Tôi “trót dại” chỉ vì một hộp cơm trưa của đồng nghiệp
Nói thực, vợ chuẩn bị cho hộp cơm mà không ăn, lại ăn nhờ đồng nghiệp là một chuyện khá kỳ cục, dễ bị soi mói. Nhưng Hằng rất tế nhị nên tôi cảm thấy thoải mái.
Thi thoảng thấy tôi ngồi chống đũa nhìn hộp cơm, đồng nghiệp lại trêu tôi là “chán cơm nhà” (ảnh minh họa)
Tôi yêu vợ từ thời sinh viên và sau khi ra trường được 2 năm, chúng tôi cưới nhau. Sau khi sinh con trai đầu lòng, vợ tôi nghỉ việc ở nhà. Đến khi con cứng cáp, cô ấy không muốn đi làm trở lại. Cứ thế từ đó đến nay, cô ấy ở nhà trông con.
Hàng ngày, tôi chăm chỉ đến cơ quan làm việc để kiếm tiền. Cuối tháng, tôi đều đặn mang lương về cho vợ nuôi con, trang trải chi phí sinh hoạt, một phần nhỏ số tiền tôi giữ lại để chi tiêu. Đến thời điểm này, lương của tôi cũng thuộc hàng khá. Việc gia đình tôi cũng vì thế mà phân hóa rõ ràng. Mọi việc hai bên nội ngoại vợ tôi đều tự lo, tôi ít khi can thiệp. Mọi sự sắp đặt của cô ấy tôi đều đồng ý hết. Tôi tưởng mọi chuyện như thế là xong xuôi, gia đình sẽ yên ấm.
Nhưng thời gian trôi qua, cô ấy bắt đầu thay đổi. Ban đầu là chuyện tra hỏi chồng đi đâu, làm gì, gặp ai… Tôi nghĩ đó là chuyện bình thường nên trả lời hết. Tính vợ tôi đỏng đảnh, tôi mà không xuống nước chiều chuộng thì kiểu gì vợ chồng cũng to tiếng cãi vã. Sự nhẫn nhịn của tôi cũng vì tình yêu dành cho cô ấy vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.
Thế nhưng chính vì vậy mà nhiều khi tôi không hiểu mình là gì trong mắt vợ. Cô ấy tự cho mình cái quyền được sai bảo chồng, quản lý và thu giữ hết toàn bộ tiền trong người tôi. Tôi cũng không còn được tự do với bạn bè và những sở thích riêng. Vợ tôi chặt chẽ hơn trong việc quản lý giờ giấc, mối quan hệ của chồng nhưng lại buông lỏng sự quan tâm đến những điều tưởng chừng bình thường.
Buổi sáng tôi đi làm, vợ thường chuẩn bị cho tôi hộp cơm trưa để mang theo. Nhưng bữa trưa tôi ăn chẳng đủ no. Có hôm cơm thì nhiều mà thức ăn ít. Có hôm tôi ăn hết hộp cơm mà vẫn cảm giác chưa có gì vào bụng. Vợ cũng chẳng chú ý đến sở thích của tôi nên thức ăn thường không hợp khẩu vị. Nhiều bữa mở hộp cơm ra mà tôi không buồn động đũa. Thi thoảng thấy tôi ngồi chống đũa nhìn hộp cơm, đồng nghiệp lại trêu tôi là “chán cơm nhà”.
Video đang HOT
Thế rồi Hằng, một nữ đồng nghiệp của tôi đã để ý và thường khéo léo thuyết phục tôi ăn cơm trưa cùng. Quả thực, bữa trưa của Hằng hấp dẫn, tôi ăn rất ngon miệng. Từ đó, buổi trưa cô ấy thường tự mang thêm một suất cơm nữa dành cho tôi. Nói thực, vợ chuẩn bị cho hộp cơm mà không ăn, lại ăn nhờ đồng nghiệp là một chuyện khá kỳ cục, dễ bị soi mói. Nhưng Hằng rất tế nhị nên tôi cảm thấy thoải mái. Giờ cơm trưa có lẽ là khoảng thời gian tôi thấy vui vẻ, sảng khoái nhất. Chuyện này kéo dài khoảng 1 năm nay rồi. Ngày ngày, vợ tôi vẫn chuẩn bị phần cơm cho tôi, tôi vẫn mang đi làm nhưng đến cơ quan thì nhường cho bác bảo vệ ăn hộ.
Mối quan hệ giữa tôi và cô ấy nhanh chóng trở nên thân thiết sau những hộp cơm trưa ngon lành (ảnh minh họa)
Lâu dần, mối quan hệ giữa tôi và Hằng đã trở nên thân thiết. Để đáp lại thịnh tình của cô ấy, sau giờ trưa tôi lại mời cô ấy đi uống cafe hoặc giúp đỡ khi cô ấy cần. Hằng là một bà mẹ đơn thân. Vì từng gặp trắc trở trong hôn nhân nên cô ấy sống khá kín đáo. Cô ấy thường tâm sự, chia sẻ với tôi nhiều chuyện trong cuộc sống và xin lời khuyên. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã cảm mến cô ấy. Ở bên Hằng, tôi có được cảm giác ấm áp, vui vẻ, điều mà tôi không cảm nhận được trong chính ngôi nhà của mình. Tôi biết cô ấy cũng có tình cảm với tôi. Và cuối cùng điều gì phải đến cũng đến, tôi ngoại tình với Hằng.
Nhưng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”. Tin đồn tôi cặp bồ đến tai vợ tôi. Cô ấy giận dữ, chẳng buồn nghe tôi giải thích đã xách hành lý, ôm con về bên ngoại. Tôi biết việc tôi ngoại tình là sai rồi. Nhưng phải làm sao để vợ tôi thấu hiểu những tâm tư của chồng?
Theo Afamily
"Mặc áo vào đi em!"
Vì tôi không thích loại phụ nữ dễ dãi, tự nguyện cởi áo cởi quần trước mặt tôi. Nếu có thể làm điều đó thì hãy để chính tay tôi làm.
Cách nói này có thể sẽ hơi bất lịch sự với em, nhưng đó là những gì tôi yêu cầu ở người phụ nữcủa tôi. Tôi và em quen nhau mới có 5 tháng, không ngắn cũng chẳng dài, đủ để chúng ta có thể hiểu một số điều về nhau. Nhưng hiểu hết thì chưa thể. Tôi có thể sẽ tiến xa hơn với em, tính chuyện tương lai với em nếu như em là một người con gái khiến tôi hài lòng. Tôi không yêu cầu quá cao, chỉ là một cô gái ngoan ngoãn, có lối sống lành mạnh và biết yêu thương chân thành.
Em là một cô gái khá cá tính, thoải mái tự do. Cách sống của em rất hợp với giới trẻ hiện nay. Em xinh đẹp, nhìn sắc sảo, đó là điều tôi cực kì ấn tượng. Tôi đã quen em, nói chuyện với em nhiều nhưng tôi muốn dùng thời gian để hiểu thêm về em. Em luôn biết cách khiến tôi vui, đưa tôi đi rất nhiều nơi, những quán ăn mà tôi chưa từng bước chân tới. Có những lúc buồn, em đưa tôi vào bar, uống rượu, hút thuốc và nhảy nhót để xả stress. Ban đầu tôi có chút bất ngờ về em, vì tôi không nghĩ em thông thạo những địa điểm ăn chơi đến vậy.
Em có nói thẳng, tôi là một chàng trai đẹp, hào hoa lại có điều kiện, đó cũng là một phần nhỏ khiến em thích tôi. Rất thẳng thắn như vậy dễ chịu với nhau vì con người dù thích hay yêu đều phải tính đến chuyện tương lai và cuộc sống sau này. Tôi chẳng trách em, tôi cũng không sợ khi em nói ra điều đó, vì có quá nhiều cô gái giống như em.
Lần này, chúng ta đi du lịch cùng đám bạn, chính em đã chủ động thuê chung phòng. Tôi có chút ái ngại, vì chúng ta chưa chính thức là người yêu. (ảnh minh họa)
Em là một cô gái đáng quý. Tôi quan tâm em, lo lắng cho em như bạn gái vậy, chỉ là tôi chưa từng tỏ tình với em. Tôi muốn dùng thời gian để chứng minh tình yêu của em dành cho tôi. Tôi muốn biết có thực sự em yêu tôi hay không, hay chỉ là vì cái này cái kia của tôi. Tôi giàu có nên tôi sợ những cô gái ngã vào lòng tôi chỉ vì tiền. Tất nhiên, không phải ai tôi cũng sẽ nghi ngờ, nhưng tôi phải cảnh giác, tôi muốn tìm cho mình một người con gái yêu tôi chân thành, hi sinh vì tôi và đảm bảo có thể khiến tôi tự hào với gia đình khi chúng tôi đã là vợ chồng.
Rồi gần 1 năm sau đó, em vẫn cứ là bạn của tôi như vậy. Tính từ thời gian chúng ta quen biết cũng đã ngót 2 năm rồi. 2 năm ấy, em chưa được tôi tỏ tình, em cảm thấy khó chịu hay sốt ruột khi chúng ta chưa có gì chính thức không? Không hẳn, tôi thấy em vui vẻ, cởi mở với rất người người, nhất là bạn trai, em có rất nhiều. Chính tôi còn không phân biệt được, tình yêu em dành cho tôi được bao nhiêu.
"Nếu anh yêu em thì hãy yêu, sau này có chuyện tương lai hay không tính sao, đừng do dự nhiều!". Có lẽ, tôi trẻ nhưng không hợp với phong cách đó của em. Tôi hơi choáng... (ảnh minh họa)
Lần này, chúng ta đi du lịch cùng đám bạn, chính em đã chủ động thuê chung phòng. Tôi có chút ái ngại, vì chúng ta chưa chính thức là người yêu. Em mạnh dạn đến khó hiểu. Em cười vào mặt tôi trước thái độ ngạc nhiên của tôi: "Anh khờ lắm, bây giờ người ta thoáng rồi, không cổ hủ như anh đâu. Yêu thì yêu thôi sao cứ phải tính toán quá nhiều, sao cứ phải nghĩ chuyện thiệt hơn, được mất? Nếu anh yêu em thì hãy yêu, sau này có chuyện tương lai hay không tính sao, đừng do dự nhiều!". Có lẽ, tôi trẻ nhưng không hợp với phong cách đó của em. Tôi hơi choáng...
Tối đó, tôi bảo em nằm trên giường, tôi nằm dưới đất. Tôi không muốn sang phòng khác ngủ vì em yêu cầu như vậy, vả lại, tôi không thân với ai trong đám bạn kia của em. Có vẻ như em không hài lòng, em lôi tôi lên giường, bắt tôi nằm chung và rồi, em chủ động muốn lân la tới tôi. Em thì thầm vào tai tôi những lời ngọt ngào, &'em cởi áo nhé'. Tôi choàng tỉnh dậy giống như tỉnh giấc mộng. "Không được, chúng ta chưa là gì của nhau!".
Tôi yêu một người, đủ thời gian, đủ suy nghĩ chín chắn, đủ sáng suốt để quyết định đi xa hơn với người đó. (ảnh minh họa)
Em ngạc nhiên: "Sao lại phải là gì của nhau, có tình cảm với nhau là được, anh vẽ sự quá. Em tình nguyện, anh không phải lo!". Em sợ tôi lo lắng chuyện phải gánh chịu trách nhiệm với em nên em có lời cản báo như vậy, nhắc tôi là em tình nguyện, còn tôi cứ làm gì thì làm.
Không, tôi dù là đàn ông nhưng không phải loại đàn ông bỉ ổi. Tôi không thích cái kiểu làm ăn phủi sạch như thế dù em có tình nguyện hay không. Hành động của em khiến tôi hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, tình cảm bấy lâu nay dành cho một người con gái đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi yêu một người, đủ thời gian, đủ suy nghĩ chín chắn, đủ sáng suốt để quyết định đi xa hơn với người đó. Và tôi cũng biết, điều gì quan trọng đang đến với mình. Tôi có thể lăng nhăng, nói lời ngọt ngào với cả chục cô gái nhưng tôi không làm điều gì hổ thẹn với họ. Khi tôi đã cố tình cởi áo của ai đó, tôi sẽ có trách nhiệm mặc vào và cho tới khi, tôi khoác lên người cô ấy chiếc váy cưới đầy hãnh diện. Vì thế, đừng hi vọng tự nguyện cưởi bỏ y phục trước mặt tôi rồi bắt vạ tôi, rồi ép tôi phải cưới. Với những hành động như vậy, tôi rất kị, sẽ chẳng có sự ép buộc, gò bó hay bao dung gì trong tình yêu này đâu. Nên hãy mặc áo vào đi em, nếu em có ý định cởi đồ trước mặt một gã đàn ông như tôi...
Theo VNE
Em đi lấy chồng... Em đi lấy chồng mặc chiếc áo cưới màu trắng tinh khôi mà em rất thích. Em thường chỉ cho tôi biết, đó là chiếc váy em mơ ước sẽ được khoác lên người trong ngày trọng đại của em, của chúng ta. Tôi là chú rể còn em là cô dâu. Cách đây 2 tháng, tôi cũng tưởng, điều ấy sẽ trở...