Tôi sợ mang tiếng giật chồng của chị của mình…
Ba tôi có hai đời vợ. Tôi là con dòng thứ. Năm tôi 9 tuổi, mẹ tôi qua đời, ba đem tôi về sống chung với mẹ lớn và các anh chị em bên đó. Tuy cuộc sống đủ đầy nhưng lúc nào tôi cũng có cảm giác mình ăn nhờ ở đậu. Thêm vào đó, thỉnh thoảng mẹ lớn lại xa gần: “Cái thứ giật chồng người ta rồi sau này con cái cũng không ra gì”.
Chính vì điều này mà tôi không ưa mẹ lớn và tất cả những người con dòng lớn của ba, trong đó có chị Lan, con gái út của mẹ lớn, hơn tôi 4 tuổi. Chị Lan rất hiền. Trong khi các anh chị khác lúc nào cũng kỳ thị, ăn hiếp tôi thì chị Lan luôn che chở, bênh vực. Dù vậy, do định kiến đối với cả nhà nên tôi ghét lây sang chị.
Ba tôi đi làm ăn xa, thỉnh thoảng mới về. Có lần nhân lúc không có ai, tôi hỏi ba: “ Sao ba có mẹ lớn rồi mà còn có mẹ con nữa? Con ghét đàn ông ngoại tình”. Ba nghiêm mặt: “Nói lung tung. Con nít biết gì”. Ba không trả lời thẳng không biết vì tính ba ít nói hay vì ba không muốn tôi khơi gợi lại những lỗi lầm? Năm đó tôi đã 16 tuổi.
Ký ức về mẹ của tôi rất lan man. Mẹ tôi là cô giáo. Mẹ đẹp, mắt to, tóc dài. Khi mẹ bệnh sắp mất, mẹ bảo tôi phải ráng học để sau này trả hiếu cho ba. Lúc đó tôi nghĩ, ba tôi giàu có, con cái đông đúc, chắc không đến lượt tôi. Trong thâm tâm, thậm chí tôi còn thấy ghét ba vì người ta nói “con gái nhờ đức cha”, trong khi ba tôi vợ bé, vợ mọn như vậy thì mong gì tôi được hưởng cái đức của ông mà thành người đàng hoàng?
Khi tôi vào năm nhất đại học, chị Lan đã đi làm. Rồi chị quen một anh đồng nghiệp và dẫn về ra mắt gia đình. Lần đầu tiên trông thấy Minh, tôi giật mình thấy tim mình nhói lên. Rồi khi ngồi chung trên bàn ăn, tôi lại có cảm giác ấy khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình chăm chú. Có lẽ anh đã nghe chị Lan kể về tôi nên mới có ánh nhìn như vậy. Dường như anh thương hại tôi. Điều đó khiến tôi thấy bực mình.
Chị Lan quen anh hơn 3 năm thì chuẩn bị cưới. Nhưng thật không ngờ, chị bị tai nạn trong một lần đi công tác xã hội ở miền Trung. Ba tức tốc bay ra Bệnh viện Đà Nẵng với chị, sau đó ba gọi tôi: “Chị Lan muốn gặp con. Nhanh lên con…”. Giọng ba nghèn nghẹn.
Tôi thu xếp ra ngay. Chị yếu lắm rồi nhưng vẫn nhận ra tôi. Môi chị mấp máy điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Tôi nắm chặt tay chị: “Chị ơi, đừng làm em sợ. Có ba và em ở đây, chị sẽ không sao đâu…”. Có lẽ đó là lần đầu tiên trong đời, tôi nói mà không tin vào điều mình nói. Chị đã ra đi.
Chưa bao giờ tôi thấy ba tôi yếu đuối như lúc đó. Ông gục xuống ngực chị, khóc không thành tiếng, đôi vai ông rung bần bật. Tôi cảm nhận rất rõ nỗi đau đầu bạc khóc đầu xanh khi nhìn cảnh ấy. Bất giác, trong lòng tôi trào dâng một cảm xúc thật khó tả. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy thương ba tôi hơn bao giờ hết.
Minh đi công tác ở Hà Nội, khi anh hay tin về đến thì chỉ còn kịp nhìn mặt chị lần cuối. Tôi thấy mặt anh tái xanh. Anh rung rung đeo vào tay chị chiếc nhẫn cưới mà anh chị chưa kịp trao cho nhau. Từ đó đến khi đưa chị đi, anh gần như câm lặng.
Video đang HOT
Buổi chiều sau khi lo hậu sự cho chị xong, cả nhà quây quần bên mâm cơm, ba tôi nói với Minh: “Từ nay, coi như con là người trong nhà. Lúc nào rảnh rỗi thì tới thăm ba mẹ và các anh chị em”.
… Thời gian lặng lẽ trôi qua. Mới đó mà chị Lan mất đã 5 năm. Trong suốt thời gian ấy, Minh đã xem gia đình tôi như gia đình anh, xem ba và mẹ lớn của tôi như ba mẹ mình. Có lần anh bảo tôi: “Anh ở vậy luôn, không cưới vợ nữa”. “Sao vậy ?”- tôi hỏi anh. “Trăng sao gì ? Anh không thích thì không cưới…”- anh phì cười.
Tôi không nghĩ là anh nói thật bởi anh còn rất trẻ. Và trong thâm tâm, tôi cũng không muốn như thế. Tôi không biết từ bao giờ, anh đã trở thành một phần trong suy nghĩ cũng như tình cảm của tôi. Tôi vui khi anh vui, tôi buồn khi anh buồn; tôi chẳng làm được việc gì nếu chưa gọi điện, nhắn tin cho anh dù chỉ là để nói những điều vu vơ… Và những ngày anh đi công tác xa, tôi nhẩm tính từng ngày…
Cho đến một hôm, các anh chị đi vắng, chỉ có tôi và ba mẹ ở nhà. Lúc ăn cơm, ba tôi đột ngột nói: “Có chuyện này, ba đắn đo mãi không biết có nên nói cho con biết không…”. Tôi buông đũa nhìn ba: “Chuyện gì vậy ba?”. Giọng ba tôi trầm hẳn: “Năm nay hai mươi bảy tuổi ta rồi phải không con? Nhanh thật, quay đi, quay lại đã mấy chục năm… Chuyện ba muốn nói với con liên quan tới chị Lan. Con nhớ hồi đó ba kêu con ra Đà Nẵng gấp không ? Lúc đó chị con còn tỉnh, nó trăn trối với ba… nhờ con thay nó chăm sóc thằng Minh… “.
Tôi ngớ người ra. Cả mẹ lớn cũng ngạc nhiên. Đến khi hiểu ra, bà dằn mạnh đôi đũa xuống bàn: “Hết mẹ rồi tới con. Sao tôi gặp toàn thứ gì đâu không vầy nè trời! Ở đâu ra cái thứ lúc nào cũng muốn giành giật chồng người ta…”. Bà còn nói rất nhiều. Trong lúc đó, ba tôi im lặng. Dường như ông cố tình để bà nói cho hả cơn giận.
“Bà nói xong chưa? Bây giờ tới lượt tôi nói. Thứ nhất, mẹ con Phượng không có giật chồng của bà. Cha của nó là bạn tôi. Anh ta theo gia đình vượt biên ra nước ngoài và không hề biết mẹ nó có bầu. Tôi nhận đại cho nó có cha. Sau này cha nó về nhưng tôi thấy ở bên kia anh ta đã có vợ con đùm đề nên giấu luôn. Bây giờ, nếu tôi gả con Phượng thì phải cho cha nó biết…”.
Tôi không ngờ sự thể lại như vậy. Mẹ lớn của tôi càng bất ngờ. Nhưng bà vẫn kiên quyết: “Tôi không đồng ý cho thằng Minh lấy con Phượng vì dù sao thì nó với con Lan cũng đã là vợ chồng, nó đã đeo nhẫn cưới cho con Lan…”. Ba tôi quắc mắc: “Ai nói vợ chồng ? Đeo nhẫn thì đã sao ? Con Lan có sống lại được đâu, bà đừng có làm khó người ta. Đúng là…”. Ba tôi bỏ lửng câu nói. Còn mẹ lớn của tôi thì giận dỗi bỏ vào phòng.
Tôi nói vói ba: “Con thấy như vậy kỳ lắm ba à. Với lại, anh Minh… ảnh nói sẽ ở vậy suốt đời…”. Ba tôi cười. Rất ít khi tôi thấy ông cười vui vẻ như vậy. “Hơi đâu mà tin nó? Ba đã dò hỏi ý nó trước khi nói chuyện với con. Chờ nó đi công tác về, ba bảo nó đưa cha mẹ sang đây thưa chuyện… Còn mẹ con, đừng để ý làm gì. Bả già cả rồi nên lẩm cẩm”- ông xoa đầu như để trấn an tôi.
Nhưng tôi vẫn thấy bứt rứt trong lòng. Tôi sợ mang tiếng giật chồng của chị, sợ mẹ lớn không vui, sợ các anh chị phản đối…
Và tôi sợ phải đối diện với Minh.
Thật ra thì anh có yêu tôi không, tôi cũng không biết chính xác. Chỉ thấy đôi khi anh nhìn tôi thật ấm áp. Có lần cùng anh đi thăm mộ chị Lan, trên đường về thì trời đổ mưa. Anh tấp vào một căn nhà ven đường để trú mưa. Cái mái hiên thì ngắn, mà gió thì mạnh. Anh đứng chắn trước mặt để che mưa cho tôi. Hôm đó về, tôi cứ trằn trọc vì mùi mồ hôi trên lưng áo anh.
Rồi có lần tôi làm việc quá sức bị ngất ở công ty, cô bạn thân gọi điện báo tin, anh tức tốc đến ngay và suýt nữa thì cãi nhau với trưởng phòng của tôi vì cho rằng, trưởng phòng là thủ phạm làm cho tôi kiệt sức. Đám giỗ mẹ tôi, năm nào anh cũng mua hương hoa, trái cây rồi chở tôi đi viếng mộ mẹ ở tận Mỹ Tho… Nếu thống kê ra giấy thì không biết có bao nhiêu chuyện như thế. Nhưng như thế có phải tình yêu hay không thì tôi không biết…
Có ai làm ơn nói cho tôi biết, như thế có phải là yêu hay không?
Theo VNE
Dại dột phút hận tình, trở thành người "có H."
Với tôi, việc người yêu mình đột nhiên nói lời chia tay và kết hôn với một cô gái khác giàu có hơn, xinh đẹp hơn là một cú sốc quá lớn. Tôi đã chửi bới, thóa mạ anh, thậm chí, khóc lóc và cầu xin nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định.
Tuyệt vọng, tôi chạy như bay ra đường, người yêu tôi chạy với theo nhưng không kịp. Khi nhìn thấy 20 cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, tôi đã mỉm cười đắc thắng. Tôi biết trong thâm tâm, anh vẫn còn yêu tôi. Nhưng vì cô gái kia quá đẹp và giàu có, anh bỏ rơi tôi không thương tiếc. Ý muốn phải dằn vặt bản thân để cho anh hối hận trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết, tôi tấp ngay vào một quán bar ở cuối phố.
Không khí náo nhiệt của vũ trường vẫn không làm tôi vui lên tí nào. Tôi ngồi một mình ở quầy bar, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Đến ly thứ 6 thì có một gã trạc 30 tuổi đến ngồi cùng. Sau một vài câu hỏi xã giao, gã đưa tôi ra khỏi quán bar ồn ào đó. Khi ấy, tôi đã khá say, nhưng vẫn nhớ rõ mồn một là mình vào taxi và đến khách sạn cùng gã.
Sau đêm đó, tôi tưởng mình đã vượt qua mọi chuyện. Nhưng không phải thế! Tôi vẫn cảm thấy nỗi đau bị phụ tình gặm nhấm mình từng giây từng phút. Và tôi chỉ muốn được ngủ một giấc thật dài để quên hết tất cả.
Tôi nhắn tin cho anh, nói với anh là tôi đã ngủ với một người đàn ông xa lạ, anh cứ việc đi lấy vợ và không cần phải lo lắng gì cho tôi nữa, tôi đã quên hết tất cả rồi. Tôi đợi mãi nhưng vẫn không thấy tin nhắn trả lời của anh. Một tháng sau, tôi chứng kiến anh cười viên mãn trong một đám cưới linh đình.
Đến nước này, tôi đã hoàn toàn hết hy vọng vào việc anh sẽ quay lại với tôi. Tôi chuyển đến một thành phố khác, xin một công việc khác và bắt đầu sống một cuộc sống khác. Lúc ấy, tôi vẫn còn rất buồn, nhưng không hiểu sao, nỗi buồn ấy lại biến thành động lực, giúp tôi hoàn thành được nhiều việc. Và thực sự, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có một khởi đầu mới, sẽ làm cho anh hối hận vì đã dám bỏ rơi một cô gái tốt như tôi.
Một năm trôi qua, tôi gặp và quen một người đàn ông khác tên là M., M. đối xử rất tốt với tôi và giúp tôi khá nhiều chuyện. Đến lúc này, tôi cũng đã nguôi ngoai chuyện cũ và có ý định yêu đương trở lại. Thế nên, khi M. ngỏ lời yêu, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Sáu tháng sau, chúng tôi quyết định sẽ đi đến hôn nhân. Nhưng đến lần thứ hai, tôi vẫn không thể chạm tay vào hạnh phúc. Trong một lần đi khám sức khỏe tổng quát trước khi kết hôn, tôi phát hiện ra mình bị nhiễm AIDS.
Cầm tờ xét nghiệm trên tay, tôi không thể tin nổi đây lại là sự thật. Tôi đã khóc rất nhiều và yêu cầu các bác sỹ kiểm tra lại. Nhưng đó không phải là một cơn mơ. Những gì tôi đang phải đối mặt đều là sự thật. Vị bác sỹ tỏ vẻ thông cảm, hỏi tôi gần đây có tiêm chích hay sử dụng ma túy gì không? Có quan hệ tình dục mà không dùng biện pháp an toàn không? Và còn nhiều điều khác nữa... nhưng tôi chỉ lắc đầu như một cái máy. Sự thật này quá phũ phàng đối với tôi.
Khi đã trấn tĩnh lại, tôi mới thấy giật mình. Nguy cơ nhiễm bệnh duy nhất chỉ có thể là cái đêm tôi ngủ với người đàn ông lạ mặt ấy. Bởi tôi nhớ mang máng là mình đã không còn đủ tỉnh táo để yêu cầu gã đó dùng bao cao su. Càng nghĩ, tôi càng thấy chắc chắn. Và càng chắc chắn bao nhiêu, tôi lại càng đau khổ bấy nhiêu, bởi chỉ trong một giây phút nông nổi, tôi đã tự hủy hoại đời mình.
Tôi hủy đám cưới không một lời giải thích. Sau khi đã trốn đi một nơi thật xa, tôi nhắn tin cho cả hai người đàn ông tôi đã từng yêu, bảo họ đi làm các xét nghiệm cần thiết. Thực ra, tôi linh cảm họ sẽ khó có thể mắc bệnh, nhưng dù sao, tôi cũng phải chắc chắn được điều này. M. hiểu tất cả, đòi tôi trở về để nói chuyện. Còn anh, người đàn ông tôi đã từng yêu tha thiết đến nỗi phải hành động dại dột lại thốt lên: "Ơn trời! May mà anh vẫn có kết quả âm tính".
Với tôi, sự vô tâm của người đàn ông đó không thể làm tôi buồn thêm, bởi nỗi tuyệt vọng trong tôi giờ đã đạt đến điểm cùng cực. Tôi giam mình trong phòng, không ăn uống, chỉ khóc và khóc. Giờ đây, tương lai dường như đã khép chặt lại đối với tôi.
Giá như tôi có thể quay ngược lại thời gian, tôi sẽ không hành động ngu ngốc và thiếu thận trọng như thế nữa. Nhưng, đã quá muộn.
Theo Phụ nữ
Anh sẽ yêu em, khi em biết yêu bản thân mình! Em nói "em yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình". Anh cảm động nhưng anh không cần thế. Anh sẽ yêu em nếu em biết yêu bản thân mình nhiều hơn. Anh còn nhớ anh bị em chinh phục bởi chính sự mạnh mẽ và can trường trong con người em. Em là cô gái gặp nhiều thiệt thòi trong cuộc sống....