Tôi suýt đã bị người tình ‘làm nhục’
Anh kéo tôi sát vào, ôm hôn và muốn tiến xa hơn. Tôi cố hết sức chống cự và chạy vào nhà vệ sinh khóa chặt cửa.
Tôi sắp phải rời nơi đây và đi đến một nơi rất xa. Nơi ấy mọi thứ đối với tôi sẽ là một cuộc sống mới, một môi trường trường hoàn toàn xa lạ. Tôi chỉ muốn được một lần yêu và yêu trọn vẹn, tôi không biết là sau này có phải hối hận vì những gì tôi làm trước mắt không? Nhưng tôi không thể ngừng lại được rồi, tôi đã yêu quá sâu, không thể quay lại được nữa.
Tôi là người rất hay theo dõi chuyên mục Tâm tình này, đọc nhiều tâm sự và cũng biết nhiều. Đều là con gái nên tôi cũng hiểu được cảm giác khi yêu một người sẽ thế nào và ra sao? Nhưng tôi không nghĩ tôi làm vậy là sai. Câu chuyện tôi sắp kể đây cũng xoay quanh vấn đề: Yêu người đã có gia đình.
Tôi biết anh có vợ. Tôi rõ hơn ai hết. Tôi không hiểu là giữa họ có tình yêu hay không mà lại đi đến hôn nhân. Tôi hỏi và anh ấy trả lời là: “Anh vừa cưới vợ tháng 8 năm 2012. Hôn lễ được tổ chức ở quê và hiện tại, anh đang sống, làm việc trong miền Nam. Do vợ anh ta còn học nên chưa thể về ở cùng anh”.
Chúng tôi quen nhau trong một chuyến đi chơi ngắn ngày và từ sau chuyến đi đó, anh có số điện thoại của tôi. Lúc đầu, anh thường xuyên quan tâm và hỏi thăm tôi như một người bạn rất đặc biệt. Tôi cũng cảm nhận được thứ tình cảm đó không đơn thuần là bạn bình thường. Dần dần, anh tỏ vẻ thích tôi và thổ lộ với tôi điều đó. Tôi cũng có thiện cảm với anh từ trước nên…
Từ chuyến đi chơi đó, anh đã đem lại cho tôi một mẫu đàn ông lý tưởng mà tôi hằng mong ước và từ trước đến giờ, tôi chưa gặp bao giờ. Dù biết anh đã có vợ, tôi cũng không ngại bị vợ anh biết vì chúng tôi chưa đi đến đâu mà. Thế là ngày qua ngày, tối đến đêm, anh nhắn tin và chuyện trò với tôi. Và rồi không thể thiếu được một cuộc gặp gỡ để chuyện trò. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại một địa điểm đã hẹn trước ở siêu thị.
Cuộc hẹn thứ nhất, khi chúng tôi gặp nhau thì hai người rất ngại ngùng và e thẹn vì thời gian đầu, chúng tôi chỉ quan tâm nhau qua tin nhắn. Cảm giác khi đó rất khó diễn đạt. Rồi anh hỏi tôi có muốn xem phim không? Khi đó, tôi cảm giác như chúng tôi bắt đầu đang hẹn hò vậy. Và tôi trả lời là “Không”, mặc dù tôi rất thích xem phim. Anh đành chiều ý tôi và hỏi tôi muốn đi đâu? Tôi gợi ý đến một quán nhỏ nào đó nói chuyện?
Video đang HOT
Sau đó, hai chúng tôi mỗi người một xe đi vòng quanh thành phố để tìm một quán cafe mà tôi thấy thích để ngồi lại. Tìm mãi một hồi lâu, cuối cùng cũng không tìm được quán nào thích hợp. Vậy là ghé đại một nơi. Khi ngồi lại, chúng tôi nói chuyện rất vui mà không ai dám nhắc gì đến chuyện tin nhắn hàng đêm, chỉ xoay quanh các đề tài khác thôi.
Ngồi được một hồi lâu, anh sợ tôi về khuya nên bảo ra về. Và chúng tôi đường ai nấy về. Khi về đến nơi, anh hỏi thăm tôi và quan tâm tôi rất nhiều, nói là lo cho tôi về một mình, từ nay không để tôi đi như vậy nữa. Tôi cảm thấy rất vui vì được anh quan tâm như thế?
Rồi cuộc hẹn thứ hai cũng đến. Lần này, khác với cuộc hẹn thứ nhất là chúng tôi đã thấy thoải mái và không e thẹn như trước. Chúng tôi đi ăn, xong lại ngồi cafe nói chuyện và ra về. Qua hôm sau, chúng tôi lại hẹn đi chơi tại một điểm du lịch. Tôi thấy rất vui vẻ và hạnh phúc, mặc dù tôi biết hạnh phúc đó sẽ không được bền lâu đâu khi mà tội lỗi trong tôi bộc phát và lo sợ có người quen biết được chúng tôi đang đi chơi với nhau.
Khi bên anh, tôi giống như một người bạn. Cái gì liên quan đến vợ anh, tôi đều hỏi và anh cũng rất thành thật trả lời. Tôi không dám nghĩ là anh thích tôi. Nhưng khi ngồi gần với nhau, anh muốn hôn tôi và tôi không thể cưỡng lại được. Anh đã hôn tôi. Rồi không biết từ đâu, bàn tay anh va vào thân xác tôi, khiến tôi cảm giác rất sợ hãi. Tôi không dám nghĩ anh lại làm vậy nhưng tôi vẫn không thể nào phản kháng. Nhưng tôi cũng nhận ra là mình đã sai và đã luống quá sâu.
Từ ngày hôm đó, tôi rất sợ khi gặp lại anh. Tôi sợ cảnh tượng ấy lại tái diễn, tôi thật sự rất sợ. Rồi vẫn cứ gặp nhưng không có chuyện đó xảy ra nữa, tôi cũng yên tâm. Và rồi lại có một số chuyện không vui khiến cả hai chúng tôi xảy ra xung đột, không liên lạc một thời gian. Không biết có phải là vì đã yêu anh ấy hay không mà tôi chủ động làm lành. Nhưng anh ấy vẫn cứ thờ ơ. Cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa, đành lựa chọn một cách để được gặp anh ấy, đó là tiếp cận với anh qua một người bạn của tôi. Tôi không biết anh ta có ngạc nhiên hay không? Riêng tôi lại rất lo sợ người bạn của tôi biết chuyện tôi và anh quen nhau.
Thế là từ hôm đó, chúng tôi có cầu nối liên quan với nhau mà được tiếp cận nhiều hơn. Ban đầu, anh cũng rất bối rối nhưng về sau cũng quen và biết tôi không còn có ý định thích anh nên anh giúp đỡ, quan tâm tôi có giới hạn, không như trước nữa. Tôi hiểu và tôi cũng cố gắng chấp nhận, cố nén đau thương, không để anh ấy biết.
Từ lúc làm việc chung, anh ấy lại tỏ ra quan tâm tôi vì tôi chưa biết gì. Ngày qua ngày, anh ấy lại thường nhắn tin và nói muốn gần tôi. Tôi rất lo sợ nhưng rồi cũng không thể tránh khỏi. Đó là có một hôm, khi tôi nghỉ trưa, anh nói muốn ngồi nói chuyện cùng tôi một chút. Vì làm việc chung nên tôi biết anh đang buồn và tôi chấp nhận cho anh ấy qua phòng ngồi.
Tôi thì vẫn nằm trên giường, anh cũng nằm, mỗi người nằm một góc. Rồi đột nhiên anh kéo tôi vào lòng, sát vào người anh và bắt đầu có cử chỉ ôm, hôn tôi. Tôi vẫn không phản kháng. Chưa dừng lại ở đó, anh muốn tôi quan hệ cùng anh. Tôi rất sợ. Tôi đã cố hết sức chống cự. May thay, tôi chưa bị anh ấy làm nhục. Tôi cố gắng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, khóa chặt cửa và đuổi anh ấy ra.
Từ hôm ấy chuyện đó xảy ra, anh không nói năng gì. Tôi có cảm giác anh ấy đang giận tôi nhưng tôi cũng không chịu thua, cũng im lặng và cố gắng xem chuyện đó chưa có gì xảy ra. Dù vậy, tôi cứ bị ám ảnh mãi cảnh tượng đó. Tôi không thể nào không suy nghĩ. Tôi không biết khi phải đối diện với anh ấy, tôi sẽ thế nào? Tôi biết là mình sai, sai từ khi mới bắt đầu. Tôi cứ nghĩ tình yêu đơn thuần là sẽ không có chuyện đó xảy ra nhưng sự thực thì không bao giờ là vậy? Tôi không biết còn cách nào có thể thay đổi tình thế trước mắt không?
Theo VNE
Ám ảnh khi bị người yêu làm nhục
Vì tin tưởng anh nên trong một lần vào phòng trọ anh chơi, tôi đã nhận lời ở lại đến hôm sáng hôm sau mới về vì trường học cách xa trường anh. Đó cũng là đêm định mệnh, anh đã cướp đoạt đời con gái của tôi mặc cho tôi khóc lóc trong đau khổ và xin buông tha.
Ảnh minh họa
Chuyện không may với tôi cách đây một năm rồi, vậy mà trong tôi vẫn nhớ như in chuyện cũ. Tôi sinh ra trong một gia đình gia giao được bố mẹ chăm sóc và dạy bảo chu đáo, đặc biệt dù có khó khăn đến mấy bố mẹ vẫn cố gắng lo cho các con ăn học, có công việc ổn định, vậy nên tôi luôn tự hào về gia đình mình.
Tôi là con út trong nhà nên được bố mẹ và anh chị rất chiều chuộng. Tôi ý thức được mình phải học tập thật tốt, biết nghe lời bố mẹ, anh chị. Có lẽ ngay từ nhỏ tôi được giáo dục theo một nề nếp gia giáo như vậy nên những ý nghĩ tích cực hình thành ngay từ khi tôi biết suy nghĩ, đặc biệt là chuyện trinh tiết. Khi biết mình đã &'trưởng thành' tôi tìm hiểu qua sách báo, trên mạng rất nhiều về tuổi dạy thì. Tôi ý thức được khi có khả năng sinh đẻ luôn phải giữ gìn cận thận.
Tôi tự hứa với lòng mình, nhất định làm được điều đó, nhất định giữ được sự trong trắng cho tới đêm tân hôn, sẽ dành trọn cho người chồng tương lai. Vậy nên suốt quãng đời học sinh cho tới năm cuối đại học tôi không hề yêu ai, chỉ biết học, trong đầu lúc nào cũng chỉ biết học để bố mẹ và anh chị không thất vọng, để cảm thấy không có lỗi với bố mẹ. Tôi ghét những đứa con gái hư hỏng, không giao du với thành phần tạp nham của xã hội, chỉ chơi với những bạn ngoan ngoãn và học giỏi.
Khi là sinh viên, tôi gân cổ bảo vệ quan điểm là con gái phải biết giữ gìn cho tới đêm tân hôn, tôi luôn bị đám bạn nói là phong kiến, cổ hủ và lạc hậu, tôi nhận hết, chỉ cần bảo vệ quan điểm của mình. Tôi coi thường những cô gái hư hỏng, từ đó lại càng tự hào về mình hơn, học hành hẳn hoi, không chơi bời, luôn biết nghe lời bố mẹ và anh chị. Tôi còn nói với những người bạn rằng nếu bị ai đó cướp mất đời con gái, tôi sẽ đi tự tử chứ không sống được nữa.
Cuộc đời chẳng ai biết được chư ngờ. Năm cuối đại học, chuyện học hành nhiều áp lực hơn, trong đợt thực tập lần cuối, ông trời lại để tôi gặp anh và bị nằm trong tầm ngắm của anh. Mới đầu chỉ là quen biết xã giao bình thường, rồi cứ theo tiến triển như vậy khoảng 6 tháng sau tôi nhận lời yêu anh vì nghĩ đơn giản sắp ra trường, muốn một kỷ niệm đẹp về tình yêu sinh viên.
Khi nhận lời yêu, tôi cũng nói rõ quan điểm tình yêu phải trong sáng, lành mạnh, không được vượt quá giới hạn, anh đồng tình với quan điểm của tôi. Tôi tin tưởng anh tuyệt đối, nghĩ anh sẽ không bao giờ hại mình vì tôi nói với anh nếu có chuyện đó sẽ tự tử. Khi nhận ra mình ngốc thì đã quá muộn, vì tin tưởng anh nên trong một lần vào phòng trọ anh chơi, tôi đã nhận lời ở lại đến hôm sáng hôm sau mới về vì trường học cách xa trường anh. Đó cũng là đêm định mệnh, anh đã cướp đoạt đời con gái của tôi mặc cho tôi khóc lóc trong đau khổ và xin buông tha.
Từ sau giây phút đó trở đi, tôi ghê sợ mặc cho anh ta xin lỗi, hứa sẽ cưới. Tôi gục ngã, không ăn uống gì, sợ hãi tất cả, không còn hãnh diện nữa mà trở nên coi thường mình, dằn vặt bản thân và đặc biệt ngày nào tôi cũng khóc, ngồi một mình khóc trong đau khổ. Tôi đã nghĩ tới cái chết, tìm cách chết phù hợp nhưng lại không đủ can đảm vì sợ tự tử không chết được tới lúc lại khổ bố mẹ và mang tiếng cho gia đình.
Tôi sống trong tình trạng trầm cảm u uất suốt 7 tháng trời, không tâm sự với ai, âm thầm chịu đựng một mình. Tôi suy sụp cả thể chất và tinh thần, người gầy đi, tâm trí lúc nào cũng đau khổ. Tình cảm của tôi với người yêu phai nhạt dần, trong tôi không còn tình yêu, chỉ còn sự thù hận, anh ta cũng nhận ra điều đó, cuối cùng nói chia tay vì nhận thấy trong tôi chỉ là sự căm hận. Tôi hận bản thân nhiều nhất, hận mình quá ngu ngốc, quá tin người.
Thời gian trôi đi, tinh thần tôi cũng tiến triển hơn khi tốt nghiệp đại học loại khá và bố mẹ cũng lo cho công việc ổn định, mức lương tương đối, có địa vị trong xã hội. Bước sang tuổi 24 nhưng tôi chẳng nghĩ gì tới chuyện yêu ai đó rồi lấy chồng. Tôi cố gắng làm việc thật tốt để tự nuôi bản thân, báo đáp bố mẹ. Dù tôi đã cố gắng không muốn nghĩ gì tới chuyện cũ nhưng cứ khi nào ngồi một mình cô đơn tôi lại khóc trong đau khổ, dằn vặt bản thân. Tôi phải làm gì mới có thể quên hết chuyện cũ, các bạn cho tôi lời khuyên với. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Theo VNE
Anh và em... chúng ta dạy nhau về "chuyện ấy" Anh biết đấy, tình dục chỉ là một điểm cộng của tình yêu giống như con gái ngực to hay con trai có cơ bắp. Không có nó cũng không ảnh hưởng gì cả... Hãy đợi khi cả hai sẵn sàng anh nhé! 1. Anh nói rằng tình dục là một phần của tình yêu. Anh nói bây giờ thằng nào trong ví...