Tôi uất ức đòi ly hôn vì mẹ chồng… suốt ngày chỉ đi chơi
Sau vài năm sống chung, đến nay, tôi thực sự không thể chịu nổi kiểu mẹ chồng như thế này.
Chồng cũ muốn tôi chuyển tiền trợ cấp nuôi conEm chồng cũ nặng lời trách móc khi biết tôi sắp cướiThu nhập dưới 20 triệu/tháng, sinh con thứ hai thì ‘cạp đất’ mà ăn
Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi sống cùng mẹ chồng. Bởi bố chồng mất sớm, chị gái anh đã đi lấy chồng ở xa nên nhà chỉ còn mỗi mình mẹ. Chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà, thương mẹ tần tảo bao năm, cũng sợ mẹ cô đơn khi về già nên anh nhất quyết muốn sống chung.
Đối với tôi, lựa chọn này của chồng không vấn đề gì. Phụng dưỡng, chăm sóc bố mẹ là việc nên làm của con cái. Hơn nữa, khi có em bé, tôi cũng muốn các con được gần gũi, hàng ngày nhận được tình yêu thương từ bà nội.
Trước ngày tôi về làm dâu, mẹ chồng đã nói thẳng điều kiện: “Cuộc đời mẹ, mẹ sống. Còn cuộc đời của các con, các con tự lo. Sống chung nhưng không ai can thiệp vào ai. Mẹ cũng nói trước, mẹ sẽ không làm gì hay sau này trông cháu đâu”.
Thấy mẹ chồng rõ ràng như vậy, tôi khá thích. Chúng tôi đã kết hôn, cần biết tự lập và xây dựng tổ ấm nhỏ của riêng mình. Đặc biệt, sống chung với mẹ chồng, chắc cô con dâu nào cũng chỉ mong được tự do, mẹ không bao giờ quan tâm, can thiệp vào chuyện gì của mình.
Hai năm đầu về làm dâu của tôi khá ổn. Tôi và mẹ chồng không có chút va chạm hay vấn đề gì với nhau bởi mẹ… ít khi ở nhà. Do bố chồng mất sớm, mẹ thường tìm nguồn vui nơi họ hàng, bè bạn. Mẹ đi du lịch khắp nơi, tham gia các câu lạc bộ văn nghệ ở làng xóm, luôn đi ăn uống, cà phê với bạn bè… nên hiếm khi ăn cơm nhà.
Sau hai năm về làm dâu, tôi không thể chịu nổi mẹ chồng (Ảnh minh họa: KD).
Tuy nhiên sau đó, tôi sinh hai bé trai sinh đôi. Cuộc sống của vợ chồng tôi vì thế thay đổi hoàn toàn. Do mẹ chồng bận đi chơi và mẹ cũng tuyên bố từ đầu là chúng tôi phải tự làm mọi việc, nhất là mẹ không bao giờ trông cháu, nên tôi không dám phiền mẹ điều gì. Tôi phải nhờ mẹ đẻ ở dưới quê lên phụ giúp.
Chồng tôi đi làm, hàng ngày, tôi và mẹ đẻ phải “đánh vật” đúng nghĩa với hai em bé. Khổ nỗi, các con của tôi sinh non, hay ốm đau, lại còn thường xuyên ốm cả đôi, chứ không một mình bé nào nên tôi thực sự rất vất vả. Tôi, chồng và mẹ đẻ thường xuyên thay nhau thức đêm trông em bé khiến ai cũng phờ phạc, mệt mỏi.
Video đang HOT
Mặc dù vậy, mẹ chồng sống chung nhà hôm nào cũng đóng chặt cửa ngủ ngon, không quan tâm bất cứ chuyện gì. Các cháu được sinh ra, là đích tôn của dòng họ, mẹ chồng cũng khá vui mừng. Song không giống những bà nội khác, mỗi ngày, trước khi đi chơi, bà chỉ vào phòng tôi nhìn các cháu một chút, hôm nào thích thì bế cháu được vài phút.
Đến nay tôi sinh em bé được gần 6 tháng, mẹ chồng tôi chưa một lần cho cháu uống sữa, thay tã hay bế cháu liên tục đến một tiếng. Chuyện thức đêm trông cháu đương nhiên quá xa xỉ với bà nội. Bởi hàng ngày, mẹ chồng còn bận đi chơi, làm đẹp… với bạn bè.
Có những ngày hai con ốm sốt quấy khóc cả ngày, chồng tôi giờ là chủ lực kiếm tiền trong gia đình cũng phải nghỉ làm để chăm con. Ấy vậy, mẹ chồng cũng không thèm đoái hoài gì. Tôi giận lắm, biết rằng mẹ chồng đã ra điều kiện không làm gì từ đầu, nhưng có đến mức chặt chẽ thế này không?
Thấy tôi bức xúc, mẹ đẻ tôi lại khuyên ngăn tôi cố nhịn. Mẹ bảo: “Ai cũng có mặt này, mặt kia. Mẹ chồng không làm gì cho con thì sẽ không bao giờ soi mói, làm khó con. Thế là mừng rồi!”.
Nghe mẹ phân tích, tôi dần nguôi ngoai. Nhưng cứ đến khi nhà xảy ra chuyện gì, tôi lại không thể bình tĩnh được.
Mẹ chồng tôi thường xuyên đi chơi về rất muộn, khiến chồng tôi phải gọi về và đợi cửa vì lo cho mẹ. Trong khi chồng tôi cần được đi ngủ sớm để hôm sau đi làm hoặc thay ca đêm trông con cho tôi. Mẹ chồng cũng rất nhiều lần đi du lịch nhưng cắt liên lạc, làm vợ chồng tôi như “ngồi trên đống lửa”.
Mẹ không trông cháu đã đành, nhưng mẹ cũng nên phụ giúp chúng tôi việc nhà như nấu nướng, dọn dẹp… Đằng này, mẹ chỉ ăn, bát đũa vứt đấy rồi đi chơi, nhà cửa có sạch hay bẩn mẹ cũng mặc kệ.
Đỉnh điểm hôm trước, mẹ đẻ của tôi về quê gấp có việc, chồng tôi đi công tác 3 ngày, tôi phải một mình xoay xở với hai em bé. Hôm đó, hai bé lại không may bị sốt cao, cần đưa đi bệnh viện. Tôi chạy xuống nhà nhờ mẹ chồng đi cùng nhưng bị mẹ từ chối với lý do: Mẹ đã có hẹn trước, chuẩn bị đi tổng duyệt văn nghệ với các bác trong tổ dân cư.
Đến nước này, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi vừa khóc, vừa nói với mẹ chồng: “Mẹ ơi, mẹ muốn đi đâu, làm gì, con không bao giờ dám nói. Nhưng mẹ cũng cần biết liệu tình hình, các cháu đang ốm thế này, cần đi viện mà nhà có mỗi mình con. Mẹ thấy cái gì quan trọng hơn ạ?”.
Thế nhưng mẹ vẫn bảo tôi nhờ thử bạn bè hay người họ hàng nào đến giúp được không. Bởi buổi tổng duyệt này rất quan trọng, mẹ lại là người diễn chính.
Với thể trạng quá mệt mỏi, nhìn hai con cứ quấy khóc, tôi như phát điên, gọi điện ngay cho chồng. Tôi bảo: “Em hết chịu nổi mẹ anh rồi. Một là anh về ngay, hoặc bảo mẹ cùng em đưa các con đi bệnh viện. Hai là ly hôn đi!”.
Quên điện thoại về nhà lấy, con dâu điếng người khi nghe những gì mẹ chồng đang mắng con gái mình trong nhà
Nghe xong câu nói của mẹ chồng, tôi thật sự sốc. Bao nhiêu ấm ức của tôi trong suốt mấy năm qua như trào dâng.
Tôi là dâu thứ trong gia đình có hai anh em trai. Do điều kiện kinh tế chưa cho phép nên hiện chúng tôi vẫn đang sống chung với mẹ chồng.
Anh chồng tôi đã có gia đình riêng và có một bé trai 5 tuổi, có cuộc sống sung túc trong căn nhà 4 tầng khang trang.
Ngay từ ngày về làm dâu, tôi biết, mẹ chồng cũng có nhiều điều chưa hài lòng về tôi. Từ xuất thân, học vấn đến ngoại hình, tôi đều thua con trai bà và không bằng chị dâu cả.
Ảnh minh họa
Sau khi cưới lại sống chung cùng nhà nên cũng nhiều lúc giữa tôi và mẹ chồng không tránh khỏi những mâu thuẫn, xích mích. Tôi cảm thấy dường như mọi việc tôi làm đều không vừa ý mẹ chồng.
Sau khi tôi sinh con, mẹ chồng càng ghét tôi ra mặt. Bà luôn bực dọc với cách chăm con của tôi dù tôi nuôi con theo khoa học còn bà luôn áp dụng các kinh nghiệm dân gian.
Các bữa cơm cữ bà nấu cho tôi loanh quanh cũng chỉ trứng hấp, thịt rang nghệ và rau ngót. Có hôm còn chỉ có cơm trắng, bát canh rau. Tròn tháng ở cữ, tôi đã phải xuống bếp nấu cơm, giặt giũ quần áo, dọn dẹp nhà cửa như bình thường.
Mẹ chồng không thích tôi nhưng lại rất quý chị dâu cả. Dù vợ chồng chị dâu sống ngay gần nhà bố mẹ chồng nhưng mỗi lần sang chơi lại được bà tiếp đón như khách quý. Nhà có gì ngon là bà mang ra cho chị dâu và con trai chị ăn hết. Còn tôi ăn một miếng cũng bị bà soi mói.
Tôi biết, tôi không khéo như chị dâu, không nhiều tiền để thỉnh thoảng biếu bà một chút tiêu vặt như chị nhưng cách bà đối xử bên trọng bên khinh như thế khiến tôi vô cùng chạnh lòng.
Tuy vậy, tôi vẫn cố nhẫn nhịn cho êm cửa êm nhà, mong đến ngày vợ chồng tôi có nhiều tiền hơn để chuyển ra ở riêng. Thế nhưng, thời gian gần đây, tôi vô cùng bức xúc khi mẹ chồng không những ghét tôi mà còn ghét luôn cả con gái tôi, tức là cháu nội của bà.
Dù cùng là cháu nội nhưng con trai anh chị cả luôn được mẹ chồng yêu thương, còn con tôi, nhiều lần dơ tay đòi bà bế nhưng nhận lại là sự quay đi rất vô tình.
Mỗi lần bà đi đây đi đó, bà đều mua quà bánh cho cháu trai mà coi con gái tôi như vô hình. Họa chi thỉnh thoảng bà mới chia quà cho con tôi nhưng dĩ nhiên, vẫn không bằng phần của con trai anh chị cả.
Có lần, cháu trai sang nhà chơi và tranh đồ chơi với con gái tôi. Hai anh em cùng khóc ăn vạ. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói cháu nhường đồ chơi cho em vì em còn bé. Vậy mà mẹ chồng tôi chưa hiểu đầu đuôi chuyện gì đã vội lao vào mắng tôi té tát. Bà nói tôi sống chỉ biết một mình mình, có cái đồ chơi cũng tiếc không chia sẻ cho cháu.
Rồi bà bế nựng dỗ dành đứa cháu 5 tuổi, trong khi con gái tôi cũng vẫn đang khóc nấc lên vì bị anh tranh đồ chơi thì bà không hề quan tâm. Lúc ấy, tôi có cảm giác, mẹ chồng coi con tôi là người dưng, không phải là cháu của bà.
Chứng kiến sự ghẻ lạnh của mẹ chồng với con gái, nhiều lúc, tôi ứa nước mắt vì thương con. Điều tôi luôn khó hiểu là một đứa trẻ chưa đầy 1 tuổi, đâu có tội tình gì mà phải nhận sự đối xử từ bà nội như vậy.
Hôm vừa rồi, tôi có việc gấp nên nhờ mẹ chồng trông cháu cho một lúc. Bà dù không mấy hài lòng nhưng vẫn nhận vì không còn cách nào khác.
Đi đến nửa đường, tôi chợt nhớ ra mình để quên điện thoại ở nhà. Tôi vội vòng về, dựng xe ở cổng để chạy vào nhà lấy điện thoại. Nhưng mới đến bậc hiên, tôi vô tình nghe thấy tiếng con gái đang khóc và mẹ chồng đang mắng nhiếc trong nhà.
" Có nín ngay đi không. Đúng là mẹ nào con nấy. Xấu người xấu cả nết. Càng nhìn càng thấy xấu giống mẹ, không ưa được cái nét nào. Con cháu nhà này là phải đẹp như anh Bin (con trai của anh cả) ấy. Không nín là tao vứt ra khỏi nhà không nuôi nữa đâu. Tao muốn trả mẹ con mày về ông bà ngoại cho khuất mắt lắm rồi".
Nghe xong câu nói của mẹ chồng, tôi thật sự sốc. Hóa ra, đó là lý do mà bà ghét mẹ con tôi đến vậy. Bao nhiêu ấm ức của tôi trong suốt mấy năm qua như trào dâng.
Tôi vừa khóc vừa lao vào ôm lấy con gái vừa gào lên trách mẹ chồng quá tàn nhẫn khi thốt ra những lời nói miệt thị như vậy với một đứa trẻ con chưa biết gì. Tôi quá sợ bà. Sợ con người hiểm độc của bà.
Giờ mẹ con tôi đang ở bên ông bà ngoại. Tôi không muốn quay về ngôi nhà đó thêm nữa vì tôi quá mệt mỏi để có thể tiếp tục chung sống với một bà mẹ chồng oái oăm đến vậy.
Mẹ chồng bất ngờ khi biết lý do con dâu tuần nào cũng đi xe máy về quê Thấy con dâu chăm đưa các cháu về quê, tôi rất đỗi vui mừng, không ngừng khen ngợi cho đến khi biết được lý do thực sự. Ngày con trai đưa bạn gái về ra mắt, tôi rất ấn tượng. Cô gái mà con trai đưa về không chỉ có ngoại hình xinh xắn còn ăn nói rất dễ nghe. Khi con trai...