Tôi vô sinh, chồng và vợ cũ muốn nối lại tình xưa
Tôi nhận lời làm vợ anh khi tôi 28 tuổi, còn anh 37 tuổi. Anh là bác sỹ ngoại khoa ở một bệnh viện lớn của thành phố. Anh đã ly hôn được hơn 4 năm và đứa con trai duy nhất lên 10 tuổi về ở cùng với mẹ.
ảnh minh họa
Tôi sống ở nhà chồng mà không cảm thấy lẻ loi, cách biệt vì là người đến sau bởi mọi người trong gia đình chồng đều cư xử với tôi rất gần gũi, chân thành.
Vì cũng đã không còn trẻ trung nên tôi bày tỏ cùng chồng mình ý định muốn sinh con luôn ngay sau ngày cưới. Đối với tôi, con trai hay con gái cũng được, miễn sao con ra đời khỏe mạnh và con sẽ là sợi dây bền chặt gắn kết tình nghĩa vợ chồng chúng tôi.
Chồng tôi cũng ủng hộ mong muốn của tôi thế nhưng dù cả hai vợ chồng đều khỏe mạnh, chuyện “yêu” cũng hòa hợp và rất hạnh phúc nhưng cưới đã hơn một năm, tôi vẫn không thấy mình có dấu hiệu làm mẹ.
Lo lắng, tôi âm thầm giấu chồng đi khám vì nghĩ lỗi có thể thuộc về mình bởi anh đã có con với vợ cũ. Kết quả khám bệnh khiến tôi tê dại, hụt hẫng, tôi bị dị tật ở vòi trứng kèm theo chứng lạc nội mạc tử cung.
Người phụ nữ khi mắc phải một trong hai chứng bệnh này đã khó có con, còn tôi số phận nghiệt ngã lại mắc cả hai.
Video đang HOT
Tôi khóc cạn nước mắt khi nỗi bất hạnh khủng khiếp giáng xuống cuộc đời mình như thế. Tôi không muốn mất anh nên cắn răng chịu đựng mà không dám thổ lộ cùng chồng.
Thế nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, huống hồ là chuyện to tát như vậy, chồng tôi lại là bác sỹ nữa nên anh thừa hiểu có chuyện gì đó không ổn trong việc chậm thụ thai của chúng tôi.
Tuy vậy, anh cũng không tỏ ra sốt ruột hay giục giã gì tôi cả. Chỉ đến khi qua năm thứ hai, chồng tôi mới đề nghị tôi để anh bố trí thời gian hai vợ chồng cùng đi khám.
Tuy nhiên, khi thấy thái độ lúng túng, thiếu tự nhiên của tôi, thì anh bắt đầu nghi ngờ và truy vấn tôi.
Biết không thể giấu được nữa, tôi đành thú thật với chồng. Thế nhưng anh buồn không lâu rồi sau đó thay đổi thái độ với tôi thấy rõ.
Anh không mặn mà với tôi như trước nữa, anh thường lấy cớ khi thì bệnh nhân đông, khi thì nhận trực giúp người này người kia ở bệnh viện để vắng nhà…
Cuối cùng thì gia đình chồng cũng biết chuyện tôi không thể có con. Mọi người đều tỏ ý thương cảm cho tôi nhưng tự tôi, tôi cảm nhận được không khí không mấy vui vẻ của gia đình khi có mặt tôi ở đó.
Tối chủ nhật vừa rồi, anh lại viện cớ trực ở bệnh viện để rời khỏi nhà và không về ngủ đêm. Tôi biết anh mới trực cách đây một ngày nhưng thấy thái độ ơ hờ, lạnh nhạt của anh, tôi hết muốn giữ.
Anh đi rồi, mẹ chồng tôi gõ cửa. Mời bà vào phòng, bà ôm lấy tôi, giọng nghèn nghẹn. Bà cho biết chồng tôi sau khi biết tôi vô sinh, anh đã liên lạc lại với vợ cũ và họ đồng lòng nối lại tình xưa.
Bà cũng nói bà thương tôi, buồn cho tôi nhưng chuyện đó do chồng tôi quyết định, bà không có quyền can thiệp…
Chắc tôi phải tự tìm con đường cho mình thôi, ngày mai chồng tôi về, tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh. Nội dung lá đơn ly hôn đã hiện rõ trong đầu tôi.
Theo TPO
Bữa cơm gia đình
Hai đứa con uể oải ngồi vào bàn, lơ đễnh với những đĩa thức ăn, dù em đã kỳ công chế biến và bài trí. Em gắp thức ăn vào bát, chúng còn phụng phịu. Bực, em mắng:
- Con người ta chẳng có mà ăn. Đằng này mẹ làm đủ các món dọn cho tận miệng rồi mà cũng không chịu ăn là sao?
Hai đứa con miễn cưỡng cầm bát lên. Nhìn cách chúng ăn là biết chẳng ngon miệng gì.
Ngày anh cưới em, em gái đùa: Anh lấy chị em là cái khoản ăn uống chẳng bao giờ phải lo. Chị ấy không những thích nấu nướng mà còn nấu rất ngon nữa.
Lấy em về, chấm dứt cuộc đời độc thân nay mì tôm, mai cơm bụi, anh được em chăm chút từ bữa ăn đến giấc ngủ, nên lên cân vù vù. Nhiều người gặp anh đều kêu anh "phát tướng". Bạn bè có người còn ghen tỵ vì anh tốt số.
Vốn thích nấu nướng, lại thêm cái tính no bụng đói con mắt nên làm món gì em cũng làm nhiều. Nhiều hôm ăn xong phần của mình, bụng no căng, anh lại phải ăn cố. Không ăn thì em không vui, có khi hờn giận. Ngày thường thì còn đỡ, đến ngày nghỉ là anh bội thực. Cũng nhiều lần thấy em đi làm về lại lọ mọ trong bếp, anh bảo chỉ nấu vài món đơn giản thôi nhưng em không nghe. Lại bày biện món nọ, món kia, nhiều hôm nhìn bàn ăn của hai vợ chồng mà anh phát ngốt.
Từ ngày có con, thực đơn của nhà mình vừa dày vừa dài ra. Em tham khảo trên mạng, học hỏi bạn bè, có khi đi ăn ở nhà hàng còn dò hỏi bí quyết để về nhà thực hành. Cứ nghe quảng cáo cái gì ngon, bổ là em tìm mua về nấu nướng. Bố con anh là những thực khách đầu tiên dùng món mới, vui nhưng cũng đến là khổ vì cứ bị ép ăn. Không biết bao nhiêu bận, em bực mình cau có, còn anh thì phải buông bát đi lau nhà khi con trớ hết ra sàn vì em cố ép con ăn cho hết miếng cuối. Có lúc con sợ mẹ mắng, cứ lúng búng trong miệng nhưng không nuốt, chỉ tìm cách để nhè ra. Cũng không biết từ bao giờ, con rất sợ mỗi khi phải ngồi vào bàn, với trước mặt là những đĩa thức ăn đầy ắp.
Dù em ngày nào cũng đổi món cho con và ép con ăn, rồi bổ sung vitamin và các loại men vi sinh, sữa nội, sữa ngoại... nhưng con mình vẫn gầy nhom. Con không hấp thụ được. Còn anh, sau đợt khám sức khỏe, bác sĩ cũng chỉ định phải ăn kiêng. Biết là em thương và lo cho chồng con, muốn chăm sóc sức khỏe chồng con một cách tốt nhất, nhưng em biết không, ăn không đơn giản chỉ là để nạp năng lượng mà còn là sự thưởng thức. Một bữa ăn ngon đâu chỉ nằm ở những đĩa thức ăn mà còn ở không khí gia đình, thể trạng và tâm trạng của mỗi người. Nếu cứ ăn theo kiểu nhồi nhét sẽ không bao giờ ngon miệng cả. Vì thế, không nhất thiết phải là sơn hào hải vị, không nhất thiết phải là những đĩa thức ăn chế biến công phu, trang trí cầu kỳ. Có khi chỉ là bát canh cua với vài ba quả cà pháo, một bữa cơm đạm bạc nhưng mọi người ngồi vào bàn thoải mái, vui vẻ cũng sẽ có một bữa ăn ngon.
Một gia đình hạnh phúc không thể thiếu những bữa cơm đầm ấm, quây quần, nhưng bớt chút thời gian cho việc ăn uống để cả nhà cùng nhau ngồi xem một bộ phim hay đi dạo đâu đó cũng là cách để kết nối yêu thương, phải không em?
Theo VNE
Cọc đi tìm trâu thì đã sao? Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói yêu người ta rồi lại mang tiếng cọc đi tìm trâu...? Nhiều khi tôi cứ muốn nói huỵch toẹt ra là tôi thích anh nhưng mỗi lần sắp sửa nói, tôi lại thấy có cái gì đó chặn ngang. Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói...