Tốt nghiệp đại học, tôi sẽ theo đuổi sếp
Tôi là cô sinh viên năm hai có tình cảm với sếp. Cảm ơn mọi người đã góp ý.
Mấy ngày nay ở nhà nghỉ dịch, không đi học, đi làm nên tôi có thời gian suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Xin phép được giải thích một chút về tình trạng của tôi để mọi người hiểu: Có người bảo tôi cô đơn lâu ngày nên dễ có tình cảm xúc động với một người bỗng dưng quan tâm mình. Tôi không biết nói sao nhưng chắc chắn không phải lý do đó.
Tôi sinh ra trong một gia đình được coi là khá giả, đủ điều kiện để đi du học hay xin học bổng như bạn trai cũ; thậm chí bạn trai cũ cấp 3 còn đưa ra đề nghị sẽ lo cho tôi toàn bộ và định cư bên Mỹ nhưng tôi từ chối tất cả. Chia tay xong tôi cũng chẳng đau buồn, hối tiếc băn khoăn gì, vì mỗi người một con đường riêng, tôi có quyền lựa chọn của mình, không thích phụ thuộc ai. Trong khi đó, tôi là đứa con duy nhất của ba má, đi xa nếu ba má ở Việt Nam có chuyện gì thì bản thân sẽ hối tiếc cả đời.
Tôi không nói mình xinh nhưng thực sự dễ nhìn, cân đối và cao ráo. Tôi cao hơn sếp dù chị ấy cũng thuộc dạng cao. Hồi đại học tôi nhận được nhiều lời tỏ tình từ những người tài giỏi hoặc doanh nhân, đẹp trai tử tế. Tôi chẳng có cảm xúc yêu đương với ai. Tôi sống rất tự lập, từ nhỏ ba má chưa từng phải nhắc nhở việc gì. So với mọi người, điều kiện tôi có, nhưng tôi luôn nỗ lực.
Về phương diện tình cảm, tôi cực kỳ nghiêm túc và không dễ yêu. Có thể tôi còn nhỏ và ít kinh nghiệm sống, bồng bột, non trẻ nhưng tôi phân biệt được đâu là sự ngưỡng mộ và tình yêu. Viết bài trước tôi đã không viết rõ giác quan thứ 6 của bản thân cảm nhận về chị ấy dù mọi thứ rất mơ hồ. Tôi từng chủ động nắm tay chị đợt đi công tác, chị để yên.
Tôi từng chủ động ôm chị khi ở cùng phòng khách sạn, chị cũng không phản ứng, dù với tính cách của chị sẽ không dễ để ai chạm vào người. Tôi có thể nhờ người tìm hiểu chị bao nhiêu tuổi hay công ty đang làm như nào, thuộc quỹ nào đầu tư nhưng bản thân hiểu và sẽ không làm điều chị không thích. Tôi muốn nếu có cơ hội, chính chị sẽ nói với tôi về bản thân. Tôi có cảm xúc với chị từ trước khi đi công tác nhưng sau chuyến đi hồi tháng 11 tới giờ đủ để nhận ra đâu là tình yêu, đâu là sự ngưỡng mộ.
Tôi chưa từng có cảm xúc hoặc nhìn ai như nhìn chị. Gần 20 năm cuộc đời, tôi sống rất ích kỷ, chỉ biết yêu bản thân, chỉ vì mình mà làm mọi thứ. Giờ vì chị, tôi không như thế nữa. Có một anh bình luận rằng sợ sếp sẽ đọc được bài này. Tôi nghĩ khả năng đó không cao vì chị rất bận, chỉ luôn có công việc. Đi công tác cùng chị 10 ngày, hiếm khi tôi thấy chị đọc báo; nếu có chỉ đọc các trang về kinh tế, tài chính bằng tiếng Anh. Lúc không làm gì, chị chỉ đọc sách thôi chứ không lướt web.
Tôi sẽ im lặng theo lời khuyên của mọi người, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Hiện tại, tôi chưa là gì cả, chưa là ai, chưa có thành tựu, chưa trưởng thành. Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân để trở lên ưu tú hơn mỗi ngày. Tôi sẽ không từ bỏ việc yêu chị, vẫn sẽ quan tâm chị một cách thầm lặng nhất có thể, làm mọi thứ vì chị và bảo vệ chị. Năm 2021, tôi sẽ tốt nghiệp (sớm một năm), nếu chị có người khác hoặc lấy người khác, tôi sẽ rất đau lòng nhưng chấp nhận vì lỗi do tôi sinh ra trên đời quá muộn. Còn nếu qua thời gian đó chị chưa lấy ai, tôi sẽ theo đuổi chị bằng sự tử tế. Có thể được đồng ý hoặc không, nhưng ít ra tôi sẽ không bao giờ hối tiếc.
Video đang HOT
Một lần nữa, xin cảm ơn mọi người. Tôi đã thông suốt và càng có động lực hơn cho tương lai. Dù kết quả mọi việc có ra sao, được yêu chị đã là điều hạnh phúc rồi, còn được đáp lại hay không lại không thuộc thẩm quyền của tôi.
Hồng
Người phụ nữ bỏ cuộc tình 9 năm, ai cũng trách cho đến khi sự thật được hé lộ
Quen nhau được 9 năm, từ 2 năm học cấp 3, 4 năm đại học và 3 năm ra trường rồi đùng cái chị chia tay anh và công bố yêu người mới sau 2 tháng.
Anh khóc đỏ mắt xin mọi người kéo chị lại dùm anh, ai cũng trách chị bạc tình, tham bát bỏ mâm. Nhưng...
01
Mối quan hệ của chị và anh đã đi cùng nhau được 9 năm, gia đình họ hàng đôi bên đều biết và ủng hộ mối quan hệ này. Ngày lễ Tết giỗ chạp họ thường đến nhà nhau như con cái trong nhà. Thậm chí theo kế hoạch sang năm sau họ sẽ tổ chức đám cưới. Ấy thế mà đùng cái chị chia tay, anh mắt đỏ hoe đi đến từng người quen để hỏi tại sao và nhờ mọi người kéo chị lại dùm anh, nhưng nào có ai biết tại sao. Tôi gặng hỏi, chị cũng chỉ bảo: "Đây là chuyện riêng, chị không muốn giải thích".
2 tháng sau chị công bố bạn trai mới, tíu tít phấn khởi. Ai cũng trách chị bạc tình, đến người nhà chị còn không ủng hộ. Mẹ chị mắng chị té tát trước sân nhà: "Mày làm xấu mặt tao. Mày thích yêu đứa nào thì yêu, đừng có dẫn về đây tao không tiếp". Chị thấy mẹ mắng lại xách balo quay ngược xuống Hà Nội luôn. Bố mẹ chị nhìn nhau rồi bảo: "Con này nó bị bỏ bùa chắc. Thằng T. tốt thế, yêu nó thế, mà nó điên rồi".
Trong khi mọi người đều ngơ ngác thì chị phấn khởi với tình mới ra mặt. Trên facebook của chị tràn ngập trạng thái yêu đương hạnh phúc. Có hôm tôi ngồi cafe với chị thấy anh chàng kia gọi điện cho chị 3 lần, chị cười mà mắt cũng cười, nụ cười hạnh phúc thật sự. Tôi nghĩ, cái gì mới chẳng tốt đẹp. Quan trọng được bao lâu...
02
Ấy thế mà lần này chị vui hơi lâu, 2 năm nữa trôi qua vẫn thấy chị ngập tràn hạnh phúc, tràn đầy năng lượng và còn vui hơn ngày đầu. Đôi lúc thấy chị trùng xuống là do nói đến việc bố mẹ phản đối thôi. Có hôm tôi sang nhà chị, anh chàng kia cũng ở đó. Chị tíu tít như 1 đứa trẻ, hớn hở làm trò, trêu ghẹo nhau, làm món ăn, anh chàng này cũng làm cùng chị. Anh ta nấu ăn có vẻ còn ngon hơn chị nữa. Tôi nghe lỏm được câu anh ta nói: "Thật may vì anh cướp được em. Anh hạnh phúc lắm". Thế là đôi mắt chị sáng rực lên.
Trong một số cuộc gặp mặt, anh chàng này luôn đi cùng chị, luôn ân cần nắm tay như thể chị là người cực kỳ quan trọng với anh ta vậy. Có hôm chị bị hết pin điện thoại về muộn, anh ta còn cuống cuồng gọi đến những ai quen biết để hỏi chị có ở đó không, để đến đón về.
Tôi mới chột dạ, 2 thái cực hoàn toàn khác nhau. 9 năm yêu anh chị không cười nhiều thế, dù ngay cả trong những ngày đầu. Đấy là mối tình trầm ổn chăng?
Tôi cũng biết trước đây chị luôn là người vào bếp, còn anh là người ngồi máy tính cho đến khi đồ ăn được bày biện trên bàn tinh tươm mới bước ra. Trong những cuộc chơi chị đi 1 mình vì anh không thích chỗ đông người, anh cũng không hề gọi điện cho chị xem chị về chưa, dù lúc đó đã là 11h đêm. Chỉ có điều anh luôn ở đó, khi chị gọi anh ấy sẽ xuất hiện, nhà có việc anh ấy sẽ xuất hiện. Người lớn thì cho rằng thế chẳng phải là an toàn. Đàn ông trầm tính, bình ổn như thế mới an toàn. Nhanh mồm nhanh miệng, hài hước, ga lăng chỉ tổ thay lòng đổi dạ sớm. Đặc biệt nữa hai nhà gần nhau, đi qua đi lại, không có gì để chê trách và đúng tiến độ sẽ đến đám cưới. Cớ sao?
03
Rồi 1 ngày tôi sang nhà chị, không thấy anh ta đâu. Tôi chột dạ: "Có nhẽ nào?". Ấy thế mà chưa kịp hoang mang đã thấy chị có điện thoại, chị bật loa ngoài nên tôi nghe thấy rõ: "2 hôm nữa anh được gặp em rồi. Nhớ hết mức luôn ý. Rủ P. (là tôi) ở lại ngủ cùng cho đỡ buồn nhé. Vắng anh nhưng vẫn phải ăn uống đầy đủ đấy. Yêu em nhiều".
Đại ý thế, hóa ra là anh ta đi công tác. Chị cười tít mắt: "Anh mày lúc nào cũng thế, cứ coi chị như 1 đứa con nít vậy. Chị xa nhà 10 năm trời rồi chứ bộ, làm gì mà không biết lo cho mình". Tôi nhân cơ hội này mới hỏi vì sao chị cười nhiều khi yêu anh ta thế? Vì sao chị chia tay M. không chút thương xót nào?
Lúc này chị mới tâm sự, hình như là khi đã thực sự cảm thấy chắc chắn với những gì mình đang có: "Chị yêu anh M. 9 năm nhưng chỉ 9 ngày chị gặp anh H. chị đã biết anh ấy là người chị muốn. Chính chị là người ngỏ lời yêu anh H. trước. 9 năm đâu có nghĩa là chị phải đi cùng M. đến cuối đời. Đến lúc sai vẫn có thể sửa được mà. Khi đã không còn cảm thấy hạnh phúc nữa thì chị không nghĩ rằng mình phải cố, dù sao chị và M. cũng chưa có ràng buộc nào. M. quá lù đù, chỉ được cái hiền lành, thật thà. Nhưng như thế để làm gì đâu. Chị đâu cần một người đàn ông an toàn mà chán ngắt.
Không phải chị không nhận ra điều này ngay từ lúc mới yêu đâu, nhưng chị cũng từng nghĩ rằng thôi cố, rồi ổn định lấy chồng như bố mẹ mong. Nhưng gần 30 chị càng thấy, cuộc đời cũng đâu có dài mà để chịu đựng ở bên 1 người chỉ vì cái mác 9 năm.
Chị yêu H. mới chỉ 2 năm thôi nhưng giá trị của 2 tháng yêu còn hơn 9 năm với M. nhiều. Chị chưa bao giờ hối tiếc về điều đó. Lúc chị chia tay M., chị cũng chưa ngỏ lời với H. nhưng lúc đó chị nghĩ kể cả không là H. thì cũng không là M. Nhưng thật may chị có được H. anh ấy có tất cả những thứ để cho chị được sống như những gì mình có, được vui vẻ như trẻ thơ.
Chị quyết định chia tay khi giọt nước tràn ly, lúc đó chính là chị gọi điện để nói với M. rằng xe chị bị hỏng. M. không đến đã là 1 chuyện, nhưng 2 ngày trôi qua M. không hề hỏi rằng hôm đó chị có tìm được chỗ sửa xe ngay không, mọi chuyện giải quyết có ổn thỏa không. Nên chị đã gạt nước mắt và quyết định chia tay vào đúng thời khắc đó.
Dù sau này kết cục có thế nào chị cũng không bao giờ hối tiếc vì quãng thời gian sống với H. rất giá trị. Còn với M. chỉ có số thâm niên cao thôi, nhưng chất lượng hạnh phúc thì gần như bằng 0".
Chị nói thế thì tôi hiểu. Nói chị thay lòng cũng đúng, nhưng cái gì cũng có nguyên do của nó. Chung thủy đâu có nghĩa là cố ôm 1 thứ mình không còn cho rằng phù hợp nữa. Đàn ông không tốt phụ nữ có quyền đổi chứ.
Hơn nữa trong tình yêu nếu thấy mình quan trọng phụ nữ sẽ ở lại. M. không cho chị cảm giác đó, anh ta chỉ dám khẳng định anh sẽ luôn ở đây thôi, nhưng anh chưa bao giờ thể hiện được rằng: "Em rất quan trọng với anh" từ lời nói cho đến hành động.
Bởi thế 1 ngày chị dứt áo ra đi có lẽ cũng là chuyện thường tình. Phụ nữ yêu cũng được, không yêu cũng chẳng sao, nhưng nhất quyết phải sống hạnh phúc, không thể phí cả đời đổi lấy 2 chữ chung thủy vì muốn giữ mác tiết hạnh khả phong hoặc vì thứ người ta nhìn vào.
Có 1 câu nói rất đơn giản để cuộc sống vợ chồng luôn hạnh phúc nhưng thường chẳng mấy ai nói vì cái tôi quá lớn Đây vốn là hai từ rất đơn giản, rất thông dụng trong cuộc sống hằng ngày nhưng nếu ai trong hai vợ chồng đều giữ cái tôi quá lớn thì sẽ trở nên rất khó mở lời. Mâu thuẫn trong đời sống vợ chồng đôi khi chỉ cần một lời xin lỗi là có thể ngăn chặn được những đổ vỡ không đáng...