Trách mẹ chồng con dâu đẻ không chăm nhưng thấy mảnh giấy bà ghi tôi ân hận vô cùng
Do công việc của Khánh áp lực lại thường xuyên phải bia rượu tiếp khách nên tình trạng bệnh cải thiện rất chậm.
Mãi tới năm thứ 6 tôi mới có tin vui.
Trước khi kết hôn, tôi và Khánh đưa nhau đi kiểm tra sức khỏe tiề.n hôn nhân, phát hiện Khánh bị dị dạng tin.h trùn.g nhưng tôi vẫn quyết cưới. Còn nhớ lúc đó Khánh hỏi tôi:
“Em suy nghĩ kỹ chưa? Bác sĩ nói rõ rồi đó, khả năng có con của anh là rất ít. Lấy anh, rất có thể em không được làm mẹ”.
Nhưng tôi cương quyết làm vợ anh. Mẹ Khánh biết liền gọi tôi tới nói chuyện:
“Thực lòng bác rất cảm kích trước tấm chân tình con dành cho Khánh. Bác tin chỉ cần 2 đứa quyết tâm, yêu thương nhau thật lòng thì ông trời sẽ không phụ, nhất định sẽ cho các con được làm cha làm mẹ. Bác cũng sẽ không để con phải chịu thiệt thòi”.
Quả thật, sau cưới mẹ Khánh đối xử với tôi rất tốt, bà lúc nào cũng ân cần chăm sóc tôi như con gái. Thi thoảng lại ngồi tâm sự:
“Giờ mẹ chẳng mong gì ngoài có đứa cháu bế bồng. Con cứ chịu khó động viên thằng Khánh điều trị thuố.c men, tẩm bổ đầy đủ rồi 2 đứa sẽ có con”.
Hơn 5 năm dòng dã, tiề.n vợ chồng tôi kiếm được bao nhiêu đều đổ cả vào để chữa vô sinh cho chồng. Do công việc của Khánh áp lực lại thường xuyên phải bia rượu tiếp khách nên tình trạng bệnh cải thiện rất chậm. Mãi tới năm thứ 6 tôi mới có tin vui. Nhưng lạ một điều, lúc nghe tin con dâu mang bầu tuy mẹ Khánh mừng thật song thái độ và cách cư xử của bà khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Có hôm bà rất quan tâm, đi chợ mua đủ thứ đồ về tẩm bổ cho con dâu, ngược lại có hôm bà thờ ơ như không. Thậm chí tôi đi làm về muộn bà cũng chẳng nấu cơm nước, mặc con dâu bụng bầu phải lọ mọ nấu nướng dọn dẹp tới đêm muộn. Nhiều khi tôi không hiểu nổi mẹ chồng, nếu không nói trong lòng có phần thầm trách bà, lúc con dâu chưa có thai thì bảo khao khát có cháu bế, lúc có rồi lại hờ hững như không.
Nhất là hôm tôi đau bụng vào viện sinh, thấy con trai vừa dìu vợ vừa xách đồ chuẩn bị vào viện, bà chạy theo sau giục:
Video đang HOT
“Con cứ đưa vợ đi trước, mẹ đi sau còn chuẩn bị thêm vài đồ cho con bé rồi mang quần áo vào luôn”.
Thế nhưng tôi nhập viện sinh xong vẫn chẳng thấy bóng dáng mẹ chồng đâu, Khánh gọi bà cũng không nghe máy. Mãi tới sáng hôm sau bà mới vào nhưng chỉ ngồi một lúc là về. Xuất viện, mẹ chồng cũng không chăm con dâu cháu nội nhiều như bà đã hứa trước đấy, ngược lại liên tục giục tôi đưa con về ngoại ở cữ cho bà nhàn khiến tôi thất vọng về bà vô cùng. Có lần tôi còn nói với chồng:
“Em không hiểu mẹ có thực sự mong có đứa cháu này thật không nữa. Rõ ràng trước đây mẹ lúc nào cũng tâm sự là khát khao được bế cháu vậy mà giờ có cháu, bà lại dửng dưng như không”.
Chính Khánh cũng nhận thấy sự thay đổi của mẹ nên anh chỉ gượng gạo giải thích:
“Mẹ cũng lớn tuổ.i rồi, sức khỏe tinh thần không còn được như trước nên mình phải thông cảm với bà”.
Tất nhiên, chồng nói thế tôi cũng ậm ừ vâng dạ chứ trong lòng thì chưa thực sự thoải mái. Cho tới hôm trước, lừa con ngủ tôi dậy dọn nhà, mang quần áo cả nhà lên máy giặt. Vào phòng mẹ chồng, tôi lại vô tình thấy có cuốn giấy note bà để đầu giường trong đó bà note rất nhiều việc từ gạo muối để ở đâu, tiề.n nong, chìa khóa nhà, khóa bếp để chỗ nào, đặc biệt bà có note cả mục giờ uống thuố.c mỗi ngày, số điện thoại bác sĩ khám, địa chỉ bệnh viện… Điều này làm tôi rất thắc mắc vì chưa bao giờ thấy mẹ chồng kể chuyện bị ốm phải đi viện khám.
Tò mò, tôi mở tủ quần áo của bà tìm sổ khám bệnh theo giấy note của bà mới sững người biết hóa ra bà bị alzheimer, trí nhớ mất dần. Chính vì vậy mà chăm con dâu bầu, bà cứ cứ lúc nhớ lúc quên. Hôm tôi đi đẻ bà nói sẽ mang quần áo theo sau nhưng ngay lúc đó phát bệnh bà mới quên không đem đồ cho tôi. Việc bà giục tôi về ngoại ở cữ cũng là muốn tôi về bên đó được bố mẹ đẻ chăm sóc cẩn thận. Bà sợ bệnh tình lúc nhớ lúc quên sẽ không chăm lo cho con dâu cháu nội được.
Vì không muốn các con lo lắng cho mình nên mẹ chồng tôi âm thầm vào viện khám 1 mình. Vậy mà tôi không biết lại trách mẹ chồng vô tâm không thương con thương cháu trong khi người vô tâm lại chính là tôi, mẹ bị bệnh cũng không hề hay biết.
Càng nghĩ tôi càng ân hận và tự trách bản thân bao lâu nay chỉ biết đòi hỏi quà săn sóc mình mà không chủ động chăm sóc mẹ. Sau khi biết chuyện, tôi bàn với chồng tìm bác sĩ giỏi điều trị cho bà cũng như dành nhiều thời gian ở bên bà hơn. Giờ điều tôi mong nhất là mẹ chồng khỏe mạnh, sống lâu cùng con cháu mọi người ạ.
Bỏ ngay cô bồ nón.g bỏn.g chỉ vì một lần tắm giúp vợ nhà đang bị ốm, tôi ân hận vì đã làm em khổ quá nhiều
Chỉ vì chán ngán cơ thể vợ sau sinh tôi đã ra ngoài tìm vui bên cô bồ nón.g bỏn.g.
Ngày mà Khôi cưới được Thảo về làm vợ thì ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ và có chút ghen tỵ với anh khi lấy được cô vợ xinh đẹp chẳng khác gì hoa hậu cả. Tất nhiên nghe những lời nói đó thì Khôi hí hửng lắm, đi đâu anh cũng chăm về nhà để được âu yếm với vợ. Thậm chí có nhiều người còn bảo đàn ông vừa giỏi giang lại thành đạt thì chỉ có Khôi là không gái gú mà thôi. Vậy nhưng mọi chuyện đều thay đổi kể từ khi Thảo sinh đứa con dầu lòng, cơ thể vốn thanh mảnh với số đo 3 vòn quấn hút thì giờ đây Thảo xập xệ vừa béo ú lại hôi hám.
Mỗi lần về nhà nghe tiếng con khóc rồi vợ trông xấu xí là Khôi ngán ngẩm lắm, chính vì thế mà tan giờ làm thì anh còn la cà rượu chè bên ngoài đến tận khuya mới về. Đến khi nghe vợ nhắc nhở thì Khôi điên tiết quát ầm lên.
- Bây giờ cô còn có cả cái trò ngồi lên đầu chồng nữa à? Cô là vợ muốn chồng về nhà sớm thì lo dọn dẹp nhà cửa đi, cái nhà này có còn là nhà không? Giường chiếu toàn múi nước tiểu của con thôi. Cô lo dọn dẹp đi...có thời gian thì lo làm đẹp bản thân đi...cứ cái đà này chắc tôi phải ra ngoạ.i tìn.h mất thôi. Vợ với chả con...hôi hám hết sức.
- Em cũng biết là sinh xong em xấu xí...nhưng em làm gì có thời gian tập yoga này nọ...Em còn bận chăm con rồi...
- Khỏi kể lể đi, cô làm như cô biết đẻ không bằng. Rõ ràng người ta cũng bụng bầu 9 tháng mà đẻ xong xinh hẳn ra...thế mà cô không không khác gì mấy con ô sin.
Nghe những lời chồng nói mà Thảo buồn đến phát khóc, phụ n.ữ sin.h xong vốn rất nhạy cảm và dễ bị trầm cảm. Nhiều lúc nhìn vào gương thấy bụng rạn, da nhăn nheo mà Thảo không dám tin đó là mình. Lúc này cần có người chồng ở bên cạnh nhất, thế nhưng Khôi lại chỉ biết quát tháo vợ. Muốn làm đẹp nhưng vì con vì chồng thì Thảo đành tự nhủ đợi vài năm nữa con lớn rồi đi tập lấy lại vóc dáng cũng không sao.
Nhiều hôm Thảo nghĩ mấy tháng bụng bầu cấm vận chồng nên muốn cho anh thoải mái tý, thế nhưng vừa đụng vào người gạ làm 1 nháy thì Khôi nhìn vợ quát.
- Tránh xa tôi ra đi...bao giờ cô hết hôi hám thì quan hệ. Giờ nhìn cô là tôi đã mất hứng rồi.
Tất nhiên là vì Khôi có nhân tình bên ngoài nên anh mới lạnh nhạt như vậy với bồ. Hàng ngày Khôi nói dối công việc bận rồi ra ngoài hú hí với tình nhân.
- Là.m tìn.h với em sướng thật đấy...không phải hôi hám như mụ vợ anh. Chắc anh bỏ cô ta sớm để cưới em thôi.
Chưa dừng lại ở đó Khôi còn đi du lịch cả tuần với bồ bên Châu Âu chán chê rồi mới chịu về. Ngày về thì Khôi thấy vợ gầy rộc hẳn đi, mắt thâm quần vì thiếu ngủ, nhìn vợ như vậy Khôi cũng cảm thấy có chút tội lỗi. Nghĩ lại từ ngày vợ sinh đến giờ chưa lần nào anh ở nhà phụ Thảo chăm sóc con cái cả. Chính vì thế mà hôm đó Khôi ở nhà giúp vợ 1 ngày.
- Hôm nay anh ở nhà, cần gì thì em cứ bảo để anh làm cho.
- Vậy thì em nhờ anh tắm cho em nhé. Hôm qua em bị ngã...giờ tay hơi đau nên tắm khó lắm.
- Được rồi, em đi lấy quần áo đi.
Khi Thảo vừa cởi áo thì Khôi nhìn rõ làn da vợ sạm rồi nhăn nheo, đã vậy còn có những đường rạn đen chằng chịt. Ngực căng tròn nay xệ xuống tận rốn...đã vậy người toàn mùi sữa trộn với nước tiểu của con nhỏ.
- Em xấu thật anh nhỉ? Nhưng mà phụ n.ữ sin.h xong thì ai cũng như vậy nên em chẳng dám kêu ca. Tất nhiên là em buồn lắm, em biết anh cũng chán em... nhưng giờ em chưa thể tập thành lấy lại vóc dáng được. Mỗi sáng thức dậy em chuẩn bị bữa ăn cho anh rồi dọn dẹp nhà cửa xong lại chơi với con, cho con ăn...em nhiều việc lắm. Nên anh có chán em hãy hiểu cho em...đừng đi gái anh nhé.
Nghe vợ nói câu đó là Khôi bật khóc nức nở, anh chợt nhận ra mình hèn hạ, không xứng đáng làm chồng làm cha. Anh quên mất rằng vì ai mà vợ mình xấu xí đi...trong vợ chăm bẵm nuôi con thì Khôi chưa một ngày chăm sóc cho vợ. Anh chỉ biết ngoạ.i tìn.h bên ngoài. Khôi ôm vợ thật chặt rồi hứa từ nay sẽ không quát mắng vợ nữa, ngay tối hôm đó thì Khôi đã lập tức chia tay cô nhân tình trẻ đẹp của mình.
- Cô vợ xập xệ hôi há.m củ.a anh thì có gì hơn em mà anh đá em chứ?
- Vợ anh đúng là xập xệ, hôi hám...nhưng vì sinh con vì chăm sóc cho anh nên mới như thế. Em là phụ nữ rồi em cũng sẽ như vợ anh thôi...đến lúc đó em cũng sẽ cần người chồng ở bên quan tâm...Vợ là người đi cùng anh đi hết cuộc đời này. Mình dừng lại đi. Anh không thể hèn hạ thêm được nữa.
Kể từ đó thì Khôi yêu thương vợ gấp trăm lần, thậm chí nhiều người còn nói Khôi sợ vợ thì anh cũng mặc kệ....
Vợ mang bầu 7 tháng nhưng vẫn chưa lộ bụng, tôi đưa đi kiểm tra thì bác sĩ khuyên l.y hô.n vì lý do cực sốc "Em ơi, l.y hô.n đi, suốt thời gian qua cô ấy đều lừa dối em, cô ấy không có thai đâu". Lưu Dũng luôn biết sức khỏe của vợ không tốt nên anh không hối thúc chuyện con cái sau bao năm chung sống. Lưu Dũng còn giúp vợ chịu mọi áp lực từ bố mẹ mình, anh chỉ mong hai đứa được...