Tôi sẽ chỉ lấy chồng giàu
Tôi vốn là cô gái thông minh, có gương mặt đẹp, thân hình chuẩn. Tuy nhiên tôi vừa bước qua ngưỡng tuổi 30 và vẫn chưa lấy chồng.
Không phải vì tôi ế, mà vì tôi chưa chọn được cho mình tấm chồng ưng ý.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu và lấy anh chàng nghèo cả. Theo tôi phụ nữ là phái yếu, phải để cho người đàn ông của mình bao bọc nâng niu vì thế phụ nữ chỉ đi làm cho vui, việc kiếm tiền là phải để đàn ông lo. Đàn ông không giàu, không thể lo cho vợ con cuộc sống sung túc thì quá kém cỏi, chẳng đáng mặt đàn ông. Lấy đàn ông nghèo để rồi cùng anh ta ngày ngày cực khổ ki cóp từng đồng thì thà tôi ở vậy cho sướng thân. Nhiều người sẽ “ném đá” tôi là thực dụng hay sống dựa dẫm vào đàn ông nhưng họ nói vậy để gỡ gạc chút danh dự cho mình hoặc ông chồng nghèo của mình thôi, chứ là phụ nữ ai chả ham cuộc sống vinh hoa phú quý.
Tôi rất thích một cô “hoa hậu ao làng” đã từng tuyên bố sẽ không yêu trai nghèo vì nếu thế có “cạp đất mà ăn à”. Nhiều người đã “ném đá” cô ấy thậm tệ, thế nhưng tôi thấy đó là suy nghĩ của rất nhiều chị em phụ nữ thời nay, có điều chỉ cô ấy mới dám nói thực suy nghĩ của mình ra mà thôi. Người phụ nữ khôn ngoan là phải biết chọn cho mình một tấm chồng ra hồn để có thể cung phụng cô ấy cả đời như một bà hoàng. Chỉ những người phụ nữ kém cỏi mới chọn cho mình một ông chồng kém cỏi tương xứng, ông cha ta có câu “nồi nào úp vung ấy” quả là không sai.
Tôi có quan niệm về hôn nhân rất thoáng. Hôn nhân nếu có tình yêu thì tốt, còn không cũng chẳng cần, cái cần thiết là trách nhiệm của người đàn ông mình lấy. Anh ta có trách nhiệm chu cấp cuộc sống sung sướng cho mình là được. Tôi chỉ cần một người chồng hàng tháng có thể mang tiền về cho tôi đi spa, đi du lịch, mua vài món đồ trang sức mà không cần đắn đo suy nghĩ, hay thi thoảng đổi con xế hộp cho hợp thời trang,…. Còn tình yêu và sự chung thủy ư, với tôi nó quá xa xỉ và là điều không tưởng. Nếu anh ta chán cơm thèm phở thì cứ để cho anh ta ra ngoài tìm vui, tôi càng nhẹ thân. Khi đó tôi xinh, tôi giàu, anh ta &’ăn nem’ thì tôi cũng chẳng ngại đi &’ăn chả’. Vợ chồng bình đẳng, thấy thích thì sống tiếp với nhau, anh cứ có niềm vui bên ngoài của anh, chỉ cần đảm bảo cuộc sống sung sướng cho tôi là đủ. Còn chẳng thích thì giải tán, tôi cũng sẽ có một khoản kếch sù khi phân chia tài sản. Đấy là tôi xác định cuộc sống sau này sẽ như thế.
Tôi có quan niệm về hôn nhân rất thoáng. Hôn nhân nếu có tình yêu thì tốt, còn không cũng chẳng cần, cái cần thiết là trách nhiệm của người đàn ông mình lấy. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Còn mọi người đừng tưởng anh chàng nghèo thì sẽ chung thủy với vợ con, thế thì mọi người chỉ biết một mà không biết mười. Này nhé, tôi chơi khá thân với một cô bạn gái. Cô này cũng rất xinh, nhiều chàng theo đuổi. Nhưng cô ấy lại chọn một anh chàng nghèo làm chồng. Cô ấy nói rằng vợ chồng phải có tình yêu, phải hòa thuận nhau mới làm được việc lớn. Tất nhiên suy nghĩ của cô ấy là vậy, tôi không có quyền gì nói cô ấy sai lầm và ngăn cản cô ấy lấy anh nghèo cả. Mới đầu cuộc sống vợ chồng của họ cũng khá hạnh phúc, đi đâu chàng nàng cũng dính nhau như sam. Thế rồi cô ấy sinh con, đứa nhỏ hay ốm vặt, cứ năm bữa nửa tháng lại vào viện. Lúc ấy tôi có đến thăm mẹ con cô ấy, hỏi anh chồng đâu thì cô ấy nói mải mê đi kiếm tiền.
Đồng lương nhân viên quèn của anh ta chỉ đủ cho cuộc sống vợ chồng son không lo nghĩ, đến khi có con cái vào thì chỉ là muối bỏ bể. Anh ta đi đâu làm gì ngày đêm mà cô bạn tôi cũng không biết. Chỉ biết bạn tôi chăm sóc con, lo toan nhà cửa, còn anh chồng đi từ sáng đến đêm mới về. Về nhà là trèo lên giường ngáy, chả quan tâm gì đến vợ con, hàng tháng đưa cho vợ cọc tiền là hết nghĩa vụ. Từ ngày anh ta làm thêm, tiền kiếm về cũng nhiều hơn, đủ trang trải cuộc sống. Nhưng cũng từ ngày đó, cô bạn tôi choáng váng như đang từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Hỡi ôi còn đâu anh chồng cưng chiều si mê vợ nữa.
Giờ cô bạn tôi sống với chồng như sống với người dưng. Đôi khi cô ấy lại nghe phong phanh anh chồng cặp với bà giám đốc đã quá lứa lỡ thì để được lên chức, hoặc đang si mê một cô ả thỏ non nào đó. Cô bạn tôi mới sinh con xong, lại suy nghĩ nhiều nên cơ thể bị suy nhược trầm trọng. Vậy đấy, cuộc hôn nhân lý tưởng dựa trên tình yêu của cô ấy giờ chỉ như bong bóng xà phòng mà thôi. Gặp tôi lần nào cô ấy cũng khuyên đừng dại dội dẫm lên vết xe đổ của cô ấy mà phí cuộc đời. Đúng là vật chất quyết định hạnh phúc của con người. Tình yêu khi gặp phải cám dỗ của đồng tiền thì cũng thành tình tan hết thôi. Vì vậy một lần nữa tôi khuyên chân thành các chị em, chọn chồng hãy nhìn vào ví các anh chứ đừng nhìn vào trái tim của họ. Trên đời này tiền là chúng ta nhìn thấy được chứ trái tim đàn ông chứa những gì làm sao ta nhìn thấu đây.
Theo VNE
Lấy chồng giàu như tôi, vinh hay nhục?
Nhìn bên ngoài, ai cũng bảo tôi sướng. Đúng là, nếu chỉ nhìn thì tôi sướng thật. Thử hỏi trong cái đám bạn cùng trang lứa với tôi, có đứa nào sướng hơn tôi?
Ít ra, tôi cũng là đứa học cao nhất đám, đi lên Hà Nội lập nghiệp rồi lấy được anh chồng ở thủ đô giàu kếch xù. Đám cưới của tôi có tới hơn chục xe cả lớn nhỏ đỗ trước cổng làng và đón tôi một cách trịnh trọng. Cả làng ra xem đám cưới của tôi, bọn trẻ con thì thi nhau ra ngắm xe ở thành phố về. Còn bố mẹ tôi thì được phen mát mặt với bà con lối xóm vì cuối cùng, cô con gái đi học đại học, học cao học giỏi cũng thành tài. Tài với cả nhà là có công việc ôn định và nhất là lấy được người chồng giàu có.
Có bố mẹ nào mà không mong con cái lấy được người chồng giàu. Cho con đi học cũng chỉ hi vọng con có công việc tốt và lấy được anh chồng ở thủ đô. Thế là bố mẹ yên tâm lắm lắm! Còn hi vọng gì hơn nữa khi mà con gái họ mang về nhà một chàng rể cực giàu, nhìn sang trọng và đường hoàng.
Nhưng chỉ là nhìn thôi nhé. Nhìn thì ai chả nghĩ tôi sướng. Chồng xong vài năm, tôi sinh ngay một thằng cu, quá viên mãn phải không các bạn? Còn có gì hơn nữa. Đi một bước lên xe, về một bước lên xe, mưa không tới mặt, nắng không đến đâu. Bạn bè ngưỡng mộ tôi, nhiều đứa ghen tị vì sao số tôi lại sướng thế.
Có bố mẹ nào mà không mong con cái lấy được người chồng giàu. Cho con đi học cũng chỉ hi vọng con có công việc tốt và lấy được anh chồng ở thủ đô. (Ảnh minh họa)
Nhưng thú thực, tôi xin trình bày cái sướng của tôi, cái sướng vì lấy chồng giàu ra đây cho chị em nghe. Chồng tôi mê gái, phải nói là quá mê gái luôn. Anh ta thích con gái đẹp chưa chồng. Nên chỉ cần đi ra ngoài, bắt được em nào ngon ngon sẵn sàng ngả vào lòng anh thì anh chơi ngay vài bữa. Anh phục vụ cô này hết chỗ nói, mua cho đồ xịn, quà cáp đàng hoàng, còn lo cho cô nàng đủ thứ. Nhưng chỉ cần đến khi nào anh chán, anh đá ngay không thương xót và lại thay ngay một cô mới.
Anh cậy có tiền nên làm càn. Lần đầu tôi phát hiện, tôi còn điên lên vì anh, tôi tố cáo anh với bố mẹ. Nhưng mẹ anh tặc lưỡi bảo: "Kệ nó, nó có tiền nó chơi gái, nó chơi lành mạnh là được, còn hơn nó chơi thuốc phiện. Cứ để cho nó vui chơi, giải trí". Thế hóa ra cái trò gái gú là vui chơi giải trí à. Mẹ anh nối giáo cho giặc thế thì bảo sao anh không bao giờ nghe theo lời tôi và gia đình anh. Mẹ anh chiều anh quá hóa hư. Bây giờ, anh trở thành người đàn ông vô liêm sỉ vô cùng. Anh không thèm nghe những lời tôi nói, mặc kệ tôi thích làm gì thì làm. Còn anh cũng có tự do của anh là đi gái gú như thế. Anh coi đó là thú vui tiêu khiển.
Tôi sống ở nhà anh mà không có tiếng nói nào. Bất cứ việc gì tôi can thiệp thì mẹ anh bảo tôi không biết gì thì đừng nói. Tôi sinh con rồi chỉ có nhiệm vụ trông con. Là con của tôi nhưng hễ làm con ngã hay con khóc là cả nhà anh mắng cho xối xả. Nghĩ buồn cười, tôi là mẹ không thương con thì thôi sao đến lượt họ nói tôi. Thế mà tôi phải nhịn.
Nhà thì giàu nhưng bố mẹ anh không thuê người giúp việc và nhất định cấm tôi đi làm với lí do, đi làm rồi thì không chăm được con. Cứ ở nhà anh cho tiền tiêu pha, giàu rồi nên tôi không cần đi làm. Tôi làm tất cả mọi việc trong cái nhà giàu này chẳng khác nào một ô-sin. Tuy là vậy, khi tôi về quê, anh bắt tôi phải thật sự lộng lẫy, sang trọng, vì anh muốn mua mặt cho gia đình anh, thích oai và sĩ diện, nhưng anh đối xử với tôi có ra gì đâu.
Thú thực, từ ngày lấy chồng, tôi chưa biếu bố mẹ được đồng nào. Anh chị em trong nhà trách tôi có chồng giàu rồi thay lòng, vì ngày đi làm chưa có chồng, tôi còn biếu bố mẹ được chút ít.(ảnh minh họa)
Khổ cái anh điêu ngoa, mồm mép nên đi đâu, với ai, anh đều chào hỏi tận tình. Về quê vợ cũng vậy nên người ta khen anh hết lời, bảo số tôi tốt lấy được người chồng như anh đúng là có phước. Họ nào biết, tôi đang sống trong cái họa đâu chứ.
Cả nhà anh bênh anh vô cùng, chiều anh như chiều vong nên chỉ cần tôi to tiếng với anh cái là họ nhìn tôi bằng con mắt khó chịu. Họ còn bảo, nhà này không có thói vợ bắt nạt chồng. Nghe mà phiền hết cả lòng. Tôi bây giờ, chỉ có nhiệm vụ trông con và làm việc nhà. Nhưng cũng không có quyền quản chồng mình. Tôi không tự do về kinh tế, chỉ thán anh đưa cho vài đồng đi chợ. Còn những đồ ra ngoài cho sang trọng, anh mua hết. Tôi không được cầm tiền tự do chi tiêu.
Thú thực, từ ngày lấy chồng, tôi chưa biếu bố mẹ được đồng nào. Anh chị em trong nhà trách tôi có chồng giàu rồi thay lòng, vì ngày đi làm chưa có chồng, tôi còn biếu bố mẹ được chút ít. Giờ thì tôi mất tăm. Nghe mà tôi đau lòng quá, mọi người có hiểu hoàn cảnh của tôi đâu. Tôi cũng nào dám nói ra, nói ra thì bố mẹ tôi đau khổ, khéo mà sống dở chết dở vì con. Hàng xóm khen ngợi nhà chồng thế, giờ mọi chuyện vỡ lở, hay là tôi bỏ chồng thì người ta chắc chỉ cười vào mặt tôi, gia đình tôi chứ họ nào biết mà cười vào mặt anh.
Đấy, lấy chồng giàu như tôi, nhục hay là vinh?
Theo VNE
Hãnh diện vì sắp cưới được đại gia Chỉ còn 2 tuần nữa là chúng tôi cưới. Anh đã tặng cho tôi một chiếc xe hơi. Tôi vui lắm! Ai cũng có quyền tự hào khi lấy được chồng giàu, và tôi cũng vậy. Tôi đang hạnh phúc, cảm thấy mát cả mặt vì cuối cùng cũng chọn được người đàn ông như ý, yêu thương tôi thật lòng và muốn...