Tôi vội vã kéo lại áo ngủ trong khi em trai chồng coi như không có chuyện gì xảy ra
Khi cô đang thiu thiu ngủ thì thấy có bóng người vào phòng nhưng nghĩ là chồng nên cô cũng không mở mắt ra và tiếp tục ngủ.
Sau khi đi làm, Hương quyết định tiến tới hôn nhân với mối tình gần 2 năm của mình. Chồng Hương là một người thành đạt, sống tình cảm nhưng hơi gia trưởng. Suốt hơn 1 năm chung sống, anh chưa từng nói nặng với cô một lời. Bố mẹ chồng Hương cũng rất tâm lý, dù cho cô là đứa đoảng và kém trong chuyện lo toan gia đình và nấu nướng nhưng chưa khi nào mẹ chồng nặng lời hay la mắng gì. Có thể nói rằng cuộc sống của vợ chồng Hương suốt thời gian qua hoàn toàn thoải mái, hạnh phúc.
Tuy nhiên, gần đây Hương và chồng bắt đầu có những khó chịu, chê trách, thậm chí là cãi vã. Tất cả là do chú em chồng mang lại. Em chồng Hương năm nay 25 tuổi, đang làm ở gần nhà. Trước đến giờ chị em cũng không có gì xích mích cả, tuy nhiên cái tính à uôm, tùy tiện của chú ấy thì cô càng ngày càng thấy không thể chấp nhận được.
Trước đến giờ chị em cũng không có gì xích mích cả, tuy nhiên cái tính à uôm, tùy tiện của chú ấy thì cô càng ngày càng thấy không thể chấp nhận được. (Ảnh minh họa)
Dạo mới về thấy em chồng mặc đồ, rồi đi giày của chồng mình Hương nghĩ việc đó cũng bình thường nên cô cũng chẳng để ý và quên ngay. Nhưng một lần đi làm về thấy tủ đồ của hai vợ chồng lộn xộn, vương vãi khắp nơi nghĩ là chồng sáng đi làm vội nên cô âm thầm sắp xếp lại. Tuy nhiên sau đó chuyện này diễn ra thường xuyên, Hương không thể nín thinh được nữa cô ca thán, trách móc chồng thì anh bảo anh không làm.
- Anh không bày thì em bày chắc, ở cái phòng này chỉ có anh và em ra vào. Vợ bầu bí mà chẳng biết thương vợ gì cả.
Video đang HOT
- Em hay nhỉ. Anh nói là anh không bày ra, em mệt thì cứ để đấy không phải dọn.
Hương bực thái độ của chồng vô cùng, song cô cũng nhanh chóng tìm ra thủ phạm. Người đó không ai khác chính là chú em chồng của Hương. Hôm ấy mệt mỏi nên cô xin nghỉ làm ở nhà, khi cô đang thiu thiu ngủ thì thấy có bóng người vào phòng nhưng nghĩ là chồng nên cô cũng không mở mắt ra và tiếp tục ngủ.
Nhưng một lúc sau thì Hương tỉnh hẳn vì thấy có thứ gì đó rơi trúng vào mặt mình. Mở mắt ra thì ôi thôi đó là một chiếc áo may ô của chồng. Cô bực mình ngồi nhổm dậy định xả cho chồng một trận thì ai ngờ người đang lúi húi lục tủ quần áo của vợ chồng cô lại chính là chú em chồng. Cô vội vã kéo lại cái áo ngủ trễ vai rồi cất tiếng.
- Em làm gì vậy? Sao ném đồ linh tinh thế này, vào cả người chị.
- Thế ạ, em không để ý, em xin lỗi. Em xem anh có cái áo mới nào không để mặc đi chơi với mấy đứa bạn. Tưởng chị ngủ nên em không gọi.
Chú ấy thản nhiên đi ra và coi như không có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là em chồng đã tự ý vào phòng của anh chị trong khi chị dâu đang ngủ mà chẳng hỏi câu nào, Hương đã không thèm trách vậy mà chiều hôm ấy trong bữa cơm em chồng còn nói một câu khiến cô điên ruột. “Sao dạo này anh chẳng có bộ quần áo nào mới vậy? Lấy vợ lại ít đồ hơn cả ngày xưa à”. Cả nhà chồng nhìn Hương như một kẻ tiết kiệm, chẳng quan tâm gì đến chồng cả.
Tối hôm đó, Hươngnói với chồng gay gắt hơn. Hương kể lại chuyện buổi sáng cho chồng nghe, rồi kèm theo cả thái độ kiên quyết của mình về việc dùng đồ chung của chú em nữa. Nhưng chồng cô gạt phắt đi bảo thói quen của anh em anh từ xưa đến nay vẫn thế rồi, vợ cứ kệ đi, đừng có càm ràm thêm nữa. Thậm chí anh còn nói vợ hẹp hòi, ích kỉ khiến Hương bực mà không làm gì được.
Thực lòng chuyện mặc chung đồ giữa hai anh em chồng, nếu anh đã muốn thế thì cô cũng mặc kệ nhưng cái chuyện tự ý vào phòng như thế cô thấy không thể chịu được. Bức xúc vô cùng, muốn nói thẳng với em chồng nhưng lại sợ chú ấy nghĩ chị dâu nọ kia thì mất hòa khí gia đình mà cứ thế này thì cô cũng ấm ức lắm.
Theo Một Thế Giới
Chồng của tôi đang làm gì lúc nửa đêm thế này...
Tôi ôm con đứng như chết trân trước cửa phòng ngủ. Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ hòa lẫn nhau khiến tôi rụng rời chân tay. Hai người họ vui vẻ với nhau đến mức không biết mẹ con tôi đang đứng nhìn.
Khi viết những dòng này tôi chẳng hiểu vì sao mình lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Có lẽ là vì quá đau đớn đến mức mất cả cảm giác khi bị chồng phản bội chẳng? Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của các chị em bị chồng phản bội. Là một phụ nữ có gia đình tôi đồng cảm với nỗi đau của họ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại bị rơi vào hoàn cảnh khủng khiếp đó. Với tôi, anh luôn là người chồng có trách nhiệm và một người bố mẫu mực của các con. Anh luôn khiến mẹ con tôi thấy tin tưởng. Mỗi lần cuộc sống bộn bề tôi chỉ cần dựa vào bờ vai ấy, được con người ấy ôm ấp vào lòng thì mọi nỗi buồn đều bị xua tan hết.
Ngày trước khi lấy nhau tôi vẫn nói với chồng mình rằng: "Với em, khó khăn khổ cực đến đâu em cũng chịu được chỉ cần anh yêu thương em là đủ. Còn nếu một ngày anh có người khác, đồng nghĩa với việc em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh mãi mãi". Lúc đó chồng tôi trả lời: "Làm sao anh có thể để tuột mất em khỏi cuộc đời, trái tim anh dành hết cho em rồi".
Nhiều lúc nghĩ lại những lời nói đó tôi vẫn mỉm cười hạnh phúc. Người ta nói đúng: "Đừng bao giờ tin lời đàn ông nói, hoặc nếu tin thì chỉ tin ngay lúc đấy thôi vì khi vừa nói xong có thể anh ta đã thay đổi rồi". Mọi chuyện xảy ra vào chuyến đi định mệnh ngày hôm đó, mẹ con tôi bay vào Đà Nẵng du lịch. Tôi vẫn gọi điện cho chồng thường xuyên, anh luôn quan tâm mẹ con đi có vui không đã thăm thú được nhiều nơi chưa? Chuyến du lịch đó là món quà chồng tặng sinh nhật cho con trai, nhưng vì anh bận tiếp đoàn Trung Quốc nên không đi được và hai mẹ con tôi quyết định tự đi với nhau.
Tôi về sớm hơn dự định 2 hôm vì công ty gọi vào bảo rằng có mấy giấy tờ cần tôi ký. Chuyến bay đáp xuống Hà Nội khá muộn, tôi không muốn làm phiền chồng và cũng muốn gây bất ngờ cho anh nên hai mẹ con quyết định tự đi tắc xi về. Khi về đến cổng thì con trai tôi đã ngủ say trên vai của mẹ. Tôi lịch kịch vừa bế con vừa kéo va li vào nhà. Nhà cửa tối thui, chắc chồng tôi đã ngủ. Tôi nhìn đồng hồ thấy đã điểm gần 1 giờ sáng. Nhẹ nhàng bồng con lên nhà và lúc đi đến cửa phòng ngủ thì tôi như chết sững khi có tiếng phụ nữ the thé vang lên: - Nhẹ thôi anh, anh định thế này cả đêm đấy à?
Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ ân ái cứ hòa lẫn khiến tôi cảm giác rụng rời chân tay. Nhưng khi đó tôi vẫn phải bình tĩnh vì con ôm con trên tay nếu không tôi làm rơi nó mất. Tôi đứng hình mấy giây vì không tin vào tai mình nữa. Tôi lén nhìn qua khe cửa thì thấy chồng như đang muốn "Ăn tươi nuốt sống cô kia". Tôi đẩy cửa vào rồi nói: "Lần sau anh dắt bồ về thì nhớ đóng cửa vào nhé! Đồ khốn nạn".
Hai người kia hốt hoảng nhìn tôi, chồng tôi lúc đó có vẻ hoảng hốt tột độ. Tôi ôm con bỏ đi, chồng mặc quần vào rồi chạy theo cầu xin tôi tha thứ: "Anh quay về với cô ta đi, về mà làm nốt việc anh đang làm dở. Anh hãy xem như mẹ con tôi đã chết rồi. Tôi căm thù anh".
Tôi bỏ đi khi cánh tay sắp rã rời vì ôm con, khi trái tim như có nghìn vết dao đâm và cắt cứa. Ngồi trên xe tôi khóc như mưa, cảm thấy cuộc đời này thật cay đắng. Không còn ngôn từ nào để diễn tả cho cảm giác lúc ấy, tuyệt vọng, đau đớn... Tất cả như 1 cơn ác mộng khủng khiếp.
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không còn khóc nữa vì chẳng hiểu sao nước mắt không rơi nổi. Nhìn thấy chồng đứng dưới cổng cơ quan chờ nhưng tôi vô cảm đến mức xem như đó là con người xa lạ. Tôi là vậy, lúc yêu thương thì hết lòng hết dạ, nhưng khi đã quyết định vứt bỏ thì xem như chưa từng tồn tại. Đôi lúc tôi muốn gào thét rằng: "Tại sao? Tại sao anh ta lại đối xử với mẹ con tôi như thế".
Những ngày sống ly thân vừa qua, mọi người khuyên nhủ nhiều. Chồng tôi còn quì ở cổng nhà xin lỗi, nhưng tôi vẫn mặc kệ tôi vẫn muốn ly hôn. Tôi không biết nữa, tôi không rõ mình làm vậy là sai hay đúng. Tôi chỉ biết rằng tôi không chấp nhận được sự phản bội. Xin hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì?
Theo mot the gioi
Hoảng hồn khi phát hiện một bí mật của em trai chồng Tôi bước xuống cầu thang mà tìm vẫn đập thình thịch vì hoảng sợ, nhưng xen vào đấy là sự buồn bã tiếc nuối. Ánh mắt của em ấy khi nãy sao mà đau đớn đến thế! Tôi lấy chồng được gần một năm nay và đang lâm vào cảnh dở khóc dở mếu. Tất cả đều xuất phát từ em chồng, lớn...