Tôi yêu tháng 9, đơn giản vì có anh.
Tháng 9 của em ơi, đừng vô tâm quá, em vẫn chờ được đón sinh nhật anh và được nắm tay anh trên cánh đồng mênh mông với hương lúa chín ngọt ngào, nồng nàn và quyến rũ.
Người ta sẽ nghĩ ngay đó là ngày tôi gặp anh, nhưng không, vì tháng 9 có ngày sinh của anh. Tôi chưa được cùng anh đón ngày sinh nhật. Nhưng tôi biết chắc chắn vào những ngày đó anh sẽ đi hết cuộc nhậu này với nhóm bạn kia. Những lúc đấy có thể anh chẳng nhớ tôi chút nào, nhưng sau những phút giây vui đùa thậm chí bỡn cợt, và cả một chút nhố nhăng. Về đến nhà bao giờ anh cũng nhắn cho tôi tin nhắn: Anh nhớ em. Chỉ ba chữ ấy, trong thời gian dài sao tôi vẫn có thể run rẩy. Người ta bảo run rẩy là cảm giác của lần đầu, hình như tôi quá chai sạn với mọi cảm giác để giờ đây chỉ cần một câu nói của anh cũng đủ làm tôi nhói tim, cũng khiến mỗi bước chân của tôi chệch choạc, cũng đủ để tôi mỉm cười nhẹ nhẹ.
Tôi yêu tháng 9, những buổi chiều tàn, thật hiếm hoi anh ở bên tôi. Lần nào cũng vội vã. Anh bảo anh thích Hà nội nhất vào những ngày tháng 9 này, cái nắng hanh hao cuối cùng còn sót lại, chiều tàn không quá u tối, chút ánh nắng le lói đủ để anh nhìn thấy ánh mắt em dù không nhiều niềm vui vẫn sáng trong, dù có gì đó nhói đau, nhưng ánh cười vẫn thấp thoáng. Anh không thích tôi dùng chữ ngày tàn. Một ngày kết thúc có nghĩa em được bước ra khỏi cổng cơ quan với một bước chân nhẹ nhàng, không còn lật đật vội vã như buổi ban sáng, cũng chẳng phải trệu trạo với những bữa cơm trưa khi mang theo hộp cơm hâm nóng tự động, em có thể thỏa thê lượn lờ phố xá, một vài ánh mắt nhìn theo và quan trọng hơn lúc đấy anh cũng đã rỗi rãi để có thể nhắn những tin nhắn yêu thương đến em. Anh yêu Hà Nội những ngày tháng 9, mùi hoa sữa nồng nàn, cùng hương thơm nhẹ nhàng quyến rũ từ bờ môi em, khiến anh không muốn rời xa. Những cuộc điện thoại này nối tiếp cuộc gọi khác, anh chẳng có đủ thời gian để dành cho em, nhưng chỉ cần đến Hà Nội anh lại ước ao được ở luôn lại đây, được nắm tay em hết ngày này qua ngày khác, được đưa em đi làm mỗi buổi sáng, và được đón em về mỗi ngày tắt nắng.
Tôi yêu tháng 9 với những dự định vui. Không biết là lần thứ bao nhiêu anh lên kế hoạch với tôi: em ơi sắp xếp để chúng mình đi ngắm những cánh đồng lúa chín trên cao nguyên nhé. Và mỗi lần như thế tôi lại hào hứng, chuẩn bị đủ thứ, thậm chí đặt tour để đi cùng anh. Nhưng kết thúc lại là một lời xin lỗi: Anh lại bận. Những kế hoạch của anh thay đổi và kéo dài liên tục. Tôi giận dỗi, thậm chí có lúc nhắn tin: Đừng yêu em nữa, tốt nhất anh hãy yêu công việc của anh đi. Anh cũng chẳng buồn nhắn tin an ủi lại, và người chủ động vẫn luôn là tôi. Vì tôi không thể chịu được, ngày có thể mưa, có thể nắng, có thể âm u đến chán chường, cũng có thể là cơn gió thu ve vuốt âu yếm, nhưng ngày đó chắc chắn, tôi vẫn muốn dành cho anh.
Tháng 9, chắc chắn chẳng phải là mùa xuân, nhưng tôi nghe bước chân mình những thanh âm vội vã, trái tim của tôi vẫn luôn run rẩy mỗi khi nhận được tin nhắn, hay cuộc điện thoại của anh. Tháng 9 của em ơi, đừng vô tâm quá, em vẫn chờ được đón sinh nhật anh và được nắm tay anh trên cánh đồng mênh mông với hương lúa chín ngọt ngào, nồng nàn và quyến rũ.
Video đang HOT
Tôi yêu tháng 9, đơn giản vì có anh.
Theo Guu
Mẹ nói với con gái về hạnh phúc
"Hạnh phúc bây giờ là khi con thích tô màu và con được tô màu. Hạnh phúc nó đơn giản lắm con gái à, nhưng nếu con không biết nắm bắt hạnh phúc sẽ tuột khỏi tay".
Mẹ biết khi thời gian chầm chậm trôi đã vô tình lấy đi tuổi xuân của mẹ và mang đến những ngày trưởng thành cho con. Nó đồng nghĩa với việc con gái của mẹ sẽ phải lớn lên, rời xa vòng tay mẹ vỗ cánh bay đến những miền đất con mơ ước. Khi ấy, mẹ chỉ cầu mong cho con luôn được hạnh phúc, thế là đủ rồi đúng không con?
Ngày bé, lúc con tập tô màu bức tranh "Gia đình hạnh phúc", con hồn nhiên hỏi mẹ: "Hạnh phúc là gì hả mẹ". Mẹ chỉ cười và xoa xoa đầu con gái bé bỏng đang tròn mắt chờ đợi câu trả lời rồi khẽ nói: "Hạnh phúc bây giờ là khi con thích tô màu và con được tô màu. Hạnh phúc nó đơn giản lắm con gái à, nhưng nếu con không biết nắm bắt hạnh phúc sẽ tuột khỏi tay". Con gái à, con còn bé để hiểu hết được giá trị của hai chữ hạnh phúc, mẹ tin rằng mai này con khôn lớn tự con sẽ nhận ra được điều con mong muốn và cố gắng trân quý nó.
Người ta nói hạnh phúc sẽ có vị ngọt, như viên kẹo mỗi ngày con ăn ấy. Ừ, đúng là hạnh phúc có vị ngọt ngào, vì nó mang lại cho con cảm giác êm ái, nhưng con có thấy đâu phải khi người ta buồn mới khóc. Những giọt nước mắt vỡ òa vì sung sướng, hạnh phúc mới thực sự là được đánh đổi từ những cay đắng mà họ đã phải trải qua. Ngọt ngào là điểm tận cùng của những cung bậc cảm xúc con sẽ trải qua. Vì thế, con đừng nghĩ hạnh phúc chỉ có vị ngọt nhé...
Cuộc sống muôn hình vạn trạng, mỗi người một suy nghĩ nên họ sẽ chọn cho mình những định nghĩa khác nhau về hai từ hạnh phúc con à! Đối với người này thì hạnh phúc là những điều lớn lao, to tát, vĩ đại lắm, phải phấn đấu mãi mới có được. Nhưng đối với người kia thì hạnh phúc đơn giản, bình dị lắm. Với mẹ, hạnh phúc là những gì đang diễn ra trong ngôi nhà của mình, khi nhìn thấy cha con nở nụ cười thật hiền sau ngày làm việc vất vả, khi nhìn thấy con khôn lớn từng ngày... Hạnh phúc của mẹ là những bữa cơm canh đạm bạc nhưng đầy ắp tiếng cười...
Hạnh phúc của đứa trẻ đang còn trên nôi là ôm chặt lấy bầu sữa ngọt ngào của mẹ.
Hạnh phúc của cậu học trò bước chân vào lớp 1 là được mẹ mua cho chiếc cặp mới tinh, được mẹ nắm tay dắt tới trường.
Hạnh phúc của công nhân làm đường là nhìn thấy một con đường đẹp sau bao ngày vất vả.
Hạnh phúc của cha là tiếng cười đùa của con trẻ, là ánh mắt dịu dàng của mẹ trong ngôi nhà nhỏ...
Hạnh phúc của người giáo viên là thấy học trò trưởng thành sau bao năm phấn đấu, dù chỉ là lặng lẽ đứng nhìn cũng thấy được an yên.
Hạnh phúc của con là gì? Con sẽ tự viết nên trong cuộc đời mình những điều con muốn: Là một công việc mà con yêu thích, là một người chồng hết mực yêu thương, là những đứa con ngoan hay là những lần vội vàng chạy về bên ôm chầm lấy mẹ...
Con gái à, bây giờ con đã trưởng thành, có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình, con đã bắt đầu định nghĩa được hạnh phúc cho riêng mình rồi đúng không? Nhưng con nên nhớ hạnh phúc hay không nằm ở thái độ, cách nhìn của con với cuộc sống. Chỉ cần con cho phép mình được hạnh phúc thì con sẽ nhanh chóng tìm thấy nó thôi, con gái à!
Hãy nắm giữ lấy những hạnh phúc đơn giản thường ngày, con sẽ thấy mình sống ý nghĩa hơn đó. Hạnh phúc nhé con gái!
Theo Guu
Điều khiến tôi mỉm cười Hạnh phúc là khi được quây quần bên gia đình nhỏ và cùng nhau dùng bữa sáng bằng những món ăn mà Mẹ đã cất công dậy sớm để nấu cho cả nhà... Hạnh phúc là khi được Bố đèo về sau mỗi buổi học thêm mệt nhọc và vòng tay ôm lấy Bố thật chặt rồi ngỡ như mình vẫn đang còn...