Tú nghĩ ngay đến cái vụ “cạy cửa ngủ thăm”.
Vợ Tú không nói gì, ném lá thư vào người Tú rồi gào lên “Anh là thằng khốn nạn!” rồi bỏ lên phòng gào khóc tru tréo. Tú mở lá thư ra “Anh Tú! Là em Thêu đây! Em gọi điện cho anh bao nhiêu lần để báo em có thai mà không thể nào gọi điện cho anh được, sau đêm ngủ thăm ở nhà em thì em đã có thai rồi, nhưng bố mẹ em bảo phải có người lấy thì mới được đẻ con, em nghĩ nó là con anh nên em cố giữ để khi đẻ xong em trả nó cho anh rồi em còn đi lấy chồng! Anh bảo anh sẽ có trách nhiệm nên em mang nó về đây cho anh chăm sóc, chào anh em hết trách nhiệm với anh rồi nhé! Em Thêu!”.
Tú đờ cả người ra, ướt đầm mồ hôi khi đọc xong lá thư của sơn nữ. Bao lần trăng hoa “quất ngựa truy phong đều an toàn”, không ngờ hôm nay nhận một quả đắng thế này, Tú rối bời không biết phải làm sao nữa? Nhìn đứa con rơi, nhìn lên phòng nghe vợ đang gào khóc, nghĩ đến đứa con chưa ra đời, nghĩ đến áp lực từ mọi phía, nghĩ đến danh dự bản thân, Tú bắt đầu thấy sợ hãi…
Theo Phunutoday
Này cô gái, cô khóc đấy à?
Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ "người yêu thương nhất". Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?
Cô vừa bị phản bội, và trớ trêu thay, sự phản bội lại đến từ người cô yêu thương nhất.
Cô nhìn thấy người cô yêu ôm một cô gái trong công viên, nước mắt cô chảy dài. Cô muốn nói thật to cho mọi người thấy, cô đau lòng lắm, nhưng cô chỉ yên lặng, đến và làm rõ mọi việc. Trớ trêu thay, chàng trai ấy đã thú nhận tất cả.
Cô lê bước về nhà, đôi chân như sắp ngã quỵ. Cô tự nhủ "tất cả chỉ là dối trá". Nhưng không, sự thật rành rành, biết chối cãi đi đâu? Có trách chỉ trách mình biết quá muộn.
Cô thẫn thờ lê bước, tim như có gai đâm. Chàng trai ấy là người cô yêu thương nhất, mất đi rồi, cô còn gì để yêu, còn gì để trông mong, hi vọng...
Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ "người yêu thương nhất". Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?
Mất đi một người không có nghĩa là mất đi tất cả. Chỉ là cố quan trọng hóa vị trí của người ấy, nên mới cảm thấy xung quanh không còn gì trông mong.
Người cô yêu thương nhất, chẳng phải là gia đình?
Có nhiều người vì cô mà có thể làm tất cả, sá gì phải dồn tình yêu cho những kẻ không ra gì, để rồi ngộ nhận mình không còn gì để trông mong?
Cô gái à, cô vẫn còn rất nhiều đấy chứ.
Này cô gái, cô đang bó gối ngồi trong góc tường đấy à?
Cô vừa phạm một sai lầm lớn, và cô nghĩ, đời này mình sẽ không thể sửa sai, mình thật vô dụng. Cô dằn vặt bản thân bằng cách ngồi một mình trong góc.
Người cô yêu thương nhất, chẳng phải là gia đình? (Ảnh minh họa)
Dù là sai lầm gì, không có khái niệm "lớn" và "nhỏ". Chỉ là những vết đen trong cuộc sống vội vã, vết đen mà nếu không dũng cảm bước tiếp, nó sẽ biến từ vệt nhỏ thành một hố bùn đen. Để tôi kể cho cô gái nghe câu chuyện này.
"Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm nhưng cuối cùng, chú cũng hoàn thành.
Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú làm. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên:
- Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!
Tại sao phải dằn vặt, tại sao phải khóc, cuộc sống đâu phụ những người có ý chí, nghị lực và tấm lòng? (Ảnh minh họa)
Chú tiểu ngạc nhiên:
- Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia?
- Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao - vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân, cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mắc phải. Biết bỏ qua những khuyết điểm nhỏ để nhìn vào ưu điểm lớn mới thấy được những điều tuyệt đẹp của cuộc sống này."
Cô thấy đấy!
Không thứ gì là hoàn hảo. Tha thứ cho mình, cho người, sẽ giúp bản thân thanh thản. Vượt qua những khó khăn, mới chắt chiu nghị lực để sống tiếp.
Tại sao phải dằn vặt, tại sao phải khóc, cuộc sống đâu phụ những người có ý chí, nghị lực và tấm lòng?
Vậy nên lau nước mắt và đứng lên cô gái nhé, lau nước mắt để bản thân thôi dằn vặt, tim thôi đớn đau, để trưởng thành hơn sau những phút ngã quỵ.
Này cô gái, cô khóc đấy à?
Theo Blogtamsu
Tôi đã không thể nắm tay em cùng vượt qua giông gió cuộc đời Nếu ngày ấy tôi đủ dũng cảm vượt qua những trở ngại từ phía gia đình thì bây giờ có lẽ em đã không tuột mất khỏi vòng tay tôi. Tôi và em yêu nhau bằng tình cảm chân thành. Hai đứa đi đâu làm gì cũng có nhau. Thời sinh viên khó khăn, bố mẹ em ở quê nghèo chẳng có nhiều...