Tôi vẫn rung rinh vì người cũ
Dù anh đã làm tôi đau nhiều lắm nhưng trái tim tôi lại một lần nữa rung động trước anh. Muốn trở về mà lòng lại sợ.
Tôi là một cô gái 25 tuổi. Tôi mới tốt nghiệp và đang tìm cho mình một công việc phù hợp. Tôi đã trải qua một mối tình đơn phương với một người chênh lệch với mình về mọi mặt. Tôi đã đau khổ suốt một thời gian dài cho đến một ngày gặp anh.
Anh đến làm ở gần nhà tôi, chúng tôi thường xuyên gặp nhau nhưng lúc đầu nói chuyện chỉ như những người bạn, rất vui và tự nhiên. Một ngày, tôi đã chủ đông gọi điện cho anh, rủ anh ra quán cafe cùng uống nước với tôi và bạn. Sau lần đó, chúng tôi bắt đầu nhắn tin thường xuyên, đi uống nước, xem phim cùng nhau. Hai tháng trôi qua với rất nhiều kỷ niệm. Nhưng vì công việc, tôi phải chuyển về quê. Mặc dù vậy, mỗi tối anh đều nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi. Điều đó làm tôi vơi bớt nỗi nhớ anh.
Cho đến một ngày, tôi không liên lạc được với anh. Tôi thấy lo lắng vô cùng vì không biết anh đã xảy ra chuyện gì. Tôi cũng không thể liên lạc với bất cứ một ai để hỏi thăm về anh vì tôi chưa gặp bạn bè hay người thân nào của anh. Tối hôm ấy thậm chí tôi không thể ngủ được nhưng tôi vẫn tiếp tục nhắn tin, hy vọng anh sẽ nhận được. Nếu anh gặp chuyện gì không vui, tôi mong những tin nhắn đó sẽ là nguồn động viên cho anh. Cuối cùng, sau ba ngày, anh cũng trả lời khiến tôi vui vô cùng.
Video đang HOT
Anh nói là ở công ty xảy ra việc nên anh tạm thời không muốn nói chuyện với ai cả. Vì vậy, tôi cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ an ủi, động viên anh thôi. Có điều sau sự việc lần ấy, tôi bỗng thấy con người anh thay đổi. Anh ít nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi hơn. Lúc trước ngày nào anh cũng gọi hoặc nhắn tin còn về sau thì khi nào tôi nhắn, anh mới trả lời. Có khi ba ngày anh cũng không nhắn cho tôi một cái tin. Tôi buồn lắm nhưng vì sợ mất anh nên tôi vẫn cố tỏ ra bình thường nhưng không có việc gì xảy ra.
Cho đến một hôm tôi đến trường anh (anh học hệ tại chức buổi tối) và tôi đã nhìn thấy anh đi học về cùng một cô gái khác (hai người đi hai xe). Lúc đó, tôi đứng chết lặng và cố giấu cảm xúc của mình. Về nhà, tôi vẫn tiếp tục tỏ ra như không biết gì. Tôi bóng gió hỏi anh về mối quan hệ giữa anh và cô gái kia. Hằng ngày, tôi vẫn nhắn tin với lời lẽ yêu thương cho anh, còn anh thì ngược lại, thậm chí còn chẳng thèm trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi cảm thấy mình bị tổn thương. Tôi gửi tin nhắn offline cho anh để bày tỏ suy nghĩ của mình vì tôi không có can đảm ngồi đối diện với anh. Tôi nói với anh là mình nên kết thúc ở đây và cảm ơn tất cả những gì anh đã dành cho tôi trong sáu tháng qua. Tôi đã khóc rất nhiều và thường rủ bạn bè đi uống bia. Tim tôi đau như vỡ tung ra vậy. May có bạn bè an ủi, tôi dần dần nguôi ngoai. Nhưng bỗng nhiên, đợt lễ Giáng sinh và Tết nguyên đán vừa rồi, anh lại nhắn tin hỏi thăm tôi. Đối đáo qua lại, chúng tôi nói về rất nhiều điều. Vậy là, sau bao nhiêu cố gắng để quên đi nỗi đau anh đã gây ra, bây giờ, trái tim tôi một lần nữa rung rinh vì anh. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
I miss you very much!
Tôi đã muốn quên anh ngay khi anh không về Tết như lời anh đã hứa. Tôi đã rất đau khi nghe tụi Bao Lộc bảo anh nói sợ ngay cả số điện thoại của tôi, lúc đó tôi thấy lòng tự trọng của tôi bị tổn thương kinh khủng, cơn giận trong lòng tui đã khiến tôi quên anh ngay, quên anh trong nỗi đau và cả sự bực tức vì anh không hề trân trọng tôi.
Xung quanh tôi luôn có nhiều người con trai khác rất thích tôi, rất nhiều! tôi biết nhưng tôi không có cảm tình với họ. Có lẽ tôi chưa bao giờ thích ai như anh, không phải vì cái mã bề ngoài của anh đâu. Nếu nói về sự đẹp trai, anh không bằng người yêu cũ của tôi. Nói là người yêu cũ thật ra tôi cũng chỉ dừng ở mức độ thương anh ấy vì anh ấy quá tốt với tôi chứ tôi chưa bao giờ yêu, không có cảm giác xuyến xao như đứng trước anh. Không hiểu sao tôi bị anh hất hủi vẫn cứ đâm đầu thích anh. Nhiều lúc ngẫm lại tôi cay đắng lắm! Nhưng tôi không trách anh mà nghĩ rằng ông trời đang trừng phạt tôi, ai bảo trái tim tôi ngu xuẩn không biết rung rinh trước người con trai đã dành trọn tấm chân tình cho tôi, lại chạy theo một tình yêu ảo. Tôi biết rằng xung quanh anh cũng có rất nhiều cô gái thí
ch anh, vậy nên anh luôn trong tâm trạng bất cần. ngày 13/3 Tôi đi công tác và quyết định ghé thăm anh một lần. Tôi nghĩ tôi còn tiếp tục liên lạc với anh hay không phụ thuộc vào lần này. chúng ta ở xa nhau gần ba trăm cây số , tôi vẫn dành trọn tình cảm cho anh, chỉ mong anh cũng thật lòng thích tôi. Nếu thật anh ko có cảm tình với tôi thì đành thôi vậy, biết làm sao? Lần đầu tiên tôi đi xa đến thế mà lại đi một mình nữa chứ! tôi cũng sợ lắm nhưng tôi nghĩ tôi không làm gì xấu hổ cả, không làm gì có lỗi với bản thân nên dù người ta có nghĩ tôi thế nào, tôi cũng mặc kệ, đơn giản tôi muốn lên thăm anh mà lại dối anh rằng tôi đi chơi cho biết Đà Lạt, tôi không muốn anh nhìn thấu suy nghĩ của tôi! Những ngày bên anh tôi thật hạnh phúc, tôi chưa bao giờ có được cái cảm giác ấm áp với ai như anh. Tôi cũng không nghĩ rằng anh lại bạo dạn thế, anh đã nắm tay tôi thật chặt, ôm tôi vào lòng và trao nụ hôn ấm áp, thật ngọt ngào! Lúc đó tôi sợ lắm, đến bây giờ tôi vẫn rất sợ, không phải tôi sợ nụ hôn của anh mà tôi sợ điều anh trao cho tôi chỉ nằm ở mức độ bùng nổ cảm xúc! Tôi rất bối rối. Tôi thích anh biết chừng nào nhưng tôi muốn có được sự chân thành của anh, sự nghiêm túc và rung động sâu xa chứ không phải là cuộc vui thoáng chốc để rồi quên mất. Tôi rất thật lòng nên tôi ghét sự hời hợt của anh.
Anh à, anh nỡ nào chọc ghẹo con nhỏ còn quá ít kinh nghiệm như tôi chứ! Tôi biết tôi còn rất non nớt khi đối mặt với vấn đề tình cảm và chưa bao giờ tôi trải qua cái cảnh như hôm đó. Dù đã nhận được nụ hôn của anh nhưng sao tôi vẫn thấy mông lung quá! Tôi biết anh không phải là loại ong bướm nhưng nói thế nào nhỉ? Những khoảnh khắc của ngày ấy cứ tua đi tua lại trong đầu tôi như cuốn phim chiếu chậm, nó hiện rõ mồn một hình ảnh anh trong tâm trí tôi. Có phải anh muốn cho tôi một chút kỷ niệm để rồi quên sao? nếu thế thì thật tàn nhẫn đó anh à, thà anh đừng có biểu hiện nào hết thì tôi ra đi thanh thản hơn. Còn hơn anh cho tôi chút kỷ niệm ngọt ngào rồi vùi nó vào dĩ vãng, như thế chẳng khác nào cứa vào tâm hồn nhỏ bé của tôi một vết thương khó nguôi ngoai. Còn anh, khoảnh khắc ấy có đọng lại trong anh chút nào không, hay anh đã quên tôi rồi, như những cô gái anh gặp trên đường hằng ngày, chọc ghẹo vài câu rồi bỏ lửng. Anh bảo" làm bạn gái anh nhé!" nếu đó là lời nói thật lòng của anh thì tôi vui biết chừng nào! Bởi tôi sợ bị tổn thương nên không dám kỳ vọng vào điều gì cả, tôi rất sợ nỗi đau trong tình yêu, nó làm tâm hồn ta tan nát, nó giày vò trái tim đến quắt queo. Tôi nhớ anh khắc khoải nhưng tôi luôn chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất! Anh hãy nói gì đi, nói điều thật lòng mà anh cảm nhận về tôi để tôi không phải băn khoăn day dứt trước tình yêu ngọt ngào nhưng dễ vỡ này. Dù là tình huống xấu nhất, tôi vẫn mỉm cười đón nhận!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vĩnh biệt tình yêu của tôi... Nhưng có ai biết nó vẫn còn yêu anh nhiều lắm, bao đêm nó thức trắng xiết bao kỉ niệm ôm lấy nó, nó đau đớn rã rời. Làm sao để nó quên anh? Anh muốn nó là 1 người vợ đảm đang và có nhiều thời gian để chăm sóc gia đình, nên anh bảo nó đi học may, nghề may đối...