Tôi từng là gái hư, gái hoang, gái hụt
Chuyện 2 năm sau mới kể…
Ngày ấy, tôi cùng chồng con có một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn. Cho đến khi có sự xuất hiện của người thứ 3, cuộc sống của gia đình tôi bắt đầu xáo trộn. Trong cuộc xô xát, tôi đã vô tình gây thương tích cho người tình của chồng và chịu án tù 2 năm. Hai năm xa con, hai năm sống trong cùng cảnh tù túng, tôi đợi ngày trở về để làm lại cuộc đời, gắn lại niềm hạnh phúc gia đình bị đứt đoạn…
Bị cưỡng, tôi còn mang tiếng là “gái hư”
Chuyện đời tôi khá dài. 17 tuổi, tôi được người đời gán cho biệt danh “gái hư” chỉ vì… bị cưỡng và phá bỏ thai nhi. Gã đàn ông tồi tệ cưỡng tôi sau hai ngày cùng gia đình quỳ lạy và tỏ ý ăn năn, gia đình tôi đã thương tình chấp nhận. “Phép vua thua lệ làng”, hắn coi như được tha bỏng. Riêng tôi, vì bị tổn thương, tôi đã bỏ lên thành phố làm việc. Hơn 4 năm sau tôi quay về nhà, gia đình sắp xếp cho tôi cưới một gã đàn ông Việt Kiều trạc tuổi… cha tôi. Ngỡ cưới được chồng giàu, gia đình sẽ thoát khỏi túng khổ, ngờ đâu, chồng “hờ” vừa đặt chân đến làng quê đã cảm tình một cô gái khác. Mượn lý do quá khứ của tôi hư đốn, gã đàn ông ấy đã từ hôn tôi. Bạn bè ác miệng gọi tôi là gái “hụt”…
Sau chuyện kết hôn “hụt”, tôi quay lại thành phố tu chí làm ăn. Nhờ chút sắc vóc, tôi xin làm tiếp viên của một quán cà phê văn phòng. Hằng ngày, một người đàn ông tầm 30 tuổi thường đến uống cà phê, mãi mê ngắm tôi như một kẻ dê xồm. Tôi với anh chỉ chào hỏi những câu xã giao giữa nhân viên – khách hàng, xong khi quay đầu đi, anh lại ngắm tôi không rời mắt. Thấy khó chịu, một ngày tôi chủ động bắt chuyện anh mới biết, anh chỉ muốn làm quen tôi chứ không có ý gì khác. Anh xin số điện thoại của tôi, chủ động muốn quen thân tôi. Và rồi anh ngỏ lời yêu tôi. Cuối cùng chúng tôi kết thúc mối tình 2 năm bằng một đám cưới.
Bạn bè hàng xóm ai cũng bất ngờ khi “gái hư”, “gái hụt” như tôi lại cưới được tấm chồng tốt là người ở tận thành phố. Cưới anh, tôi thấy mọi thứ bất hạnh từ quá khứ của mình dần tan biến. Theo anh, tôi lên thành phố sống cuộc sống mới, vui vầy.
Hạnh phúc viên mãn bên chồng – (Hình minh họa)
Video đang HOT
Kết hôn được 1 năm, tôi hạ sinh cho anh một bé trai, hạnh phúc gia đình rất viên mãn, nhiều lúc tôi cứ ngỡ như mình đang mơ. Khi con tôi tròn 3 tuổi, anh phải tạm xa gia đình để ra nước ngoài công tác. Hai tháng dài xa chồng, gặp nhau vài lần trên điện thoại, webcam cuối cùng anh cũng trở về. Ngày về, bên cạnh những món quà ý nghĩa anh mang từ nước bạn về, anh còn tạo cho tôi sự bất ngờ bởi “món quà” to lớn khiến tôi choáng ngợp.
Sự thật đó là món quà duy nhất trong cuộc đời tôi không muốn bóc. Món quà anh tặng tôi đó sự phản bội, là niềm đau, là vẻ mặt hớn hỡ của nhân tình đứng cạnh anh. Cùng con ra đón anh tận sân bay, bất ngờ khi anh đang đứng cạnh người đàn bà anh giới thiệu là đồng nghiệp cùng đi công tác, khi đó trong lòng tôi đã có linh cảm không hay. Quả nhiên, tôi đã bắt gặp anh đang ve vãn người đồng nghiệp mà anh coi là bạn thân của mình. Những cái sờ tay không tiết chế, không còn thứ từ ngữ nào hợp hơn là sự kinh tởm. Giận quá mất khôn, một hôm tôi đã tự đưa mình đến định mệnh cuộc đời…
Thấy hai người “thân mật” ở góc cà phê quen thuộc, tôi ào ào lao tới như một con thiêu thân. Tôi lấy ly cà phê trên bàn hắt vào người đàn bà khốn nạn ấy. Đến cạnh túm áo, bức tóc như một kẻ mất hết lý trí. Kết thúc cuộc giằng co, tôi bị chồng đánh một phát vào gáy bất tỉnh. Khi tỉnh táo, tôi thấy trên mình mẩy đầy vết sưng phù, bầm tím. Mơ màng nhìn quanh nhà, có cả ba mẹ và anh chị tôi. Chồng đỡ tôi dậy, tỏ vẻ ăn năn. Sau biến cố ấy xảy đến, ngỡ gia đình tôi lại đuề huề xum tụ, nhưng người đàn bà chồng ngoại tình khốn nạn kia lại “tặng” cho chồng và tôi bản án “cố tình gây thương tích”. Chồng nói với tôi rằng người đàn bà ấy đã cảnh cáo anh nếu bỏ bà ta, bà ta sẽ kiện tụng. Tôi thấy cảm động trước quyết định của chồng.
Ngày tuyên án, gia đình tôi ngập nước mắt khi tôi nhận án tù giam 2 năm. Thương tật tôi gây nên cho người phụ nữ ấy ngoài những vết bầm tím và trầy xước trên người, ly cà phê nóng của chồng đã làm da mặt của người đàn bà ấy bị phỏng và mắt bị mù màu. Đứa con trai hơn ba tuổi cũng không giúp tôi được tại ngoại dù chồng tôi đã đấu tranh rất nhiều…
Tôi đang trân trọng từng phút giây để hàn gắn hạnh phúc gia đình – (Hình minh họa)
Vào tù, ba mẹ tôi ở quê “được” tiếng có con gái “hoang”. Ở trong tù, nhớ chồng con, tôi cố gắng chật vật cải tạo. Cuối cùng tôi được ra tù trước thời gian tuyên án 5 tháng. May mắn khi chồng và gia đình chồng hiểu và cảm thông, tôi bắt đầu xây dựng lại hạnh phúc.
Điều khó khăn nhất vẫn là con trai tôi, xa mẹ nó gần 2 năm trời (kể cả thời gian xét xử), nay gặp lại, nó thấy lạ lùng. Những ngày đầu, nó khóc thét mỗi lần tôi bồng nó, cho nó ăn. Đến nay hơn 1 tuần gần nhau, nó đã không còn khóc thét. Ít nhiều tôi thấy lòng mình thanh thản.
Theo VNE
Có nhiều thứ lớn lao hơn tình công sở...
"Chúng tôi không đơn giản là vợ chồng, chúng tôi còn là bạn thân, là tri kỷ"
Tôi là nhân viên văn phòng, công việc "bình dân" như người nông dân làm đồng áng. Tiền lương không cao, sức khỏe không tốt, vẻ bề ngoài chỉ ở mức nhìn được nhưng đã có lúc tôi dám "đèo bồng"...
Vợ tôi là một người phụ nữ nội trợ bình thường, kiêm osin cho ông chủ của một biệt thự nhỏ lập dị giữa chốn đồng hoang. Tôi gọi gã ấy lập dị bởi vì căn biệt thự ấy được xây nên chẳng vì mục đích gì. Mỗi tháng chỉ thấy gã ghé đến biệt thự một lần, vừa để tổng kết tiền lương cho người giúp việc, vừa để kiểm kê đồ đạc. Có lúc tôi nói thầm với vợ: "Kẻ không có chỗ ở, người có chỗ ở lại không chịu ở. Đời lắm thứ khó hiểu em nhỉ?". Một lần, khi tôi lặp lại câu nói ấy, tôi đã ngã ngửa trước câu trả lời của vợ: "Kẻ thì không có vợ con, người có vợ con lại không chịu thủ phận là sao?"...
Giới hạn của chúng tôi chỉ dừng lại ở sự dỗi hờn... - (Hình minh họa)
Câu nói của vợ khi đó khiến tôi thấy hoang mang. Vợ biết tôi "húp phở" công sở nhưng không làm quá chuyện. Cô ấy chỉ "đánh" vào tim tôi bằng những câu nói đầy dụng ý. Gã chủ của vợ quả thật không có vợ con. Nghe đâu ông ấy là doanh nhân, vì mãi mê công việc nên gác lại đường tình. Tìm hiểu qua mới biết, gã là một người tốt, chuyên làm việc thiện và có một cuộc sống vô cùng lành mạnh. Đôi co với vợ, tôi bảo: "Liệu gã có phả là đàn ông. Chẳng lẽ gã đã tự thiến?", vợ trả lời: "Còn nguyên vẹn là đằng khác. Người ta đứng đắn đàng hoàng chứ không như anh". Tính giận vợ vì sao biết gã ta còn "nguyên con", nhưng nhanh miệng, vợ nói tiếp: "Ông chủ có bệnh lạ. Chắc do thói quen ở một mình nên thường khỏa thân khi bước ra từ phòng tắm".
Nhiều lúc, lo vợ bị gã kia bỏ bùa mê, tôi khuyên: "Em nghỉ làm ở đó đi. Lỡ đâu gã lợi dụng em thì sao?", vợ hờn: "Anh bị người tình của anh lợi dụng, nếu em bị ông chủ lợi dụng thì cũng có sao?"... Giận vợ vì đem chuyện cũ (xảy ra trước lời tôi nói 3 ngày) ra nói nhưng cuối cùng tôi cũng làm thinh...
Tôi với vợ luôn đối xử với nhau nhẹ nhàng, chưa bao giờ có việc to tiếng nhau. Đến việc tôi cặp kè cô nhân viên cùng công ty, tôi với vợ cũng tranh cãi bình thường như những người bạn. Có lẽ đúng thế thật! Vì cuộc hôn nhân của chúng tôi bắt nguồn từ một tình bạn thân thiết...
Cuộc hôn nhân của chúng tôi lớn lên từ tình bạn thân - (Hình minh họa)
Trước khi là vợ chồng, tôi với vợ chỉ coi nhau như là bạn thân. Lớn lên cùng nhau, được bạn bè, hàng xóm gán cho câu "thanh mai trúc mã" từ tấm bé. Khi đến trường, chúng tôi cùng đi chung một chiếc xe đạp, cùng học chung lớp, cùng ngồi cạnh bàn... Không ít lần ba mẹ tôi "kéo" tôi ra khỏi cô ấy vì sợ tôi chơi nhiều với con gái sẽ bị "nhiễm" và ngược lại bố mẹ cô ấy cũng vậy. Nhưng mọi thứ vẫn vậy, tôi với cô ấy vẫn như thỏi nam châm ngươc chiều...
Đến khi hai đứa tốt nghiệp ra trường làng, vì ước mơ riêng của hai đứa, tôi chọn thi trường kinh tế trên thành phố còn cô ấy chọn trường y ở tận miền Nam. Chính thức khi đó, tôi với cô ấy mới tách rời. Sau khi tốt nghiệp, tôi Nam tiến. Điều đầu tiên khi vào Nam, tất nhiên là liên lạc với cô ấy. Đoạn hai đứa hội ngộ mừng rơi nước mắt. Rồi một ngày đẹp trời, tôi cầu hôn cô ấy. Dễ như trở bàn tay, cô ấy đồng ý ngay...
Tất nhiên, để đến được với nhau, tôi và cô ấy kinh qua không ít khó khăn. Năm 2 đại học, vì nhớ cô ấy suýt nữa tôi bỏ học vào Nam lập nghiệp. Gia đình oán trách, bạn bè cười chê nhưng nhờ sự động viên của cô ấy, tôi đã kiềm lòng. Không ít lần hai đứa rơi nước mắt khi gọi điện cho nhau, không ít lần vì nhớ nhung đã bỏ hơn 1 tháng tiền phòng để vào Nam, ra Bắc...
Lần vợ biết tôi ngoại tình, thắc mắc liệu vợ có biết ghen tuông. Mới hôm trước, vợ kề tai bảo: "Anh. Vì sao anh cặp bồ?", lòng tôi khi đó thắt lại. "Ừ thì..." - câu trả lời duy nhất từ tôi... Vì đến tôi cũng không biết lý do tại sao và chắc hẳn cô ấy cũng hiểu điều ấy, chắc chỉ vì chút ghen tuông nên cô ấy mới "bật lại" chuyện cũ (?).
Ở vợ chồng, quan trọng nhất vẫn là sự thấu hiểu - (Hình minh họa)
Tâm sự chuyện tình trường để mọi người thấy được sự thấu hiểu nhau quan trọng như thế nào trong cuộc sống vợ chồng. Khi bạn "lỡ" ngoại tình hay làm gì sai trái, sự thấu hiểu khi đó sẽ trở thành liều thuốc giúp bạn hòa giải những rạn nứt, những điều không hay. Với tôi và vợ, tôi có thể tự hào nói rằng: "Chúng tôi không đơn giản là vợ chồng, chúng tôi còn là bạn thân, là tri kỷ". Lầm lỡ ngoại tình khi đó trở thành điều gì đó tầm thường, có thể hiểu và vị tha... Bởi cuộc sống còn nhiều điều lớn lao hơn thế!
Theo VNE
Chồng ngoại tình với người "bất ngờ" Khó khăn lắm mình mới phát hiện ra tình nhân của chồng là... người "bất ngờ". "Bất Ngờ" là tên gọi "thân mật" các chị em đồng nghiệp chúng mình dành cho cô bé bán cơm tên Bất. Cô bé chừng 19 tuổi ấy nhí nhảnh, yêu đời, khéo ăn nói và khá xinh. Cô đã gác lại ước mơ đứng trên giảng...