Tôi vứt váy cô dâu kết hôn lần hai vì câu nói này của chồng sắp cưới
Người phụ nữ ly hôn như tôi chẳng thiết tha chiếc váy cưới đắt tiền kia nữa. Tôi đâu chỉ là một người phụ nữ thích yêu đương, tôi còn là một người mẹ…
Tôi ly hôn và nuôi con một mình khi 26 tuổi. Con tôi bây giờ đã 8 tuổi, là một cô bé hiểu chuyện và đáng yêu. Từ ngày trở thành phụ nữ ly hôn đến nay đã 5 năm, tôi chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình. Có người nói, vì tôi kết hôn sớm nên mới đổ vỡ. Tôi lại nghĩ, cũng may đã từng như thế mà tôi mới sớm dứt bỏ người chồng không xứng đáng.
So với bạn bè cùng độ tuổi, trông tôi vẫn trẻ đẹp hơn. Đó là lý do dù đã ly hôn và có con nhưng tôi vẫn được nhiều người theo đuổi. Nhưng vì từng tổn thương vì bị phản bội, lại nghĩ con còn nhỏ nên tôi chưa muốn hẹn hò hay đi bước nữa. Đến khi tôi gặp anh qua công việc, tôi mới nhận ra bản thân cũng muốn được quan tâm, bảo bọc.
Con gái tôi cũng rất thích anh. Từ ngày đầu quen biết tôi, anh đã không ngại đưa đón, chăm sóc con gái tôi như con ruột. Anh cũng từng có một đời vợ nhưng không có con. Chúng tôi như hai mảnh ghép tìm được nhau, cứ thế mà khắng khít bền chặt suốt 2 năm.
Đến khi tôi gặp anh qua công việc, tôi mới nhận ra bản thân cũng muốn được quan tâm, bảo bọc – Ảnh minh họa: Internet
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện kết hôn lần hai khi anh đề cập. Nếu là khi son trẻ, tôi chỉ nghĩ kết hôn là bước đi cuối cùng của một tình yêu. Nhưng giờ khi đã là đàn bà ly hôn, đi bước nữa lại chứa đựng hy vọng cho tôi và con một gia đình khác. Hơn cả mong ước yêu đương của mình, tôi muốn thử cho con một mái ấm có cha có mẹ đủ đầy.
Suốt thời gian quen nhau, tôi cũng nhận ra anh là người đàn ông tốt, cũng rất yêu thương con của tôi. Vì vậy, tôi gật đầu trước lời cầu hôn của anh. Chúng tôi chuẩn bị cho một lễ cưới ấm cúng, vui vẻ.
Một tối trước ngày cưới vài ngày, tôi cùng con và anh ăn cơm tối. Sau khi ăn xong, anh bế con lên phòng khách chơi, tôi trong bếp dọn dẹp. Tôi chuẩn bị một dĩa trái cây đem lên cho hai cha con. Nhưng chỉ vừa đi đến cầu thang, tôi đã nghe anh nói với con gái tôi:
“Cháu nói với mẹ về nhà ngoại ở nhé. Sau này chú lấy mẹ cháu còn có em bé khác, mà có cháu ở đây thì em bé sẽ không vui”.
Video đang HOT
Tôi bàng hoàng dừng bước chân, trong lòng dường như có điều gì đó bỗng vụn vỡ.
“Nhưng mẹ nói ba người chúng ta sẽ ở cùng nhau mà?”.
“Ba người đó là chú, mẹ cháu và con của chú, chứ không phải cháu”.
“Nhưng thế thì mẹ sẽ không vui đâu”.
“Cháu chỉ cần làm theo lời chú, mẹ chắc chắn sẽ vui”.
Tôi vì sao lại tin tưởng anh ta sẽ yêu con tôi như con mình? Tôi vì sao lại cho anh ta cơ hội để con tôi phải nghe những lời này? – Ảnh minh họa: Internet
Chỉ nghe tới đây thôi, tôi đã không nhịn được nữa, vụt chạy đến ôm lấy con. Tôi nói con đừng tin lời anh ta, bịt tai con lại. Tôi không biết tương lai thế nào, nhưng con gái bây giờ là tài sản quý giá nhất của tôi. Tôi vì sao lại vì một người đàn ông xa lạ này mà tổn thương con? Tôi vì sao lại tin tưởng anh ta sẽ yêu con tôi như con mình? Tôi vì sao lại cho anh ta cơ hội để con tôi phải nghe những lời này?
Tôi ôm con ra khỏi ngôi nhà của chồng sắp cưới trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh ta. Trước khi tôi đi, tôi còn nghe tiếng người đàn ông ấy hỏi:
“Em thương con hơn cần anh?”.
Đúng rồi, với tôi mọi người đàn ông dù tôi có yêu nhiều thế nào cũng không bằng đứa trẻ tôi sinh ra này. Nếu anh đã không yêu thương nó thì chính là không tôn trọng tôi. Tôi dù là phụ nữ ly hôn cũng không thể khiến người khác xem thường mình, xem thường con của mình.
Tôi dù là phụ nữ ly hôn cũng không thể khiến người khác xem thường mình, xem thường con của mình – Ảnh minh họa: Internet
Tôi không hối hận khi vứt bỏ chiếc váy cưới đắt tiền kia, vì tôi không chỉ là một người phụ nữ muốn yêu đương, tôi còn là một người mẹ đơn thân…
Muốn suốt đời 'FA', thử quan sát phụ nữ đơn thân về già
Nếu các cô muốn tuyên ngôn làm FA (forever alone - cô đơn mãi mãi) cũng được thôi, nhưng làm ơn đừng tin mạng xã hội nhiều quá.
Xưa chị học trường tài chính ở Vĩnh Phúc, rồi làm kế toán ở quỹ tín dụng chợ Đ.X. Sau những năm bao cấp, quỹ này vỡ, chồng bị bệnh gan mất sớm. Không có con cái, ở tuổi 40, chị thất nghiệp khá lâu rồi đành vào Sài Gòn tìm việc cùng một người bạn.
Tìm việc tuổi 40 đâu dễ, các phần mềm kế toán thì mới, chưa kể hàng đống kỹ năng khai báo thuế, lách thuế lắt léo, trong khi chị chỉ giỏi sổ sách cộng trừ kiểu cũ.
Do bạn cùng lớp chị Thuận là thủ quỹ cơ quan tôi, nên chị Thuận được giới thiệu về làm tạm công việc tạp vụ, chờ thời cơ trở lại nghề kế toán. Chờ hoài không thấy hi vọng nào sáng sủa, chị Thuận gắn luôn với đồng lương vài triệu mỗi tháng.
Không có nhà cửa, chị ở luôn trong cơ quan để trông cơ quan, rất tự nhiên, người phụ nữ Hà Nội thanh lịch ngày nào thành người bảo vệ. Cơ quan tiết kiệm được đầu lương bảo vệ, chị thì có chỗ ở mà chẳng tốn điện nước hay thuê trọ. Cuộc đời cứ thế đẩy đưa như đã dọn sẵn lối.
Sạch sẽ và kỹ tính, còn gì "chuẩn" hơn cho công việc tạp vụ kiêm bảo vệ, dù chị Thuận dần dà bước sang tuổi 60. Chưa tính những hôm trái gió trở trời, hay thi thoảng một đời giám đốc mới lên thay đột nhiên muốn đổi nhân sự, cắt hợp đồng, lại thêm những đêm chị thức trắng lo mất việc, chẳng có nơi nào mà tá túc.
Nhiều khi đám nhân viên chúng tôi sợ hãi nghĩ tới tương lai gần của chị. Giả sử tuổi già sập xuống, không thể đi làm, khi bệnh tình ập tới, chị sẽ về đâu? Nhiều lần người đứng đầu trong cơ quan lo lắng nhắc về tương lai của chị, chị đều vội nói chị khỏe lắm, không dễ mà bệnh tật, chị ở đây vui, gặp gỡ, nhìn người ra người vào quen rồi. Nếu chị lỡ bệnh tật, cũng có chiếc thẻ bảo hiểm y tế, cố gắng không làm phiền ai...
Những ngày nghỉ cuối tuần hoặc những tối có việc chở con qua cổng cơ quan, thấy bóng một phụ nữ lớn tuổi lầm lũi ra khóa cổng, tưới cây, cất cái xe đạp cũ... cảm giác cô đơn ám vào tôi rất nặng nề.
Tôi hay nói các cô gái cùng cơ quan đang cổ súy phong trào lười yêu và kết hôn rằng, hãy bỏ ra vài buổi tối tời trò chuyện cùng chị Thuận. Để thấm rằng, cuộc đời này có những lối đi dọn sẵn sự may mắn, tiền bạc và vui nhộn cho người khác, nhưng chưa chắc đã dành cho mình - những công chức nghèo.
Giả sử không lấy chồng sinh con, các cô cũng sẽ già đi như chị Thuận, không người thân thích, không tiền của, nhà cửa, cha mẹ rồi cũng mất, chẳng còn quê để về.
Tôi hay nhắc các cô nhìn thêm những cặp vợ chồng công nhân đang thuê nhà quanh cơ quan tôi. Họ chỉ có thu nhập 5-7 triệu đồng mỗi tháng. Người thì bán hàng rong, người chạy Grab, người làm công nhận khu công nghiệp... nhưng họ vẫn mạnh dạn sinh con và nuôi con trong những điều kiện cơ bản. Nếu thiếu hụt, bí bách một chút thì có người đồng hành nắm tay nhau mà vượt từng chặng. Ở Sài Gòn, chỉ cần siêng năng làm lụng, đâu ai mà khổ mãi, đói nghèo mãi...
Có hai người, vất vả khó khăn sẽ chia nửa. Ảnh minh họa
Tôi nói các cô gái chẳng phải sợ hôn nhân. Chần chừ ở tuổi hai mươi mấy, để tuột qua tuổi 30, cơ hội hôn nhân giảm đi rất nhiều, do các bạn trai bằng hoặc hơn tuổi đã lập gia đình hết. Qua tuổi 30, các cô gái gần như phải xác định FA cả đời. Nếu may mắn gặp người hợp ý để đám cưới, thì biết còn có thể kịp sinh con trước tuổi 35 - ngưỡng tuổi nguy cơ con mắc hội chứng Down, mẹ mắc tiểu đường, huyết áp, sinh khó...
Kết hôn trước 30, trong tình huống xấu nhất mà phải ly hôn hay mất bạn đời giống chị Thuận, thì cứ tự tin chờ duyên mới tới để có thể lập gia đình. Sống cô độc không phải là một lựa chọn của người đi trước, nó chỉ là sự run rủi, xô đẩy của cuộc đời mà thôi...
Say đắm mẹ đơn thân Việt, người đàn ông Mỹ cầu hôn sau 2 lần gặp gỡ '6h sáng, đang đi dạo trên bãi biển thì anh quỳ gối rồi nắm tay mình hỏi: 'Em có đồng ý làm vợ anh không?', chị Thêm nhớ lại ngày Chris Heath cầu hôn mình. Đó là một buổi sáng mùa hè năm 2019, trên bãi biển Haeundae, Busan, Hàn Quốc. Chris Heath (người Mỹ) rủ chị Nguyễn Thị Bé Thêm (quê Tây...