Tôi thấy ở rể thật đơn giản
Ở rể tôi cũng chịu nhiều tai tiếng nhưng nhẫn nhịn và chứng minh cho mọi người thấy ở rể không có gì khó.
ảnh minh họa
Tôi 32 tuổi, ba mất khi tôi còn rất nhỏ. Một mình mẹ nuôi 2 anh em khôn lớn, chịu đủ khổ cực của chốn nhân gian để mong 2 con thành người mà không phải chịu áp lực nào của xã hội. Tôi thông minh, học giỏi nhưng cũng chính có tài lại kèm tật nên sớm ăn chơi đua đòi và đã bao lần khiến cho mẹ phải điêu đứng. Năm tôi học hết cấp 3, biết chuyện yêu đương, tôi có quen cô bé kém 2 tuổi, xinh xắn nhỏ nhắn dễ thương. Vốn là “ông tướng” phá phách mà tôi đôi khi vẫn phải nhường nhịn và chịu nghe lời cô ấy, cuộc tình của chúng tôi trải qua bao thăng trầm, chia tay và hàn gắn trong ròng rã 6 năm trời, rồi xa cách khi tôi đi nghĩa vụ, xa cách khi cô ấy học đại học tại Hà Nội, xa cách khi cô ấy trở về nhà của mình, xa cách khi tôi có người con gái khác. Vậy mà, cuối cùng chúng tôi cũng nên vợ nên chồng vào một ngày kẹp giữa 2 cơn bão.
Con gái chúng tôi được sinh ra một năm sau đó trong niềm vui khôn kể của 2 bên gia đình, điều đó làm mẹ tôi vui nhất. Đứa con ngỗ nghịch ngày nào đã trưởng thành, là một người đàn ông trong gia đình, là người cha của cô con gái nhỏ. Từ ngày có con, tôi ngoan hơn rất nhiều, chăm chỉ làm việc nhà, bế con, ru con ngủ, bón con ăn, tắm cho con, chơi với con,… vì mẹ bé phải đi làm xa và rất sớm, mới đẻ được 4 tháng là cô ấy phải đi làm rồi, cơ quan cách nhà tận 25km đường đồi núi. Thương vợ, tôi đã dạy vợ học lái ô tô, vì chúng tôi đã có xe riêng trước đó một năm. Tôi may mắn biên chế tại một trường học cách nhà chưa tới một km, nhường xe cho vợ đi làm xa.
Vợ chồng tôi chăm chỉ làm ăn, mở một cửa hàng quần áo để kiếm thêm thu nhập, con gái cứ thế lớn dần trong tình yêu của cả 2 bên gia đình và bố mẹ. Ơn trời, trộm mụ, cháu khoẻ mạnh và xinh xắn, giống cha như đúc. Hàng ngày cứ đi làm về là tôi dành hết thời gian để chơi với con, ngoài ra phụ giúp gia đình vợ những việc nặng. Con gái được hơn 8 tháng tuổi, thương vợ đi làm xa nên tôi đã chuyển vào ở nhà mẹ vợ để tiện việc đi làm và vợ đỡ vất vả, với lại từ nhà vợ ra nhà tôi ngoài thành phố mất có 30 phút đi xe. Khi vào ở rể, tôi cũng chịu nhiều tai tiếng nhưng nhẫn nhịn và chứng minh cho mọi người thấy ở rể không có gì khó và không có gì sai.
Nhận ra điều đó, ba mẹ vợ cố gắng chiều con rể hết mức, tạo điều kiện cho tôi mọi việc. Trong 2 năm đầu chưa có biến cố lớn, mẹ vợ cũng giúp đỡ vợ chồng tôi việc chăm sóc bé. Ngược lại, tôi cũng chăm lo cho gia đình vợ và đặc biệt là bố vợ bị bệnh nan y từ lâu. Có lẽ tôi sẽ kể tiếp cho bạn nghe phần 2 vào lần sau bởi lần này tôi viết trên điện thoại nên khó viết. Các bạn chờ phần 2 nhé, nhất là cánh mày râu, tôi có rất nhiều điều để khuyên và học hỏi từ các bạn đấy.
Video đang HOT
Theo VNE
Tôi bị khinh thường vì ở rể như 'chó chui gầm chạn'
Trước đây, tôi chỉ nghe người ta bảo "nhục như kiếp ở rể" hay kiếp "chó chui gầm chạn", và đúng là bây giờ tôi mới thấu...
Chào mọi người, tôi là đàn ông, thế nhưng hôm nay tôi vẫn muốn viết vài lời tâm sự, mong mọi người bớt chút thời gian chia sẻ và cho tôi vài lời khuyên.
Tôi vừa mới lập gia đình được gần 6 tháng và hiện đang ở rể nhà vợ. Tôi xin giới thiệu đôi điều về bản thân để mọi người chớ có vội ném đá tôi bất tài vô dụng.
Tôi vốn có một ngôi nhà ở TP.HCM và trụ sở công ty cũng ở trong đó. Thế nhưng, sau khi tôi được điều ra công tác ở Đà Nẵng 2 năm thì tôi quen vợ tôi bây giờ và quyết định làm đám cưới với cô ấy.
Vì công việc còn dang dở và yêu vợ nên tôi quyết định ra Đà Nẵng ở rể. Với ba mẹ vợ hay bố mẹ ruột, tôi đều quý trọng như nhau. Thêm nữa, tính ba mẹ vợ tôi cũng rất thoải mái.
Hiện tại, gia đình nhà vợ có ba mẹ vợ và hai vợ chồng tôi ở thôi. Chị gái vợ đã ra ở riêng với chồng con. Vì thế, tôi tự biết nhiệm vụ và trách nhiệm của một người con rể.
Vợ chồng tôi đã thống nhất mỗi tháng sẽ gửi tiền ăn cho ông bà. Vợ tôi nói, hiện tại ông bà đang nghỉ hưu, lương hưu cũng ít nên chúng tôi lo tất các khoản điện nước và những chi phí phụ trong nhà như ga, mắm muối, xà phòng...
Trước đây, tôi nghe người ta bảo, "nhục như kiếp ở rể" hay kiếp "chó chui gầm chạn", đúng là bây giờ mới thấu. Ảnh minh họa.
Chuyện cũng sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như gia đình nhà chị vợ tôi (gồm hai vợ chồng và hai con nhỏ) một tháng 30 ngày thì có đến 20 ngày về ăn, ở, tắm rửa sinh hoạt mà không đóng một khoản phí nào.
Bản thân tôi nghĩ, mình có thu nhập khá nhưng không có nghĩa là sẽ bao trọn cho gia đình nhà chị vợ. Vì chúng tôi còn kế hoạch sinh con, nuôi con sau này nữa.
Tôi cũng có nói chuyện với vợ để cô ấy góp ý với vợ chồng anh chị nhưng đáp lại là điều tôi không thể nào tưởng tượng được. Chị vợ tôi truyền đạt lại rằng: "Vợ chồng cô chú ở nhà ba mẹ đã không mất đồng nào thuê nhà còn đòi gì nữa?".
Tôi thực sự thất vọng và không còn lời nào nữa. Vốn dĩ tôi ở nhà vợ cũng chỉ tạm thời vài năm. Hết đợt công tác sẽ đưa vợ vào Sài Gòn sống cùng. Tôi ở đây cũng vì cái nghĩa tình, đạo hiếu với ba mẹ vợ chứ tôi cũng vẫn có thể đủ sức mua 1 mảnh đất hay một ngôi nhà nhỏ nữa ở Đà Nẵng.
Vậy mà tôi nhận lại được gì? Chị vợ nói vậy chẳng khác nào tát vào mặt em rể và ngầm cảnh báo đã "ở rể thì không có quyền lên tiếng".
Không chỉ vậy, đứa cháu đầu của vợ chồng chị gái năm nay mới 8 tuổi nhưng cũng rất vô lễ. Gặp chú mà cháu chẳng hề chào. Từ hôm nghỉ hè đến giờ, ngày nào cháu cũng ở bên nhà ngoại quậy tưng bừng. Thậm chí tôi đi làm, cháu còn vào phá tan tành tủ đựng tài liệu của tôi, tủ quần áo, giày dép cháu nó cũng mang ra thử rồi vứt khắp phòng.
Tôi biết trẻ nhỏ hiếu động chưa có ý thức nhưng ít nhất ba mẹ cháu phải dạy dỗ hay thấy con làm bừa bộn phòng thì phải dọn dẹp lại cho con chứ. Thực sự là không gian riêng của vợ chồng tôi đang bị xâm phạm. Nhưng tôi không dám nhắc nhở cháu vì sợ chị vợ lại nghĩ nọ nghĩ kia.
Trước đây, tôi nghe người ta bảo, "nhục như kiếp ở rể" hay kiếp "chó chui gầm chạn", tôi còn không tin. Nhưng giờ tôi đã lờ mờ hiểu ra, có lẽ là đúng như thế.
Thời điểm này, tôi rất muốn bảo vợ tôi ra riêng để giữ thể diện bản thân. Nhưng ba mẹ vợ tôi lại rất hồn hậu và tốt bụng. Chưa bao giờ ông bà phàn nàn về tôi và luôn yêu thương con rể như con trai. Chỉ cần nói ra ở riêng, ba mẹ vợ tôi chắc chắn sẽ buồn lắm. Nhưng ở chung mà nhà chị vợ cứ thế này, tôi chắc sớm muộn "chiến tranh" sẽ xảy ra? Tôi phải làm sao?
Lâm Trung Hiếu (Đà Nẵng)
Phụ nữ đơn giản và dễ chiều lắm! Thật ra đối với phụ nữ thì 365 ngày trong năm, hôm nào cũng cần được người đàn ông cạnh bên quan tâm và chăm sóc. Trên đời này, 99% đàn ông sẽ viện cớ "bận" để làm đau lòng phụ nữ. Duy chỉ có 1% sót lại sẽ giả vờ không có thời gian rỗi để đổi lại món quà bất ngờ...