Tôi “say nắng” chính nhân viên của mình
Tôi dường như đã quên hết tất cả những gì trong quá khứ để sống cuộc sống của riêng mình thì bỗng dưng Hoàng Anh đến. Em xuất hiện trước mắt tôi như hình ảnh sống của người con gái khi xưa. Vì em giống quá, giống đến bất ngờ. Cảm xúc khi xưa chợt sống dậy.
Tôi dường như đã quên hết tất cả những gì trong quá khứ thì em xuất hiện trước mắt tôi như hình ảnh sống của người con gái khi xưa. Ảnh minh họa. Nguồn: internet.
8h sáng.
Tôi nhìn tập hồ sơ trên bàn. Ngán ngẩm. Không muốn động đến, bởi mình còn cả đống việc chưa giải quyết. Cộc cộc..Thu bước vào. Cô hỏi tôi:
- Sếp đã xem hồ sơ của mấy ứng viên em trình chưa ạ?
- Chưa. Anh còn bận mấy việc. Nhưng anh xem bây giờ đây.
- Vâng.
Thu bước ra ngoài. Tôi lật từng bộ lên. Có gần chục bộ. Lướt qua từng cái tên, tôi dừng lại ở hồ sơ mang tên Phạm Hoàng Anh! Đọc xong. Tôi gọi Thu để cô sắp xếp cho mình phỏng vấn.
Hôm nay, tôi đi làm sớm hơn mọi khi. Đồng hồ mới chỉ 7h45′. Tôi mở máy và dạo qua vài trang báo.
Video đang HOT
Có tiếng gõ cửa. Hoàng Anh bước vào. Tôi đã gặp gương mặt ấy ở đâu thì phải. Nhìn quen lắm. Cái đôi mắt tròn to ấy, nụ cười ấy, nó làm cho tôi nhớ đến một người, một người đã từ lâu tôi không còn muốn nhớ. Phỏng vấn cô một hồi, tôi quyết định nhận cô ấy vào làm.
Lại thêm một ngày tôi đến công ty sớm. Không hiểu sao sáng nay tỉnh dậy từ rất sớm. Tôi háo hức đi làm, cứ y như cái ngày đầu tiên xin được việc. Ngày ấy cách đây 10 năm…đó là cả một câu chuyện dài, cùng với rất nhiều kỷ niệm.
Tôi được học bổng du học ở Nga. Đây là cơ hội để tôi có thể thực hiện ước mơ của mình. Trước mắt tôi, tương lai hứa hẹn bừng sáng. Xa gia đình, người thân, bạn bè, và xa em – người con gái mà tôi yêu tha thiết. Tôi ra đi cùng lời hứa hẹn với bố mẹ – bậc sinh thành, và lới hứa trở về với em. Em nói sẽ chờ tôi, và sau khi trở về chúng tôi sẽ làm đám cưới. Chúng tôi vẫn đều đặn viết thư cho nhau. Tôi thì thỉnh thoảng mới dám gọi về vì lúc đó cước điện thoại khá đắt.
Em viết thư kể cho tôi rất nhiều, chuyện gia đình, bạn bè, chuyện trên trời dưới biển, đủ thứ chuyện… Những lá thư của em vẫn đều đều như thế. Tôi miệt mài học tập và lao động nơi xứ người. Đó là quãng thời gian khá vất vả. Tôi đã phải tự mình lo cho cuộc sống nơi đất khách quê người. Nhưng rồi những lá thư của em cứ dần thưa đi. Tôi phần nào cũng đoán được lí do. Yêu người ở xa thiệt thòi lắm. Chuyện gì đến cũng phải đến. Em viết thư cho tôi, nói lời chia tay và thông báo tin em sắp lấy chồng. Em nói bố mẹ em ép em lấy một người làm cùng cơ quan bố, và vì bố đã nhiều tuổi rồi, không còn sống được bao lâu…Tôi đã đau khổ vô cùng, Nhưng có phải nỗi đau nào cũng nói ra được đâu. Ngậm đớn đau trong lòng. Tôi thầm chúc phúc cho em và không bao giờ liên lạc nữa. Đào sâu chôn chặt tình yêu của tôi dành cho em trong lòng.
Tôi quyết định ở lại để học tiến sỹ. Tôi lao vào học như điên, quên cả thời gian và mọi sự thay đổi bên ngoài. Và rồi… tôi gặp cô ấy – vợ tôi bây giờ. Cô cũng là du học sinh Việt Nam qua đây học thạc sỹ. Cô ấy là một người con gái chân thành, rất nhiệt tình và rất yêu tôi. Duyên số run rủi chúng tôi đến với nhau. Tôi và em kết hôn ngay sau khi cả hai về nước. Thấm thoát cũng đã ba năm rồi. Gia đình nhỏ của tôi vẫn bình yên, không sóng gió.
Tôi dường như đã quên hết tất cả những gì trong quá khứ để sống cuộc sống của riêng mình thì bỗng dưng Hoàng Anh đến. Em xuất hiện trước mắt tôi như hình ảnh sống của người con gái khi xưa. Vì em giống quá, giống đến bất ngờ.
Cảm xúc khi xưa chợt sống dậy. Tôi trằn trọc, day dứt. Không hiểu mình đang nghĩ gì. Hình ảnh của Hoàng Anh cứ luôn nhảy múa trong đầu. Lúc đầu chỉ đơn giản là em giống cô người yêu cũ, nhưng dần dần, càng tiếp xúc với em, tôi càng thấy thích con người ấy. Cô bé có chiếc răng khểnh, cười rất duyên, hay cười nhưng bướng bỉnh vô cùng. Chính vì sự cứng đầu, cố chấp của em mà tôi càng không thể thờ ơ với em được.
Tôi thấy mình có lỗi với vợ – người phụ nữ luôn ân cần, chăm sóc cho tôi và với em, vì tôi đã có vợ. Đã không ít lần, tôi chủ động gọi cho em, tôi nghĩ ra đủ mọi thứ lí do để biện minh cho cái việc tôi yêu cầu em đến gặp tôi. Đơn giản chỉ vì tôi muốn được nhìn thấy em, được nói chuyện với em. Hình như không gặp em dù chỉ một ngày thôi cũng đủ làm cho tôi điên dại. Tôi nhớ ánh mắt, nụ cười hồn nhiên, cái cách trả lời thông minh, dí dỏm của em. Tất cả. Tôi biết mình đang lạc lối. Tôi không còn muốn về nhà sớm mà thường ở lại muộn hơn. Tôi cũng không ngồi yên trong phòng mà đi đi lại lại nhiều hơn. Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhìn em từ xa, theo dõi xem em đang làm gì. Tôi add nick yahoo của Hoàng Anh. Buổi trưa tôi không ngủ như mọi ngày mà ngồi chat với em. Em kể cho tôi nghe chuyện đêm qua ngủ mơ thấy gì rồi sáng đi làm đường tắc ra sao… Tôi hỏi em đã có người yêu chưa, em cũng thật thà “khai” là bạn trai em đang đi học nước ngoài, rằng cuối năm sau về rồi sẽ cưới.
Chắc em không biết là tôi quan tâm đến em đâu. Tôi hơi buồn, hơi thất vọng, một chút thôi. Đã có lúc, tôi thầm mong em chưa yêu ai, và tôi cũng chưa từng lấy vợ, giá mà tôi gặp em sớm hơn để em có thể là của tôi. Tôi ích kỉ quá phải không? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết là tôi đang phát điên vì em. Tôi không biết phải làm sao. Lúc này, tôi cũng chẳng biết mình đang muốn gì nữa cả. Tôi không dám thổ lộ với em, cũng không dám biểu hiện gì vì sợ mọi người xung quanh dị nghị.
Sáng nay, Hoàng Anh nghỉ ốm. Tôi thấy lòng mình trống trải, căn phòng như rộng them vài chục mét. Cảm giác lẫn lộn. Hết giờ làm, tôi chạy xe qua nhà Hoàng Anh. Ngôi nhà tập thể nhỏ xinh, nằm sâu trong ngõ. Em ở một mình, trên người còn khoác chiếc chăn mỏng lúc ra mở cửa cho tôi. Nhìn em tiều tụy quá. Mới có một đêm mà mắt em thâm quầng, dáng người mệt mỏi, hao gầy. Tôi xót xa quá. Chỉ muốn chạy đến ôm em thật chặt trong lòng. Đỡ em vào nằm nghỉ rồi ngồi cứ thế nhìn em thôi. Tôi nấu cháo và đi mua thuốc cho em uống. Hoàng Anh ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy, em mở mắt tròn to nhìn tôi vẻ rất ngạc nhiên:
- Ơ, anh chưa về à? Em ngủ chẳng biết gì cả.
- Anh chưa. Em ốm thế này anh về sao được. Nhỡ có chuyện gì thì sao?
- Em không sao. Khỏi rồi. Cảm ơn anh. May là có thuốc và cháo của anh nên em mới khỏi nhanh thế đấy. Hôm nào em hậu tạ anh sau nhé.
Em nháy mắt cười hóm hỉnh. Tôi bất ngờ nắm lấy tay em, mắt em mở to nhìn tôi rồi rụt lại, ngoảnh mặt vào tường.
- Anh về đi kẻo muộn. Em khỏi rồi mà.
- Hoàng Anh, anh…anh muốn nói với em là… anh…
- Anh đừng nói gì cả. Em biết. – Hoàng Anh ngắt lời.
- Em biết cái gì? – Tôi hỏi dồn dập. Lúc ấy tim tôi như đập nhanh hơn.
- Anh về nhà với chị đi. Nếu em là chị ấy, em sẽ rất buồn nếu chồng em ở lại nhà một người con gái khác. Hôm trước em có nghe chị Thu kể chuyện ngày xưa hồi còn bên Nga… Em cảm ơn, và rất tôn trọng anh – như một người anh trai…và… em mong là anh cũng thế.
Tôi lặng người. Nhìn em một lúc. Tôi ra về. Lòng vẫn chưa hết vấn vương. Tạt qua Hồ Tây, tôi mở cửa xe ra ngoài, hút mấy điếu thuốc. Nghĩ về tất cả. Câu nói của em như khiến tôi bừng tỉnh. Tôi quay xe trở về nhà. Gió thổi mạnh…
Theo VNE
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Nỗi lòng người vợ đồng tính Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn... Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt...