Trai ly hôn không dám yêu gái tân
Anh nói một cô gái trẻ và trong sáng như em đáng được nhận những điều hạnh phúc nếu không ở bên anh.
Ba ngày ở bãi biển Cửa Lò, em như được sống một cuộc sống khác. Cuộc sống đó không còn áp lực công việc, chỉ có anh, có bé Tom (con trai anh), có nhiều niềm vui, nhiều nụ cười và nhiều khoảnh khắc đáng nhớ. Em muốn níu giữ thời gian, muốn nó ngừng trôi, để em cứ mãi được ở bên cạnh anh như thế. Em rất sợ mình lại tự huyễn hoặc mình, sợ những cử chỉ bình thường của anh cũng trở nên đặc biệt đối với em, khiến em không đủ tỉnh táo phán xét xem như thế có nghĩa là gì. Ba ngày, mọi chuyện cứ như mơ.
Em nhớ khoảnh khắc trên sàn nhảy, anh mời em điệu bachata ngọt ngào, ánh mắt trìu mến, vòng tay ấm nóng khi anh kéo em lại gần trong tư thế kề sát. Chưa bao giờ ta lại gần nhau đến thế! Em nhớ khi ngồi ở hàng ghế khán giả xem các cô trong câu lạc bộ biểu diễn văn nghệ và làm trò khiến mọi người cười nghiêng ngả. Anh cũng cười thật tươi và luôn ngoảnh lại tìm ánh mắt em. Em sẽ chẳng bao giờ quên ánh mắt và nụ cười rạng rỡ ấy. Em sẽ nhớ khoảnh khắc chúng ta cùng nhau đạp xe đạp đôi đi dạo bờ biển, cảm giác giống như một đôi tình nhân thật sự. Con phố nhỏ yên bình, gió biển thổi mơn man làn tóc, nụ cười sảng khoái của anh… Tất cả như đã khắc sâu vào trong tâm trí của em.
Em sẽ nhớ buổi đi hát karaoke với câu lạc bộ tới 1 giờ rưỡi sáng hôm đó. Chúng ta đã song ca lại bài hát kỷ niệm trong lần gặp đầu tiên. Những cảm xúc trong em như ùa về, nguyên vẹn. Còn anh, em không biết khi hát bài hát ấy, anh cảm thấy thế nào? Em sẽ nhớ lúc đi tắm biển, anh đã chơi đùa hồn nhiên với bé Tom như thế nào. Khi Tom ốm, anh đã lo lắng và chăm sóc con ra sao. Tất cả những điều ấy đều quá đỗi dịu dàng…
Video đang HOT
Em sẽ nhớ lúc cả đoàn trở về Hà Nội, anh đã đội mưa đứng bắt taxi giúp em. Trời mưa, con phố nhà em là trung tâm tắc nghẽn, taxi nào dừng lại rồi cũng lắc đầu không đi vì sợ tắc đường. Vì nhà ngay gần đó nên anh đi bộ về nhà lấy xe rồi chở em và Tom đi ăn tối. Anh đã nhờ em cho Tom uống thuốc. Có một điều kỳ lạ là rất nhiều người từ Cửa Lò về đến Hà Nội đều nhầm em là mẹ cậu bé. Em cũng thấy mình dịu dàng đến lạ khi ở bên anh và Tom, được nghe cậu bé líu lo kể chuyện về cuộc thi đua ở nhà của hai bố con. Khoảnh khắc ấy, em ước gì mình được là một phần của gia đình nhỏ bé này.
Em sẽ nhớ, nhớ rất nhiều… Ngay lúc này đây em cảm thấy lòng mình dường như chật chội, không đủ rộng để chất chứa được hết những nỗi nhớ này. Trở về sau chuyến đi, em và anh lại gặp nhau hàng sáng ở câu lạc bộ, lại là sự im lặng và có gì đó như ngượng ngùng, lảng tránh. Nó làm em thấy đau đớn và dằn vặt. Đâu rồi những cử chỉ dịu dàng, những nụ cười vui vẻ, những cuộc gọi kéo em ra khỏi giường đi thể dục và tắm biển buổi sớm, những cuộc điện thoại và cái nhìn nhớn nhác kiếm tìm khi chưa thấy em xuống nhà ăn ở khách sạn? Em sẽ nhớ, nhớ cả những gì trước đây chúng ta đã trải qua và chia sẻ với nhau. Tất cả những điều ấy giờ trở nên xa xôi quá khi anh bỗng im lặng và giữ khoảng cách với em. Anh bảo rằng em quá tốt và trong sáng, em xứng đáng được hưởng một hạnh phúc khác trọn vẹn hơn nếu không gắn bó với anh.
Em không biết tại sao lại yêu anh nhiều đến như vậy? Em còn trẻ, mới 24 tuổi, chưa trải qua mối tình nào, học hành, công việc, thu nhập, ngoại hình đều ổn, có một cơ số chàng trai theo đuổi nhưng em chỉ có cảm giác mình thực sự đồng cảm và rung động khi ở bên anh – người đàn ông 35 tuổi, đã trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ và có một cậu con trai 8 tuổi. Em chỉ biết cuộc sống của em đã thay đổi theo chiều hướng tích cực từ khi gặp anh, cảm thấy an toàn và bình yên khi ở bên anh, thấy mình được lắng nghe và thấu hiểu khi ở gần anh. Em không biết mình phải làm gì vào lúc này?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có vợ, người cũ vẫn 'đeo bám' tôi
Anh không chịu hiểu rằng người tôi đang yêu là chồng của tôi mà cứ bám riết dai dẳng.
Trong chuyên mục này, tôi đã đọc nhiều bài viết hỏi có nên gặp lại người yêu cũ hay không? Hôm nay, tôi muốn chia sẻ cùng các bạn về câu chuyện của tôi. Tôi và anh yêu nhau hai năm, gia đình tôi nghèo, còn gia đình anh giàu có. Anh sống trong gia đình gia giáo. Anh hiền lành, đẹp trai. Sau lưng anh có nhiều cô gái mơ ước được sánh bước bên anh. Vì nhà tôi quá nghèo nên tình yêu của chúng tôi bị hai gia đình ngăn cấm.
Tôi đi lấy chồng nước ngoài vì tôi đã hứa với mẹ anh là không làm cho anh mất tương lai, không bắt anh phải sống trong cảnh nghèo khổ. Tôi ra đi lặng lẽ, không một lời giải thích. Anh căm hận tôi. Vì muốn chứng minh rằng không có tôi, anh vẫn hạnh phúc nên anh đã vội vàng cưới một người không quen biết.
Ở nơi xứ người, tôi luôn dõi theo tin tức của anh. Tôi biết anh đã có con nhưng cuộc sống gia đình không hạnh phúc. Tôi luôn mong muốn được gặp lại anh vì tình yêu của tôi luôn dành cho anh một khoảng trống vô định. Rồi ngày gặp lại anh cũng đã đến. Sau tám năm xa cách, cả tôi và anh điều thay đổi rất nhiều. Gặp lại anh, trái tim tôi không có tiếng đập thình thịch của tình yêu như trước đó tôi đã nghĩ. Cảm giác nhớ nhung của bao năm bỗng nhiên tan biến tự lúc nào tôi cũng không hay biết. Tôi đã nói cho anh biết rằng bao năm xa anh, tôi vẫn còn yêu anh nhưng kể từ nay, tôi sẽ để tình yêu ấy nó lặng yên. Anh không chấp nhận tôi nói như thế. Anh van xin tôi hãy cho anh cơ hội để anh được sống gần tôi. Anh xin tôi hãy quay về làm lại từ đầu cùng anh.
Lúc này đây, trong lòng tôi luôn nhớ về người chồng đã chung sống bao lâu nay mà tôi cứ tưởng đó không phải là tình yêu mà chỉ vì bổn phận. Nhưng tôi biết rằng tôi đã suy nghĩ sai. Tôi nhận ra chồng mình rất tốt, chồng đã yêu thương tôi và chăm lo cho gia đình tôi. Khi đi uống cafe với anh, tôi vô tình nói tốt về chồng thì anh nổi giận. Anh nói: "Ừ, trong lòng em giờ đây chỉ có chồng em mới tốt thôi sao?".
Tôi nói với anh là vì trước kia tình yêu tôi dành cho anh chỉ là trong suy nghĩ. Giờ đây, tôi đã nhận ra người tôi yêu là chồng tôi. Nhưng anh vẫn cố chấp, không chấp nhận điều đó. Có lúc anh điện thoại cho tôi, nói chuyện với giọng ghen ngược lại với chồng tôi nữa. Tôi xin anh hãy xem nhau là bạn, trò chuyện, chia sẻ là tôi vui lắm rồi mà anh không chịu.
Giờ đây, tôi mới nhận ra là vợ chồng thì nên nhìn ưu điểm của đối phương và nên chấp nhận khuyết điểm của nhau, đừng cố gắng thay đổi con người của chồng mình. Thay vào đó, hãy chịu khó lắng nghe, chia sẻ cùng chồng thì mình sẽ nhận thấy mình yêu chồng biết chừng nào thôi. Tôi cảm thấy có lỗi với chồng rất nhiều vì bao năm sống bên anh mà tôi luôn suy nghĩ về người cũ. Tôi muốn nói với chồng rằng ngàn lần xin lỗi anh và tôi yêu anh lắm. Còn với người cũ, tôi phải làm sao để anh hiểu, chấp nhận và buông tôi ra?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không dám tiếp xúc với con gái vì sợ mình là les Cháu năm nay 18 tuổi và cháu thực sự không biết mình thuộc giới tính nào nữa. Cháu chỉ có anh trai và ngay từ nhỏ cháu đã bắt chước tất cả những điệu bộ, dáng đi đứng và cả cách nói chuyện của anh cháu. Đồ chơi của cháu chỉ toàn là súng, gươm, robot, thỉnh thoảng cũng có người tặng búp...