Tôi thấy mình chẳng khác gì Osin
Thế mà ông không như vậy. Vừa tính toán nhỏ mọn, lại vừa chơi bời vô độ, coi vợ con như “con sen”- đây là từ ngữ mà ông hay nói với tôi để chỉ người giúp việc.Tôi thấy mình chẳng khác gì Osin cho ông
“Chị phải đưa anh ấy vô bệnh viện, tôi năn nỉ chị đó. Dù sao thì ảnh cũng là cha của con chị mà…”- Liên Hương lại gọi điện giục giã. Tôi nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Toàn thân ông trắng toát như tấm dra trải giường. Đôi mắt ông ta nhắm nghiền, trong khi cái miệng lại há hốc thổi ra từng hơi thở mệt nhọc, đứt quãng.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt ông, khuôn mặt xám xịt như mặt người chết. Mà có lẽ ông đã chết rồi vì tôi không thấy lồng ngực ông đập phập phồng…Nhưng không, nhìn kỹ, tôi biết mình đã lầm. Ông ta còn sống.
Người đàn ông nằm đó là Khương, chồng tôi. Cách đây 2 tuần lễ, ông bảo đi thăm một người bạn ở Cần Giờ, tôi hỏi thăm ai thì ông không nói. Sau đó khi Liên Hương gọi điện cho tôi biết là Khương bị sốt cao, khó thở; tôi mới biết chính xác là ông đi thăm cô ta.
Mà chẳng phải thăm viếng gì. Họ bồ bịch với nhau trong khi bên ngoài cứ giả làm anh em. Tôi biết hết nhưng không thèm nói bởi từ lâu tôi cũng chán cái cảnh vợ chồng với người đàn ông đáng tuổi ông nội mình. Tôi là người đàn bà thứ 8 của Khương. Trước tôi, 7 người đàn bà đã lần lượt bỏ ông hoặc bị ông bỏ.
Tôi không cần tìm hiểu lý do đích xác của những cuộc chia tay bởi thời gian 6 năm sống với Khương, đã quá đủ để tôi biết vì sao họ không thể chung sống với ông ta, một gã đàn ông hám gái nhưng bủn xỉn. Khi về sống với Khương, ông bảo tôi: “Anh sẽ bảo đảm cho em một cuộc sống đầy đủ, chẳng cần phải làm lụng vất vả như bây giờ”.
Video đang HOT
Lúc đó tôi đang là nhân viên phục vụ ở một khách sạn mà mỗi lần lên TP HCM là ông ta lại đến đăng ký phòng để nghỉ qua đêm hoặc đôi khi chỉ nghỉ trưa. Ông khoe là chủ trang trại mấy chục hecta ở Bình Dương, có mấy căn nhà mặt tiền cho thuê, chỉ riêng tiền cho thuê nhà mỗi tháng đã hơn trăm triệu; tiền bán trái cây, gia súc, gia cầm ở trang trại mỗi tháng cũng ngần ấy nữa.
Ông năn nỉ mãi nhưng tôi không đồng ý. Cho đến lần ông nghỉ qua đêm ở khách sạn và đột ngột ngã bệnh, tôi phát hiện nhờ người đưa ông đi cấp cứu, còn mình thì ở lại chăm sóc. Khi khỏi bệnh, ông cho tôi 20 triệu gọi là tạ ơn tôi đã cứu mạng. Dần dà tôi cũng xiêu lòng.
Tôi về sống với Khương, sinh cho ông ta 2 đứa con nhưng chúng tôi vẫn chưa làm hôn thú. Lý do mà Khương đưa ra để không đăng ký kết hôn là có chút vướng mắc về thủ tục ly hôn với bà vợ đầu tiên hiện đang sống ở nước ngoài. Tuy vậy, tôi lại nghe bạn bè ông nói lại là vì tôi còn quá trẻ, ông ta sợ tôi dòm ngó tài sản của mình nên không muốn ràng buộc.
Tôi mặc kệ ông ta nghĩ sao cũng được, miễn mỗi tháng tôi có một khoản tiền kha khá để gửi về cho ba mẹ tôi ở quê. Tuy vậy, cuộc sống của tôi cũng chẳng êm đẹp như tôi vẫn tưởng. Khi tôi mang thai lần đầu tiên, ông bảo có việc lên TP HCM vài hôm. Lần đó về, tôi phát hiện mấy cái bao cao su trong túi xách của ông. Tôi hỏi thì ông tỉnh bơ: “Giải quyết tạm thời kghi em bầu bì thôi mà”. Tôi chết lặng người. Phải rất lâu sau tôi mới lấy lại bình tĩnh. Sau lần đó, mấy tháng tiếp theo thay vì cho tôi 3 triệu thì ông cho tôi 5 triệu như để đền bù “tổn thất tinh thần” cho tôi.
Đôi khi ngồi suy nghĩ một mình, tôi thấy thân phận mình cũng chẳng khác gì một người giúp việc. Tiếng là giàu có nhưng trong nhà mọi việc lớn nhỏ tôi phải làm; ông chỉ thuê nhân công cho công việc ở trang trại. Nhưng thậm chí cả những công việc xịt sâu, tưới nước, lượm trứng; cho gà, chim ăn… tôi cũng phải cùng làm với thợ.
Chính vì vậy, tôi nghĩ đồng tiền mình nhận là xứng đáng chứ chẳng phải là tiền bố thí của người chồng giàu có. Giả dụ ông ta thương tôi thật lòng, sống đàng hoàng, đừng bồ bịch lung tung thì có lẽ tôi cũng sẽ thương yêu ông ta dù cái chuyện đũa lệch nhiều khi cũng khiến tôi nản lòng. Thế mà ông không như vậy. Vừa tính toán nhỏ mọn, lại vừa chơi bời vô độ, coi vợ con như “con sen”- đây là từ ngữ mà ông hay nói với tôi để chỉ người giúp việc.
Bây giờ thì ông ngã bệnh nằm đó. Liên Hương bảo tôi đưa ông vô bệnh viện nhưng tôi lưỡng lự. Vô đó là tôi phải đi theo chăm sóc ông, bỏ bê hai đứa nhỏ và công việc nhà vì ông sẽ chẳng chịu để người lạ chăm sóc mình. Còn để ông ở nhà, dù tôi đã mời bác sĩ đến khám nhưng tình hình mấy hôm rồi không có chuyển biến. “Chị đưa bác vô bệnh viện sớm thì còn có hi vọng; nếu không e rằng sẽ khó qua khỏi vì đợt viêm phổi này rất nặng”- vị bác sĩ khuyên.
Tôi nhìn cái mặt xám xịt của ông. Những hơi thở nhẹ như không… Trong đầu tôi mọi thứ rất mơ hồ. Tôi nửa muốn ông khỏe lại để xem ông có để lại gì cho mẹ con tôi hay không; nhưng nửa lại muốn ông ta cứ đi luôn vì tôi đã tìm kiếm khắp nhà vẫn chẳng thấy giấy tờ, tiền bạc ở đâu.
Nghe nói mấy ngôi nhà mà ngày xưa ông “nổ” trước khi lấy tôi thật ra là của con trai ông. Chúng đứng tên sở hữu và lấy tiền cho thuê chứ ông chẳng có gì. Còn cái trang trại “bé bằng cái lỗ mũi” chứ không phải rộng mấy chục hecta như ông ta khoe hồi trước hình như cũng đứng tên một trong những bà vợ đã mất của ông. Con của bà này vừa rồi đã nộp đơn kiện cha để đòi lại đất. Bây giờ nghĩ kỹ lại hình như chẳng có gì cho tôi ngoài mấy món nữ trang mà ông tặng tôi nhân những dịp này nọ như sinh nhật, ngày chung sống, lễ phụ nữ…
Vậy thì tôi cứu ông ta làm gì? Để ông sống thêm ngày nào, tôi cực thân ngày ấy… Thế nhưng có một tiếng nói khác lại bảo rằng, dù sao thì ông ta cũng đã cưu mang mẹ con tôi suốt 6 năm qua, có lẽ tôi nên đưa ông đến bệnh viện chăng? Mà chắc gì vô đó ông có thể qua khỏi?
Càng nhìn ông, tôi càng thấm thía. Nếu ai đó có sức khỏe, có trí tuệ thì tự mình kiếm sống, đừng bao giờ dựa dẫm vào những kẻ hay khoe mẽ giàu sang bởi cái thùng rỗng thì luôn kêu to…
Theo Afamily
Tôi thấy mình là đồ bỏ đi nếu không nuôi được vợ
Ngay từ khi yêu, tôi đã nói thẳng với bạn gái "Nếu em lấy anh thì chỉ việc ở nhà ăn với chơi và nghĩ cách chiều chồng".
ảnh minh họa
Đối với tôi, đàn ông mà không nuôi được vợ con thì đáng vứt đi. Vì thế, ngay từ khi yêu, tôi đã nói thẳng với bạn gái "Nếu em lấy anh thì chỉ việc ở nhà ăn với chơi và nghĩ cách chiều chồng". Nghe xong tuyên bố trên của tôi, chắc có nhiều chị em bức xúc, chê bai tôi gia trưởng, bảo thủ, thậm chí chắc chắn có chị sẽ nói "Ai mà là vợ của anh này thì khổ phải biết". Nhưng thực tế, tôi đã lấy vợ được hai năm nay và hiện tại vợ tôi rất vui vẻ, hạnh phúc, nhàn hạ đầu óc.
Cô ấy chẳng phải làm gì ngoài việc hàng ngày lật mở quyển sách 300 món ăn gia đình và làm vài món trong đó, miễn sao nửa tháng không trùng món nào. Buồn chán, cô ấy lại lên mạng xem phim, đến trung tâm thẩm mỹ nhảy nhót hoặc cắp ví đi mua sắm ở mấy cửa hàng quen. Tôi không phải người đàn ông gia trưởng bảo thủ, vẫn khuyến khích vợ ăn mặc thật đẹp, thật hợp mốt nhưng đừng sexy quá mà bổ mắt mấy gã đàn ông khác. Ở nhà, cô ấy có thể không cần mặc nội y, có thể chỉ quấn tạm tấm vải đi lại, tôi đều chấp nhận và cảm thấy thích thú. Tôi không đòi hỏi cô ấy phải đi làm để kiếm tiền lo cho gia đình.
Hai năm qua, vợ tôi không phải nai lưng đi làm, không áp lực, stress vì công việc, cô ấy cứ son phấn và đi cà phê nếu thích, chẳng cần phải lo lắng khổ sở vì công việc. Lương của tôi không cao, chỉ 30 triệu/tháng nhưng cũng đủ cho hai vợ chồng tiêu pha và sống thoải mái. Những khi thấy vợ hơi quá tay, tôi sẽ nhắc nhở một chút, vậy là mọi việc sẽ lại êm đẹp. Mỗi khi vợ kêu ca phàn nàn, muốn đi làm, hoặc thèm khát chốn công sở, tôi lại nói chuyện, tâm sự, làm công tác tư tưởng cho cô ấy. Tôi khuyên vợ chỉ nên quanh quẩn ở xó nhà và nghĩ cách chiều chồng.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà cha ông ngày xưa đã nói "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm". Nếu vợ tôi cứ cố lao đầu vào công việc xã hội và đòi "xây nhà" thì đàn ông làm gì? Còn tổ ấm ai xây? Rồi cô ấy sẽ có cớ mệt mỏi vì công việc để trốn tránh trách nhiệm làm vợ, trốn tránh nghĩa vụ vợ chồng. Khi "lửa yêu" không còn thì làm sao giữ được hạnh phúc gia đình? Tôi còn lấy những ví dụ cho vợ thấy, chẳng hạn nếu tổng giám đốc một công ty là đàn ông, chẳng ai cảm thấy lạ, nhưng nếu đó là phụ nữ thì ai cũng đặt câu hỏi "Cô ấy có bí quyết gì để cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp". Điều đó cho thấy, chăm lo gia đình là trách nhiệm và thiên chức của phụ nữ. Vì thế, tại sao lại cứ đòi xông pha ra ngoài xã hội? Tại sao lại đòi chồng phải san sẻ việc nhà trong khi anh còn đang bận rộn sự nghiệp?
Tôi sẽ cảm thấy tuyệt vời hơn, yêu vợ và yêu gia đình hơn nếu vợ quanh quẩn ở nhà chăm lo cho gia đình, săn sóc bữa cơm, san sẻ lo âu, nghĩ cách làm sao chiều chồng, để chồng trở về nhà sau một ngày mệt mỏi bận rộn, có được khoảnh khắc vui vẻ. Hai năm kết hôn và một năm yêu nhau, tôi chưa từng thấy vợ than vãn điều gì. Chúng tôi rất hay nằm nói chuyện để sửa chữa khuyết điểm cho nhau. Lần nào cô ấy cũng nói cảm thấy thật may mắn vì đã lấy được người chồng như tôi. Điều đó có nghĩa, cô ấy không hề cảm thấy ngột ngạt, khó thở vì không được đi làm văn phòng, không được ngồi công sở.
Tôi đoán chắc hẳn cũng có rất nhiều người phụ nữ mong muốn được giống như vợ tôi. Đã lấy chồng là phải lấy người có thể nuôi mình, lấy chồng rồi thì ở nhà chăm lo và nghĩ cách chiều chồng, không tham công tiếc việc bên ngoài. Mọi người thích như thế nào hơn? Có một người chồng thành đạt và gia đình hạnh phúc hay bản thân thành đạt còn chồng con bê tha?
Theo VNE
Nói xấu vợ, "bài" cũ rích của gã chồng lăng nhăng Các ông chồng lăng nhăng, có mấy người đi ngoại tình lại không nói xấu vợ. Đó là &'chiêu thức' cũ rích nhưng không thể không sử dụng. Nếu gặp một người đàn ông nào đó nói với bạn rằng &'vợ anh là một người đàn bà đành hanh, khó ưa. Anh lấy cô ấy không phải vì tình yêu, chỉ là do...