Trả thù tình (P.5)
Cô gái này có lẽ không phải gái làm tiền, nhưng cũng tạo cho anh cảm giác từa tựa như vậy.
Hoàng chấp nhận làm mọi việc để trả thù cho người con gái anh yêu (Ảnh minh họa)
Ba ngày trước.
Tuấn nặng nề thả cơ thể xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Gần hết tháng rồi mà số hàng thằng “đại ca” giao khoán chưa tiêu thụ được mấy, cộng thêm cả số hàng tồn tháng trước bên chỗ thằng Linh vẫn còn kha khá khiến hắn thực sự lo lắng. Vậy mà hạn nộp tiền đã qua được mấy ngày, hắn đã phải khất “đại ca” du di cho ít bữa.
Còn đang mải suy tính thì chiếc Iphone 5S đổ chuông ầm ĩ. Tuấn chau mày khó chịu khi thấy gương mặt xảo quyệt quen thuộc hiện trên màn hình điện thoại.
- Em nghe đây.
- Thằng em, tiền nong thu xếp xong chưa? Mày hẹn anh hôm nay thanh toán nốt đấy.
- Anh ơi, em vẫn chưa xoay được đâu ạ. Anh thưa thưa cho em thêm vài hôm nữa đi. Anh biết rồi đấy, đợt này bên chỗ em bọn cớm nó làm chặt quá, hàng không tiêu thụ được. – giọng Tuấn khẩn khoản.
- Đấy là việc của mày. Ai bảo mày tham, ôm cho lắm vào. Bữa trước tao đã nể tình anh em nói khó với anh Quang giúp mày rồi. Vừa nãy ông ấy lại hỏi tao tiền chỗ mày, tao đã hứa ngày mai sẽ nộp đầy đủ. Mày làm thế nào thì làm, mười giờ sáng mai mang tiền qua chỗ tao. Không thì mày biết hậu quả rồi đấy.
Chưa kịp nói thêm câu nào, từ đầu bên kia đã có tiếng “tút tút”, Tuấn bực tức quăng chiếc điện thoại xuống ghế khiến nó nảy tưng tưng. Hắn vò đầu bứt tai, mồm liên tục chửi thề: “Mẹ kiếp, hai trăm bẩy mươi triệu”. Trong có một ngày, hắn biết xoay đâu ra? Bây giờ có bán cả xe, laptop, điện thoại đi cũng chưa được một phần hai con số ấy.
Hắn đã vay mượn bạn bè nhưng cũng chả được bao nhiêu bởi vì lũ bạn hắn thì hắn cũng biết thừa, toàn lũ công tử tiểu thư ăn bám gia đình, lấy đâu ra có để cho hắn vay nhiều. “Ông bà già”dạo này cũng kiểm soát chặt việc chi tiêu của hắn, hôm trước khóc lóc mãi bà già mới mới moi ví cho năm triệu.
“Giờ chỉ còn mỗi cách đẩy hết chỗ hàng tồn đi mới có tiền được, kể cả phải bán tháo”. – Hắn lẩm bẩm. Nhưng khổ nỗi, hắn lại chẳng có mối quan hệ xã hội nào khác ngoài cái đường dây mà hắn đang tham gia. Biết đẩy đi đâu bây giờ?
- A! – Tuấn đột nhiên thốt lên, trong đầu hắn chợt “nảy số” khi nhớ đến một người.
- Sao mình không nghĩ ra sớm nhỉ…biết đâu lại có cửa…
Hắn thì thào, cúi người nhặt chiếc điện thoại đã rơi xuống sàn nhà tự lúc nào.
***
Cùng thời điểm đó, tại một quán nước ven hồ Đắc Di.
Hoàng rít sâu một hơi thuốc rồi từ từ nhả khói qua kẽ răng. Gió hồ giữa tháng mười một lạnh buốt, cộng thêm cái lạnh của ly trà đá làm cho một người vốn quen với sự khắc nghiệt của thởi tiết như anh cũng phải nổi gai ốc. Nhưng anh thích thế, thích cái cảm giác lạnh lẽo, nó giúp cho đầu óc anh tỉnh táo để tính toán những việc quan trọng.
Cuối cùng, Hoàng cũng đã tìm ra kẻ hãm hại Thư, theo một cái cách mà anh không ngờ tới nhất.
Đó là chuyện của một tuần trước…
Kể từ khi tiếp cận được mục tiêu, Hoàng đã cố gắng để bắt thân với Tuấn. Anh chủ động tham gia các cuộc vui của hắn cùng nhóm bạn vào mỗi cuối tuần và luôn tỏ ra chịu chi trong các cuộc chơi đó, khiến cho Tuấn và đám bạn nể phục.
Tuy vậy, sau hơn một tháng nỗ lực, Hoàng vẫn không moi được thông tin gì có liên quan đến Thư từ hắn. Anh phải xin chuyển công tác tạm thời, về làm văn phòng ở trụ sở công ty tại Hà Nội để tiện cho việc theo đuổi kế hoạch của mình.
Khi Hoàng còn đang đau đầu nghĩ cách thì thứ bẩy tuần vừa rồi, anh nhận được một lời mời từ Tuấn.
- Anh đã tham gia tiệc “Swing” bao giờ chưa? – Tuấn kéo Hoàng ra ngoài cửa quán bar và hỏi anh với giọng hào hứng.
Hoàng đã từng đọc ở đâu đó một bài viết nói về “Swing”, một trào lưu phổ biến ở phương Tây mới du nhập vào Việt Nam mấy năm gần đây. Người ta nói đó là một buổi tiệc tình dục mà những người tham gia có thể trao đổi bạn chơi với nhau.
Video đang HOT
Là một người cũng khá thoáng trong quan niệm về tình dục, anh không bài xích nó, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ sẽ có ngày trực tiếp tham gia vào cái trò chơi ấy.
- Một lúc nữa quẩy ở bar xong cả hội sẽ kéo về nhà thằng Linh bạn em tổ chức tiệc “swing”. Cái Nga – người yêu thằng Linh vừa thuyết phục được hai con bạn nó tham gia cùng. Bọn em đã bàn bạc và quyết định mời thêm anh, coi như em cảm ơn anh vụ lần trước. Anh thấy thế nào? – Tuấn tiếp tục khi thấy Hoàng vẫn ngập ngừng chưa trả lời.
***
Một giờ sau, nhóm người đã có mặt trước cổng một căn biệt thự độc lập thuộc bán đảo Linh Đàm – khu đô thị mới của thành phố.
Tuấn thì thầm vào tai Hoàng.:
- Anh yên tâm, bố mẹ thằng Linh định cư ở bên Anh, cả năm chỉ về nước có một lần vào dịp Tết. Nó ở nhà một mình, thỉnh thoảng mới có người giúp việc đến dọn dẹp.
Buổi tiệc bắt đầu với rượu mạnh, đồ ăn nhẹ và nhạc sàn ầm ĩ. Linh lấy ra một túi “kẹo” để tăng thêm nhiệt cho cuộc chơi. Mỗi người đều lấy một hoặc hai viên cho vào miệng rồi tu một hơi rượu. Hoàng cũng lấy hai viên và làm động tác cho vào mồm nhưng anh đã kín đáo thả nó vào túi quần.
Bầu không khí của buổi tiệc bắt đầu trở nên cuồng nhiệt hơn, những gương mặt đã có dấu hiệu hưng phấn. Đám người cười nói vui vẻ, nốc rượu liên tục và uốn éo thân hình theo điệu nhạc. Một lúc lâu sau, Linh vặn nhỏ âm thanh và người lên tiếng:
- Thôi, “tăng một” vậy là đủ rồi, mọi người giữ sức để còn tiếp tục “tăng hai” – mục đích chính của buổi tiệc hôm nay. Ở đây chắc ai cũng đã biết, nhưng vì hôm nay có ba người mới tham gia lần đầu nên tôi sẽ phổ biến lại luật chơi.
Linh hướng ánh mắt về phía Hoàng và hai cô bạn của Nga rồi nói tiếp:
- Trên tầng hai có ba phòng, tầng ba có hai phòng. Lát nữa các cô gái lên trước chọn cho mình phòng, cánh đàn ông chúng tôi lên sau. Thời gian quy định cho lần một là hai giờ, sau đó các cô gái ra ngoài và thương lượng với nhau để đổi phòng. Lần hai sẽ không giới hạn thời gian, nếu ai còn hứng thú và sức khỏe có thể trao đổi bạn chơi tiếp, không thì đi ngủ. Và nguyên tắc bắt buộc khi quan hệ là phải dùng bao cao su để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. Ai có ý kiến gì không?
Linh hỏi xong một lúc, không thấy có người lên tiếng, hắn bèn giục mấy cô gái lên lầu trước. Bốn cô tỏ vẻ ngúng nguẩy nhưng rồi cũng kéo nhau đi, để lại bốn gã đàn ông nhìn theo với những ánh mắt dâm đãng.
Cô gái này có lẽ không phải gái làm tiền, nhưng cũng tạo cho anh cảm giác từa tựa như vậy (Ảnh minh họa)
Đợi tiếng cười nói của mấy cô nhỏ dần sau những bậc thang, Tuấn mới quay sang Hoàng:
- Anh Hùng lớn tuổi nhất ở đây, lại là người mới, bọn em ưu tiên anh lên trước. Chúc anh may mắn!
Hoàng hơi chần chừ, nhưng những ánh mắt đầy khích lệ của Tuấn và đám bạn hắn khiến anh tiến về phía chân cầu thang.
Lên đến tầng hai, Hoàng nhìn xung quanh một lượt và quyết định bỏ qua, tiến thẳng lên tầng trên. Tầng ba có hai phòng đối diện nhau, một phòng cửa mở, còn một phòng đóng. Anh đi về phía căn phòng đóng cửa thì thấy nó chỉ khép hờ. Hoàng đẩy cửa bước vào, trước mặt anh là váy và đồ lót phụ nữ vương vãi khắp sàn. Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, Hoàng tiến đến phía chiếc ghế gần cửa sổ châm thuốc hút.
Một lúc sau cô gái đi ra, trên người quấn độc một chiếc khăn tắm ngắn cũn cỡn, phô bày cặp chân dài nõn nà trước mặt Hoàng.
Anh nhận ra cô ta – một trong hai cô bạn của Nga. Cô ả nhìn Hoàng mỉm cười đầy ý tứ:
- Là anh à? Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi rồi ra đây chúng mình vui vẻ.
Thái độ của cô ả tạo cho Hoàng cảm giác rất giống mấy cô nàng nhân viên ở các quán mát xa anh từng tiếp xúc. Bởi công ty anh và hầu hết các công ty đối tác đều có một thông lệ bất thành văn là bàn việc trên bàn nhậu, và sau những chầu nhậu bao giờ cũng phải có khoản “thư giãn” để “giải rượu”.
Mới đầu Hoàng còn tỏ ra dè dặt, lạ lẫm nhưng rồi anh cũng quen dần và coi nó như một nghĩa vụ phải thực hiện để bôi trơn công việc.
Đến bây giờ, Hoàng hầu như không còn chút cảm xúc nào với mấy ả đàn bà ngửa thân kiếm tiền đó nữa. Cô gái này có lẽ không phải gái làm tiền, nhưng cũng tạo cho anh cảm giác từa tựa như vậy. Đó chính xác là sự ngán ngẩm. Hoàng dập điếu thuốc rồi tiến về phía phòng tắm.
Khi Hoàng quay ra, cô ả đã chui trong chăn, hai mí mắt khép hờ. Không biết ả ngủ thật hay giả vờ mà anh thấy chiếc chăn kéo xuống phơi gần trọn bộ ngực nhão, chảy xệ sang hai bên. Hoàng lắc đầu ngao ngán, thả cơ thể xuống một bên phần giường còn trống, anh thấy thực sự thèm ngủ sau một ngày mệt mỏi với công việc và rượu.
Mãi một lúc lâu sau, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Hoàng nghe loáng thoáng có âm thanh như ai đó mở cửa kèm theo tiếng “hừ” đầy tức tối. Anh thở một hơi dài rồi chính thức chìm vào giấc ngủ.
(Còn nữa)
Theo 24h
Trả thù tình (P.4)
Cô biết Hoàng sẽ không bao giờ chấp nhận được một người con gái lầm lỗi như mình!
Người đàn ông quay sang nhìn Tuấn, sau đó anh ta có vẻ chăm chú quan sát chiếc xe SH vẫn còn nằm chỏng chơ trên đường.
- Ừ, thôi được rồi. Đây là thằng em anh, hai thằng mày nể mặt anh tha cho nó nhé. Có gì hôm nào lên chỗ Sơn Con anh mời cà phê.
Mấy câu nói của người đàn ông khiến Tuấn hơi choáng nhưng là choáng vì vui mừng. Hắn nghĩ mãi không ra đã từng gặp người đàn ông này ở đâu. Nhưng thôi, để tí nữa hỏi sau vậy. Hắn vẫn im lặng.
Hai thanh niên bối rối nhìn nhau, một trong hai người đáp lời người đàn ông tên Hùng với thái độ áy náy.
- Ấy chết, thằng cu này lại là em của anh ạ? Bọn em không biết, có gì mong anh thông cảm.
- Ừ được rồi, anh không trách chúng mày đâu.
Người thanh niên gãi đầu gãi tai cười lấy lòng:
- Dạ em cảm ơn anh. Thôi bọn em có chút việc phải đi giải quyết, hẹn anh hôm nào rảnh chúng em sẽ hầu anh. À, anh đừng nói chuyện này với anh Sơn nhé, không anh ấy lại chửi bọn em.
- Chuyện nhỏ này coi như xong thôi, bọn mày yên tâm.
Nhìn bóng hai thanh niên đi xa rồi, người đàn ông tên Hùng mới quay sang Tuấn vẫn đang ôm mặt đứng một bên.
- Có sao không thằng em? Đi đứng thế nào lại đụng vào hai thằng dân xã hội này vậy? May mà anh quen đại ca của bọn nó không thì chú mày ốm đòn rồi.
- Dạ em cảm ơn anh. -
Tuấn còn bối rối chưa biết nói gì tiếp theo, người đàn ông đã cắt lời hắn.
- Chú mày thắc mắc vì sao anh lại giúp chứ gì? Tại anh thấy chú mày rất giống một thằng bạn anh tên Hải, nhà ở Hàng Bông. Cái xe chú mày đang đi cũng là xe của nó, đúng không?
- Dạ vâng, Hải là anh trai của em. Từ hồi anh mất thì bố mẹ để em đi cái xe này.
Người đàn ông thở dài, giọng có chút nuối tiếc.
- Ừ, anh học cùng cấp ba với thằng Hải. Hồi nó mất, anh lại đang ở bên Anggola nên không đến chia buồn cùng gia đình được. Anh mới về nước được ít ngày, cũng định hôm nào qua để thắp cho nó nén nhang. Ngày xưa anh với nó thân nhau lắm. Hôm nay lại gặp chú mày, đúng là duyên số. Thôi dựng xe dậy kiểm tra xem có vấn đề gì không.
Người đàn ông giúp Tuấn dựng chiếc xe máy và đề thử.
- Không nổ được rồi. Thôi gửi xe vào kia, sáng mai lấy, rồi đi đâu anh đưa đi, tối nay anh cũng rảnh...
***
Ba giờ sáng, Hoàng vẫn còn thao thức chưa ngủ được. Anh đang hồi tưởng lại những sự việc diễn ra trong mấy ngày qua.
Nhờ sự chăm sóc động viên của anh, Thư đã có vẻ khá hơn. Tuy nhìn cô còn khá sầu não nhưng thỉnh thoảng cô cũng mỉm cười khi nói chuyện với anh. Hoàng tin tưởng vào khả năng của mình sẽ giúp Thư vượt qua được chuyện này. Và anh cũng không quên kế hoạch trừng phạt kẻ đã gây ra sự đau khổ cho cô.
Mấy ngày trước, Cường đưa cho anh hồ sơ về Tuấn. Đúng là cảnh sát hình sự làm việc có khác, rất nhanh và chi tiết. Từ gia đình, các mối quan hệ bạn bè, cho đến các địa điểm thường lui tới đều được ghi chép khá cụ thể. Chỉ có một vấn đề mà Cường bảo anh cần lưu ý, đó là Tuấn giao du với một vài thành phần bất hảo trong xã hội.
Sau khi nghiên cứu những thông tin về Tuấn, cộng thêm sự góp ý của Cường, Hoàng đã nhanh chóng đưa ra một phương pháp tiếp cận Tuấn mà anh cho là khả thi nhất.
Việc đầu tiên anh làm là mượn chiếc ô tô của thằng bạn thân từ thời đại học. Thằng bạn hồi mới mở công ty riêng đã được anh giúp đỡ khá nhiều nên khi anh ngỏ ý mượn xe, nó đã vui vẻ đồng ý ngay.
Sau đó anh vẽ ra một màn kịch đâm xe với sự hỗ trợ của Cường và một người bạn cùng đội. Cảnh sát hình sự mà đóng vai xã hội đen thì khỏi phải nói. Và Hoàng xuất hiện trong vai Hùng Trung Kính, Việt kiều về nước, tự nhận là bạn cũ của người anh trai đã mất của Tuấn.
Mọi việc đều diễn ra đúng như kịch bản đã vạch sẵn, Tuấn không hề nghi ngờ, thậm chí còn chủ động bắt thân và rủ "ông anh tốt bụng" đi chơi cùng. Nghĩ đến đây, Hoàng nhếch mép, anh tin rằng mình sẽ nhanh chóng đạt được mục đích.
***
Hai tháng sau.
Tiếng chuông vang lên từng hồi báo kết thúc tiết học cuối cùng, Thư hấp tấp thu dọn sách vở rồi hòa mình vào đám sinh viên đang chen lấn nhau về phía cổng trường. Chiều nay cô có hẹn với Hoàng, vậy mà nhìn dòng xe nhích từng tí một, lo lắng mình sẽ không đến kịp, cô đành phải vẫy một chiếc xe ôm.
Trả tiền xe ôm xong, Thư rảo bước về phía con đường nhỏ dốc xuống phía dưới, hai bên trồng những khóm trúc xanh mượt. Phía trước không xa là một hàng rào có cổng cũng được làm bằng trúc, ở trên treo một tấm biển gỗ khắc chữ theo kiểu thư pháp: "Cội Nguồn".
Cô biết mình không còn xứng đáng với Hoàng (Ảnh minh họa)
Một quán cà phê ven sông nằm ngoài rìa thành phố, không gian khá thoáng đãng. Có vẻ như chủ quán là một người hoài niệm, hay ít nhất người ta cũng muốn tạo cái suy nghĩ đấy cho khách hàng.
Hồi trước Hoàng hay đưa Thư ra đây. Hoàng nói với cô, anh thích quán này vì không gian của nó khiến cho anh tìm thấy sự yên bình, quên đi những bon chen chốn thành thị.
Lúc đó Thư cũng chẳng hứng thú lắm, chỉ thấy nó buồn tẻ, không phù hợp với một cô gái trẻ đầy mơ mộng như cô.
Bước qua cánh cổng, những bước chân Thư chậm lại tìm kiếm Hoàng. Kia rồi, anh đang ngồi một mình ở góc xa nhất cạnh hàng rào. Hôm nay quán vắng khách nên không khó để cô tìm thấy anh.
Còn cách Hoàng vài mét, Thư chợt dừng lại quan sát anh, ánh mắt anh đang hướng về phía bờ sông nên có lẽ chưa nhận ra sự có mặt của cô.
Có điều gì đó khiến Thư cảm thấy không đúng, cái ánh mắt nhìn xa xăm đầy suy tư kia sao lại tạo cho cô cảm giác quen thuộc đến lạ lùng. "Đúng rồi", trong đầu cô như có một nút thắt vừa được tháo gỡ. Người đàn ông phong trần trước mặt cô, bây giờ và trước đây vẫn vậy, anh vẫn luôn nhìn đời theo cái kiểu đó. Tại sao cô lại có thể quên được chứ? Cổ họng Thư nghèn nghẹn.
Cái chạm nhẹ vào vai cắt đứt dòng suy tưởng của Hoàng, anh quay lại và thấy Thư mỉm cười chăm chú nhìn mình.
- Em xin lỗi vì tới hơi trễ, anh đang suy nghĩ gì mà tập trung vậy?
- Không sao đâu, anh cũng vừa tới được một lúc thôi, em ngồi đi. - Hoàng đặt bàn tay thô ráp của mình lên cánh tay Thư nắm nhẹ.
Thư kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hoàng. Người đàn ông này, lúc nào cũng nhẹ nhàng với cô từ lời nói đến cử chỉ. Anh luôn tạo cho cô cảm giác an toàn và được chiều chuộng. Có lẽ chính vì vậy mà trước đây Thư luôn coi đó là điều hiển nhiên, như kiểu một đặc ân mà thượng đế dành cho cô. Để bây giờ, khi Thư thực sự cảm nhận được nó rất quan trọng với cô, có lẽ đã quá muộn.
Anh sẽ không thể chấp nhận và tha thứ nếu biết những gì đã xảy ra với cô. Đó đều là những sai lầm mà bản thân cô cũng không thể tự tha thứ cho mình. Cô đã quá ngây thơ, tin tưởng một cách mù quáng vào tình yêu đầy lọc lừa của Tuấn. Cô vô tâm tới mức không nhận ra tình cảm và sự quan tâm của Hoàng trong suốt thời gian qua là rất đặc biệt.
Trong lúc này đây, Thư thực sự cần anh, cô muốn thấy anh mỗi ngày, được nghe giọng nói khàn khàn của anh... Nhưng cô biết, mình đã không còn xứng đáng với anh.
- Em sao vậy? Uống nước đi, nước cam cà rốt đấy. Anh biết em rất thích thứ đồ uống này nên đã dặn người ta làm sẵn.
Câu nói mang theo vị nồng nồng của khói thuốc làm Thư tỉnh táo lại, cô cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra. Hoàng luôn là vậy, kể cả những sở thích dù là nhỏ nhất của cô anh cũng để ý. Có chút gì đó chợt khiến lòng Thư ấm áp.
- Thư à, anh có chuyện này muốn nói với em. Hoàng chậm rãi châm thêm một điếu thuốc.
(Còn nữa)
Theo 24h
Trả thù tình (P.3) Tuấn sợ nhất là yêu phải gái ngoan, lúc nào cũng tính chuyện tương lai, sinh con đẻ cái. Người đầu tiên mà anh phải hỏi đến dĩ nhiên là Tuấn, người yêu hiện tại của Thư. Lúc nãy cô bé Hằng có nói với anh tối qua Thư đi cùng Tuấn, đến mười hai giờ đêm cô gọi điện cho Thư nhưng...