Tôi sợ chia tay em lại mất 8 năm để vượt qua đau khổ lần nữa
Gần 2 tháng không gặp và nói chuyện với nhau nhưng trong tôi chưa giây phút nào thôi nghĩ về em, thôi lo lắng cho em.
ảnh minh họa
Tôi tự nhận mình là người đa sầu đa cảm. 8 năm trước tôi chia tay mối tình đầu tuy chỉ kéo dài 6 tháng nhưng không rõ mình đã sống trong u buồn và đau khổ bao nhiêu lâu mới nguôi ngoai được. Suốt 8 năm tôi sợ hãi, không dám yêu ai, sợ một lần nữa phải sống trong nỗi buồn tan vỡ. Thế rồi em xuất hiện, em kém tôi 10 t.uổi, chủ động nói chuyện với tôi, sự nhí nhảnh của em làm cho tôi vui vẻ, yêu đời hơn hẳn. Gần như tôi có thể nói chuyện với em cả ngày không chán. Tình cảm trong tôi cứ thế hình thành, yêu em lúc nào không hay. Em liên tục trêu đùa tôi rằng: “ Anh yêu em rồi phải không”, như thể em cũng có tình cảm với tôi vậy. Dù rất muốn thổ lộ nỗi lòng nhưng tôi chưa dám khẳng định tình cảm của mình nên chưa dám nói.
Đời lắm trớ trêu, em mới 19 t.uổi, tôi không bao giờ nghĩ em từng có chồng và một con gái 2 t.uổi. Khi biết sự thật (do tôi vô tình phát hiện chứ không phải em nói) tôi sốc vô cùng, suýt bật khóc dù bản thân gần 30 t.uổi, cảm giác như bị lừa dối, phản bội vậy. Không hiểu sao khi nói chuyện với em về chuyện em từng có chồng, biết được em phải trải qua những ngày tháng đau khổ của cuộc hôn nhân đó tôi lại thấy thương nhiều hơn, muốn chăm sóc cho em. Tôi tha thứ việc em giấu tôi là từng có chồng con. Chúng tôi chính thức yêu nhau sau một tháng tôi phát hiện ra sự thật đó. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian rất hạnh phúc, những ước mơ về một gia đình bé nhỏ dù biết sẽ không dễ gì để gia đình hai bên đồng ý chuyện này. Tôi cứ nghĩ gia đình ngăn cản nhưng chỉ cần 2 người yêu nhau sẽ có cách để vượt qua, nào ngờ hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.
Gia đình hai bên còn chưa kịp biết để phản đối mà em đã thay đổi. Yêu nhau được 3 tháng em viện lý do công việc, chăm con, không còn thời gian nói chuyện với tôi nữa (trước đó em đâu có như vậy). Cả ngày thậm chí em không nói chuyện với tôi câu nào, gọi điện rất ít khi nghe máy. Tôi cảm nhận được sự lạnh nhạt, hờ hững của em. Dù nhiều lần cố gắng nói cho em hiểu cảm giác đó nhưng tôi thấy không có gì tiến triển. Tôi như bị bỏ rơi, cô độc trong chính tình yêu của mình dù trong lòng còn rất yêu em nhưng vẫn phải cất lời chia tay. Dường như chỉ chờ có thế, em không cần phải suy nghĩ nhiều đã đồng ý luôn. Tôi lại càng không hiểu vì sao đồng ý chia tay rồi em lại nhắn tin cho tôi nhiều hơn trước, gọi điện cho tôi như thời chúng tôi mới quen nhau vậy. Từ sâu trong lòng tôi vẫn yêu em, đề nghị được quay lại, em quyết không gặp, không đồng ý, nói không muốn nghe lời chia tay từ tôi nữa, cạn yêu thương rồi, không còn cảm giác với con trai. Tôi có cảm giác như thể em đang trách móc tôi vậy.
Video đang HOT
Sau nhiều lần tôi muốn gặp em để nói mình không muốn chia tay, vẫn muốn cùng em thực hiện những mong ước còn dang dở nhưng em từ chối. Gần 2 tháng chúng tôi không gặp và nói chuyện với nhau nhưng trong tôi chưa giây phút nào thôi nghĩ về em, thôi lo lắng cho em. Tôi rất buồn và đau khổ, 29 t.uổi rồi, gia đình mong ngóng tôi lập gia đình, không còn thời gian 8 năm để nguôi ngoai chuyện cũ một lần nữa. Tôi không muốn đến với người sau mà trong lòng còn nhớ đến người cũ. Xin mọi người cho tôi lời khuyên, có cách nào điều trị tâm lý để sớm vượt qua được những chuyện đau buồn này? Làm ơn hãy giúp tôi.
Theo Vnexpress
Em chồng dẫn bạn trai về ra mắt, tôi c.hết lặng khi nhận ra… người tình cũ
Tôi c.hết lặng khi nhìn thấy gương mặt đó nhưng anh ta lại có vẻ khá bình tĩnh. Phải chăng đây đã là một kế hoạch từ trước hay chỉ đơn giản là sự trớ trêu, là trò đùa của tạo hóa?
Cuộc đời tôi đến giờ có một nỗi hổ thẹn lớn nhất chính là với Dương - người đàn ông từng là thanh mai, trúc mã với tôi ngày bé. Tôi và Dương đã có một cuộc tình đẹp, đẹp đến mức những người xung quanh phải hờn ghen. Thế nhưng, giữa tình yêu và cơm áo gạo t.iền, tôi đã quyết định rời xa người đàn ông đó.
Ngày ấy tôi 20 t.uổi. Cuộc tình của chúng tôi kéo dài tới hơn 6 năm. Dương yêu tôi, chân thành và tử tế đến độ tôi không còn gì để trách cứ. Nhưng nhà Dương nghèo, nhà tôi cũng thế.
Sau rất nhiều những mộng mơ và hứa hẹn, cuối cùng, tôi đã không thể nào hão huyền thêm được nữa. Ở t.uổi 26, tôi không thể chịu được cảnh cả hai đứa cùng nghèo, bố mẹ đôi bên thì khổ sở... Vậy là tôi quyết định chia tay để tìm cho mình một cơ hội khác, cơ hội đổi đời.
Ở t.uổi 26, tôi không thể chịu được cảnh cả hai đứa cùng nghèo, bố mẹ đôi bên thì khổ sở... Vậy là tôi quyết định chia tay để tìm cho mình một cơ hội khác, cơ hội đổi đời. (Ảnh minh họa)
Tất nhiên Dương không chấp nhận. Cuộc tình 6 năm đâu phải dễ gì mà quên được, nhất là khi lại bị bỏ trong cái tình cảnh như thế. Nhưng tôi tìm mọi cách phũ phàng nhất để cắt đứt mối quan hệ ấy. Tôi trốn tránh, chặn mọi liên hệ. Không còn cách nào khác Dương đành bỏ cuộc. 4 tháng sau, tôi lấy chồng.
Chồng tôi là con trai cả trong một gia đình khá giả, có điều kiện. Anh cũng kiếm ra nhiều t.iền. Chúng tôi yêu nhau không lâu nhưng tôi cảm nhận thấy mọi thứ đều an toàn. Vậy là tôi quyết định cưới.
Thật may, tôi đã làm đúng khi chồng tôi tốt, yêu thương và coi trọng vợ. Tôi đã có một gia đình hạnh phúc dù rằng sâu thẳm trong lòng tôi vẫn cảm thấy đầy tội lỗi với người yêu cũ khi đã rời bỏ anh phũ phàng như thế.
Bẵng đi hơn 5 năm, tôi không ngờ có ngày số phận lại trớ trêu đến vậy. Em chồng tôi hoan hỉ báo với cả nhà việc sẽ đưa bạn trai về ra mắt. Bố mẹ chồng gọi cả vợ chồng tôi về ăn cơm (chúng tôi đã dọn ra ở riêng ngay sau khi cưới). Theo như lời kể của chồng tôi thì hai nhà đã tính chuyện cưới xin cả rồi, chỉ là làm nốt các thủ tục nữa mà thôi.
Dù cho điều này là gì thì kể từ đây cuộc sống của tôi cũng bắt đầu xuất hiện những nỗi lo về cái quá khứ ấy. Tôi không biết mình sẽ phải hành xử và đối diện với người đàn ông đó ra sao? (Ảnh minh họa)
Ngày em chồng dẫn bạn trai về ra mắt, tôi sang hơi muộn. Bước vào nhà, tôi c.hết lặng người khi nhìn thấy gương mặt đó. Người mà em chồng tôi sắp cưới không ai khác chính là... tình cũ của tôi. Tôi gần như á khẩu không thốt nên lời. Trong khi đó, người ấy rất bĩnh tĩnh. Anh mỉm cười chào tôi bằng chị rồi quay vào như không có chuyện gì xảy ra...
Bữa tối hôm đó cả nhà không khí rất vui vẻ. Tôi nhìn thấy Dương có vẻ như rất tình cảm và chiều chuộng em chồng tôi. Thấy họ như vậy bố mẹ chồng tôi lại càng ưng ý lắm... Còn lòng tôi thì ngổn ngang hàng trăm mối sợ, hàng trăm câu hỏi.
Liệu có phải đây là một sự trả thù cay độc và kì công của Dương không? Hay đơn giản nó chỉ là một trò đùa của tạo hóa khi đặt chúng tôi vào tình cảnh này.
Tôi trở về nhà với một sự sợ hãi thực sự. Dù cho điều này là gì thì kể từ đây cuộc sống của tôi cũng bắt đầu xuất hiện những nỗi lo về cái quá khứ ấy. Tôi không biết mình sẽ phải hành xử và đối diện với người đàn ông đó ra sao? Tại sao mọi thứ lại nghiệt ngã đến nhường này?
Theo Eva
Phụ nữ đôi khi mất cả nửa cuộc đời để quên một người đàn ông Để xóa những bức ảnh ghi dấu tình yêu, có khi chỉ mất vài ba giây là chẳng còn gì sót lại. Nhưng để họ mãi mãi không còn lưu trong trí óc, đôi khi phải đợi đến lúc mình thôi ngây ngốc, cũng mất gần nửa cuộc đời. Để xóa những bức ảnh ghi dấu tình yêu, có khi chỉ mất vài...