Tôi từng hận chồng vì nghĩ anh đối xử tàn nhẫn, không ngờ đó chỉ là vỏ bọc anh che giấu sự thật cay đắng
Tôi đã quá non dại, quá bảo thủ khi không chịu hiểu cho anh. Để rồi bây giờ, mọi chuyện đã đi quá xa không thể cứu vãn được nữa.
Tôi đã từng oán hận chồng, từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho chồng. Tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như thế? Tôi chỉ không ngờ, anh đang cố gắng hết sức, đang phải một mình chống chọi với cái chết để mẹ con tôi được sống bình yên nhất.
Chồng tôi lớn hơn tôi 6 tuổi, là người đàn ông đĩnh đạc, chín chắn. Ngay khi yêu anh, tôi đã có cảm giác bình yên, an tâm. Hơn một năm yêu nhau, chúng tôi tổ chức hôn lễ. Ngày cưới, nhìn anh nhẹ nhàng cẩn thận lấy những mảnh kim tuyến xuống khỏi tóc tôi mà ai cũng trầm trồ. Suốt thời gian chụp ảnh và đi cảm ơn mọi người, anh cũng đi sau, nâng váy cho tôi. Bạn bè tôi còn nói tôi may mắn khi gặp được một người đàn ông tốt như anh.
Mới cưới, chúng tôi luôn dính nhau như hình với bóng. Chồng tôi chẳng bao giờ để tôi ở nhà một mình. Biết tôi sợ nhất cô đơn và bóng đêm nên anh đi đâu cũng dắt tôi theo, kể cả đi nhậu với các chiến hữu. Trong nhà tôi có tới cả chục đèn ngủ để tôi không sợ bóng tối.
Vợ chồng tôi đã từng rất hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi chưa từng cãi nhau một lần nào. Tôi sinh con, anh chăm tôi còn kĩ hơn mẹ tôi. Vì mới sinh cơ thể lúc nào cũng nóng nực nên tôi không chịu mang tất chân. Chồng tôi lại canh khi nào tôi ngủ lại nhẹ nhàng đeo tất vào chân tôi.
Nửa tháng sau sinh, anh nấu nước vỏ bưởi và bồ kết rồi gội đầu cho tôi. Việc chăm con anh cũng phụ giúp tôi. Quần áo của con, anh giặt riêng để bé không bị ngứa. Cứ đi làm về anh lại bế con để tôi được nghỉ ngơi. Chúng tôi hạnh phúc đến mức bố mẹ tôi đều lấy anh ra làm gương cho những anh rể khác.
Video đang HOT
Thế mà cách đây một năm, gia đình tôi có biến động dữ dội. Chồng tôi lơ là hẳn vợ con. Đi làm về anh lại đi nhậu, đi chơi tới khuya. Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn. Tôi mệt mỏi, đau khổ vì sự thay đổi của anh. Anh cũng ít trò chuyện, ít bế con hơn.
Cho đến một lần anh đánh con vì bé dám ngồi lên bụng anh lúc anh đang nằm thì tôi không chịu được nữa. Tôi bế con về ngoại. Chồng tôi không những không sang xin lỗi mà còn hối thúc tôi li hôn. Đó là giai đoạn mà tôi không bao giờ muốn nhớ đến nữa.
Sĩ diện, cảm giác hết thương yêu, lòng tự trọng khiến tôi nhanh chóng đưa đơn ra tòa. Ngày gặp nhau tại tòa, tôi bất ngờ khi thấy chồng cũ tiều tụy, phờ phạc hẳn đi. Nhưng tôi không quan tâm đến và còn cho rằng như thế là xứng đáng với một kẻ như anh. Chúng tôi chia tay nhau khá nhanh chóng. Chồng tôi để hết tài sản cho tôi để tôi nuôi con. Tôi cũng không thắc mắc gì vì như thế là đúng.
Tôi đã mất tới hai tháng mới có thể nở được nụ cười gượng gạo. Lúc nào tôi cũng cảm thấy chông chênh, cô đơn và nhớ đến anh. Chỉ cần nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc bên anh trước đây, tôi lại khóc. Suy cho cùng tôi vẫn chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi.
Giờ mọi việc thật sự không thể cứu vãn rồi. (Ảnh minh họa)
Hôm qua, tôi nhận được tin báo chồng cũ sẽ bị bệnh viện trả về nhà chăm sóc. Tin ấy chẳng khác nào tin sét đánh với tôi. Tôi bỏ làm, chạy đến bệnh viện. Nhìn anh nằm im lặng, dây quấn đầy người, tim tôi thắt lại, đến thở cũng thấy khó khăn.
Mẹ anh ôm lấy tôi khóc. Bà rút trong túi xách một cuốn sổ tiết kiệm mà người thụ hưởng chính là tôi. “Nó bị suy thận mà giấu hết mọi người. Nó không muốn chữa trị vì có chữa cũng chỉ tốn tiền mà không sống được bao lâu. Nó dặn mẹ đưa lại cho con. Nó muốn mẹ con con phải sống thật tốt và nhanh quên nó đi”.
Từng lời mẹ chồng nói như nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi chỉ biết cầm lấy tay anh mà khóc nấc lên. Tôi đau quá. Là do tôi vô tâm, do tôi hận anh nên đã chủ động từ bỏ anh. Để rồi đến cuối cùng tôi không thể chuộc lỗi với anh nữa. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, tôi sẽ mất anh cả đời. Tôi hối hận quá. Đến giây phút này tôi mới nhận ra mình đã yêu anh nhiều đến thế nào.
Theo Afamily
Mẹ ơi! 30 tuổi rồi con vẫn còn để mẹ phải lo lắng
Năm nay con bước sang tuổi 30 rồi, nhưng chưa khi nào con khiến mẹ có cảm giác an tâm, con quá bất hiếu phải không mẹ?
30 tuổi rồi tôi vẫn để mẹ phải lo lắng vì mình (Ảnh minh họa).
Chào độc giả mục tâm sự, hôm nay ngồi viết lên những dòng cảm xúc này là lúc bản thân tôi cảm thấy mình là một người con vô tâm, luôn làm mẹ phải phiền lòng.
Tôi là con thứ 2 trong một gia đình có 3 anh em. Vì gia đình thuần nông, nên khi thấy thấy bố mẹ cực nhọc nuôi anh cả học đại học, nên tôi đã quyết định không đi học đại học mà đi làm thuê trong Sài Gòn. Khi biết quyết định của tôi, mẹ buồn lắm. Tôi nghe em gái tôi kể lại, đêm ngủ mẹ thường khẽ gạt những giọt nước mắt vì bất lực, có lẽ vì mẹ cũng muốn tôi được bằng bạn bằng bè.
Thương mẹ, tôi tự nhủ phải cố gắng bươn chải, thế nhưng cuộc sống chốn phồn hoa đô thị đã khiến tôi không giữ được mình. Tôi nghe theo chúng bạn, thường tụ tập ăn chơi triền miên để rồi hơn một năm sau khi mẹ biết chuyện, một lần nữa nước mắt mẹ lại rơi.
Sau khi ăn chơi cùng chúng bạn, chẳng còn đồng tiền nào tôi mới nhớ về gia đình, tôi quay về trong vòng tay mẹ cha, chợt thấy những nếp nhăn trên gương mặt mẹ dường như nhiều hơn theo thời gian.
Mẹ không mắng, không chửi mà vẫn khuyên bảo tôi chú tâm làm ăn, tôi thương mẹ nên đã tu chí vay mượn thêm anh em bạn bè mở một cửa hàng nho nhỏ ở quê nhà.
Thấy tôi ngoan ngoãn làm ăn mẹ mừng lắm, tôi thấy gương mặt mẹ ánh lên niềm vui mỗi ngày.
Thế nhưng, vụ tai nạn giao thông bỗng cướp đi người anh trai cả của tôi trong một lần anh đi công tác. Nỗi đau mất người thân không thể diễn tả nổi, một người con trai như tôi cũng gào thét tên anh trong vô vọng, vì hai anh em tôi có rất nhiều kỷ niệm cùng nhau. Đó là khoảng thời gian khủng hoảng nhất đối với gia đình tôi.
Từ ngày anh mất, tôi chán nản, buồn bã và tìm đến men rượu, ngày này qua ngày khác, tôi chìm đắm trong men say ấy.
Cứ thế, 2 năm sau ngày anh mất tôi cũng trở thành một người nghiện rượu. Mặc cho lời khuyên của mẹ, của cha và của em gái nhưng tôi không bỏ được, đôi khi muốn sửa sai nhưng cứ nghĩ đến người anh cả mà thuở bé hai anh em từng có quãng thời gian vui vẻ bên nhau, là tôi lại tìm đến rượu để quên đi.
Năm nay, tôi đã bước sang tuổi 30, cũng chưa yên bề gia thất và vẫn khiến mẹ phải lo lắng từ bữa ăn, giấc ngủ cho đến giặt giũ quần áo...
Lúc không có hơi men, tôi chợt giật mình vì đã làm cho mẹ phải phiền lòng nhiều. Tôi tự hỏi mình: "Mẹ ơi, con có phải là một người con vô tâm, bất hiếu quá phải không mẹ?".
Tôi không biết bây giờ mình phải làm gì để khiến mẹ khỏi bận tâm vì mình? Tôi cần lắm một lời khuyên.
Theo Người Đưa Tin
Chưa báo hiếu được cha mẹ nên tôi chẳng an tâm lấy chồng Ba mẹ mong muốn tôi góp 800 triệu đồng mới trả xong nợ và xây được nhà, ba mẹ sẽ vui vẻ an tâm hưởng tuổi già. Tôi 30 tuổi, gia đình không dư giả gì. Tôi là người năng động, có năng lực nhưng sự nghiệp chỉ trung bình do không tập trung và chuyện tình yêu tuổi trẻ làm ảnh hưởng....