Tôi sai lầm khi lấy gái tân làm vợ
Vợ tôi luôn cho rằng tôi là gã đàn ông một đời vợ nên giờ phải cung phụng cô ấy không được trái ý một lời.
Nghe tôi nói những lời này, mọi người chắc hẳn sẽ thấy thật nghịch lí. Nhưng đó thực sự là nỗi khổ lúc này của tôi. Cuộc hôn nhân đầu đã không hạnh phúc khiến tôi phải ly hôn. Giờ đây cuộc hôn nhân thứ hai cũng đang làm tôi khốn đốn. Tôi không biết phải làm sao, bỏ không được mà tiếp tục cũng không xong.
Tôi năm nay 30 tuổi. Có thể bằng tuổi tôi, nhiều người mới bắt đầu lập gia đình nhưng tôi thì đã có một cô con gái nhỏ và một đời vợ. Tôi lấy vợ lần đầu năm 25 tuổi. Người vợ đó học cùng cấp 3 với tôi, chúng tôi yêu nhau khá lâu nên mặc dù tôi mới 25 tuổi nhưng vẫn cưới vì con gái có thì, tôi không thể bắt cô ấy đợi chờ lâu quá được.
Thế nhưng cuộc hôn nhân đó không hạnh phúc. Nguyên nhân có lẽ phần nhiều là do tôi. 25 tuổi, tôi chưa thực sự sẵn sàng để làm chồng chứ đừng nói là làm cha. Chúng tôi nảy sinh nhiều mâu thuẫn mà cái chính là vì chuyện kinh tế eo hẹp. Thời điểm đó tôi mới ra trường, tôi làm còn chưa đủ nuôi thân. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng tôi vẫn không thể kiếm được nhiều tiền hơn để phụ vợ con. Vợ tôi vì bực bội nên cũng không kiềm chế được lời nói và hành động của mình khiến chúng tôi cãi nhau nhiều hơn.
Hậu quả cuối cùng là tôi và vợ đầu chia tay sau 3 năm chung sống. Cô con gái bé bỏng gần 2 tuổi do tôi nuôi. Mặc dù tôi biết điều đó là vất vả cho mình nhưng tôi thương con, hơn nữa vợ tôi còn trẻ, cũng còn phải đi bước nữa, nuôi con sẽ khó cho cô ấy.
Tôi những tưởng mình may mắn khi yêu được cô gái trẻ trung, tài giỏi nhưng thực tế không phải vậy (Ảnh minh họa)
Tôi gà trống nuôi con khoảng hơn 1 năm thì gặp người vợ thứ hai của tôi bây giờ. Cô ấy là sinh viên mới ra trường, đi làm. Tuy nhiên, cô ấy có công việc ổn định, thu nhập khá, ngoại hình lại vô cùng xinh xắn. Lúc đầu tôi cũng không nghĩ là tôi và cô ấy lại có thể đến với nhau vì mẫu người như cô ấy sẽ có nhiều yêu cầu tốt hơn nhiều. Tôi là người đã cứng tuổi, lại có con riêng, từng có một đời vợ. Thế nhưng cuộc sống run rủi thế nào mà cô ấy lại đem lòng yêu tôi.
Chúng tôi cũng đã mất một khoảng thời gian khá dài để thuyết phục gia đình cô ấy chấp nhận cuộc hôn nhân này. Khó khăn lắm mới đến được với nhau nhưng hạnh phúc lại không hề giản đơn như tôi nghĩ. Lấy nhau về chưa lâu, hàng loạt những bất đồng bắt đầu xảy ra mà nguyên nhân chỉ vì vợ tôi luôn kênh kiệu cho rằng, tôi phải lụy cô ấy vì tôi đã có một đời vợ còn cô ấy thì rất danh giá.
Tôi thực sự khốn khổ vì cách hành xử của người vợ thứ hai. Cô ấy không coi chồng ra gì đã đành, gia đình nhà chồng cô ấy cũng kệ nốt. Trong đầu cô ấy chỉ nghĩ rằng tôi lấy cô ấy là sướng nhất rồi, không được phép làm gì sai trái với cô ấy vì cô ấy là gái tân còn tôi là trai có vợ. Từ cách nghĩ ấy mà cách hành xử của cô ấy rất hỗn hào, xấc xược.
Video đang HOT
Cuộc hôn nhân này đang trở thành ác mộng với tôi. Tôi cảm thấy chán nản không muốn về nhà. Giờ ly hôn thì tôi sợ mang tiếng mới ngoài 30 tuổi mà 2 đời vợ. (Ảnh minh họa)
Nhiều lần vợ chồng to tiếng với nhau, tôi càng muốn dạy vợ cách nhẫn nại lắng nghe chồng thì cô ấy càng bù lu bù loa lên. Gia đình bên vợ cũng bênh cô ấy chằm chặp nói rằng tôi không biết yêu thương, trân trọng vợ trong khi cô ấy đã hạ cố lấy tôi như vậy. Đã một lần thất bại trong hôn nhân, lần này tôi làm gì, nói gì cũng đều cân nhắc kĩ. Nhưng vợ của tôi quá trẻ con, lại có cái tôi quá lớn và luôn cho rằng tôi có nghĩ vụ phải cung phụng cô ấy mọi lúc mọi nơi khiến tôi khổ tâm vô cùng.
Cuộc hôn nhân này đang trở thành ác mộng với tôi. Tôi cảm thấy chán nản không muốn về nhà. Giờ ly hôn thì tôi sợ mang tiếng mới ngoài 30 tuổi mà 2 đời vợ. Vả lại tôi cũng không muốn tình cảnh đó xảy ra. Nhưng nếu không làm thế thì cuộc sống của tôi chẳng khác nào địa ngục.
Theo Khampha
Trò chơi tình ái ( Phần cuối)
Tôi không còn thiết tha gì khi nghĩ đến những thứ xung quanh mà tôi sẽ phải đối diện ngay tức khắc.
Dương hoảng hốt và cố đẩy tôi ra nhưng không kịp nữa rồi, hoặc bản thân tôi đã muốn như thế, hoặc men rượu đã khiến cho tôi thành thật với chính bản thân mình, tôi không còn thiết tha gì khi nghĩ đến những thứ xung quanh mà tôi sẽ phải đối diện ngay tức khắc: sự đổ vỡ, sự oán hận, sự đau đớn của những người xung quanh về hành vi mà tôi đang gây ra, nhưng tôi không muốn nghĩ đến điều đó, điều tôi muốn ngay bây giờ, ngay nơi này là chơi một trò tình ái với em, người đàn bà khiến tôi mất trí.
Một cái tát như trời giáng của Nhi không làm cho tôi tỉnh trí, những giọt nước mắt đau đớn của cô ấy, sự bàng hoàng của Dũng, sự ngạc nhiên đến ngơ người của những người bạn, xung quanh sự hiếu kì bu lại, Dương thất thần nhìn tôi, máu ở miệng cô ấy đang chảy ra. Cô ấy đứng im ở đó, u tối, lặng lẽ.
Tôi nghe thấy Dũng gào lên chửi rủa tôi, xốc cổ áo tôi lên , đấm vào mặt tôi nhưng thật kì lạ, tôi không hề thấy đau đớn. Nhi đứng đó nhìn tôi như một kẻ dâm ô vô đạo, rồi cô ấy chạy vụt đi, thật kì lạ, tôi không có ý giữ cô ấy lại, người đàn bà đi bên đời tôi 6 năm, những tưởng thuộc về tôi mãi mãi.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh nhưng lại như một cuốn phim quay chậm, và tôi nhìn thấy cái mà tôi đang muốn có được, cái mà tâm trí tôi khao khát nhưng thực tế luôn nhấn chìm nó và ẩn nó đi bởi bao nhiêu những danh dự, những tự trọng, những lề lối, những hèn nhát, những danh vọng, những ảo tưởng ...của riêng tôi.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh nhưng lại như một cuốn phim quay chậm, và tôi nhìn thấy cái mà tôi đang muốn có được (Ảnh minh họa)
Bữa tiệc sinh nhật đã khiến tôi biến thành Judas, nhưng kì lạ thay, tôi thấy mình như trút được một gánh nặng khi gỡ bỏ được cái mặt nạ đạo đức mà tôi đã mang bao nhiêu năm nay. Một con người rất thật trong tôi trỗi dậy, xấu xa, bệnh hoạn và khao khát, đó mới là tôi. Dù cho nó phải trả một cái giá quá đắt mà ở cương vị tôi, có lẽ phải là một kẻ mất trí mới dám đánh đổi.
Tôi đứng đó rất lâu để ngẫm nghĩ lại những điều vừa diễn ra, Dương biến mất từ khi tôi cười với Dũng, mọi sự hiếu kì cũng lùi xa, một vài sự ghê tởm đang thì thầm và phỉ nhổ vào tôi, sự đau thương và bất mãn cũng đi mất, chỉ còn tôi với sự thanh thản của riêng mình, nơi tiếng nói trong tâm khảm được trỗi dậy một cách thành thật nhất. Không phải vì Dương, cô ấy là chìa khóa để tôi bước ra khỏi vùng cấm mà thôi, Dương tuyệt nhiên không thể là thứ quyền lực khiến tôi phải tuân lệnh. Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn nghĩ, con đường sau này tôi bước, nhất định phải có Dương. Tôi phải đi tìm cô ấy!
Tôi trở về nhà trong trạng thái không cảm xúc, không ân hận, chẳng sợ hãi, một chút nuối tiếc cũng không, chẳng hiểu thứ gì đã khiến tôi trở thành một con người như thế! Quần áo và đồ đạc của tôi đã được Nhi vứt ra ngoài cửa sẵn, tôi dẫm qua nó, ấn vân tay và bước vào nhà, Nhi rũ rượi, tả tơi, bơ phờ trong một góc nhà, ném cho tôi cái nhìn sắc hơn lửa đạn, tôi đứng đó nhìn vợ tôi, thật khốn khổ, đó mới chính là vẻ mặt của cô ấy, tâm trạng không che giấu dưới lớp mặt nạ nào cả, vì thực ra cái hạnh phúc mà cô ấy tưởng tượng là mình đang sở hữu, cũng chỉ là giả dối mà thôi!
Tôi thấy cần phải nói ra một lời xin lỗi và lúc này nên đã mở lời, Nhi như con thú hoang trúng tên độc lao vào tôi cấu xé, gào thét, chửi rủa trong đau đớn. Tôi thấy thanh thản hơn khi cô ấy làm vậy, nếu Nhi im lặng thì tôi nghĩ có lẽ mình sai rồi!
Tôi bước đi và để mọi thứ ở lại. những kìm nén của riêng mình, sự hèn nhát, bao biện, thèm khát, che giấu tôi ném lại quá khứ, từ giờ tôi sẽ sống thật với bản chất của mình.
Tôi đi tìm Dương nhưng không thấy, cô ấy lại bốc hơi một lần nữa. Tôi tìm một căn hộ nhỏ và dọn về đó ở sau khi li hôn, mọi việc thật không dễ dàng gì nhưng tôi cảm tháy khá thoải mái, tôi và Dũng có gặp nhau một lần tại tòa án khi tôi và Nhi ly hôn. Dũng im lặng và không nói gì, tôi chỉ biết nói lời xin lỗi, Dũng nhìn tôi vẻ khinh bỉ và kinh tởm, có lẽ cậu ấy đã vỡ mộng về tôi, không sao cả, như vậy tôi yên tâm hơn và có cảm giác được giả thoát, nêu cậu ấy tha thứ thì có lẽ tôi sẽ ân hận lắm!
Mọi người đều quay lưng lại với tôi sau vụ ngoại tình chấn động ấy, gia quyến phỉ nhổ, lên án., bạn bè trách móc, đồng nghiệp dè bỉu, cảnh giác, nhân viên dưới quyền thì nhìn tôi như một thứ đáng tởm và phải dè chừng, nhưng tôi thấy ổn, vì đó mới là tôi, ngay cả khi chẳng cần 1 hớp rượu nào để đổ lỗi.
Tôi nghĩ đến Dương hàng ngày, mỗi khi tâm trí được rảnh rỗi. Tôi thường truy vấn về tình cảm của mình dành cho cô ấy liệu có phải tình yêu không hay chỉ là ham muốn thông thường. Rồi chẳng tìm được câu trả lời. Tôi nhớ đến từng ánh mắt, cử chỉ, lời nói, bộ mặt thật của cô ấy, lời thách thức của cô ấy "Ai sẽ thua trong trò chơi này?"
Tôi nghĩ mình không thua, nhưng là kẻ tự cho mình thắng cuộc thì tôi vẫn chẳng thể có được cái mình muốn - là Dương.
Dù cô ấy thật xấu xa, lừa dối, giả tạo và vật chất...nhưng tôi thích vì đó là bản chất thật của cô ấy, cái mà Dương không che đậy khi ở bên tôi và tôi cũng thành thật với cảm xúc của mình khi ở bên cô ấy!
Tôi đứng ở ban công, hít một hơi thật sâu thật thoải mái...Tôi nhìn về phía hành lang ở khu chung cư mới, một bóng dáng u tối, thân thuộc đang đứng đó, cô ấy đưa đôi mắt lạnh lẽo, đau đớn nhìn tôi. (Ảnh minh họa)
Dù vậy, thì cô ấy vẫn chỉ coi tôi là một vật để trao đổi những toan tính khi cô ấy cần. Không sao cả, đời cần có một chút buồn thì mới vui!
Tôi bắt đầu khám phá thêm một lĩnh vực mới, một việc mà tôi thích mà tôi chưa bao giờ làm đó là viết lách. Không phải về y học hay các vấn đề chuyên môn mà chỉ là viết ra những cảm xúc của riêng mình, để tự nhìn lại, tự thành thật mỗi khi tâm trí thoái lui trước một điều gì đó, viết về những dự cảm trong tương lai, bản thân tôi sẽ biến đổi về cái gì, trượt sâu xuống tầng thứ bao nhiêu của địa ngục hay sẽ được Chúa cho ngồi bên cạnh Ngài trong bữa tiệc cuối cùng? Về Dương, người đàn bà thành thật nhất!
Tôi đứng ở ban công, hít một hơi thật sâu thật thoải mái...Tôi nhìn về phía hành lang ở khu chung cư mới, một bóng dáng u tối, thân thuộc đang đứng đó, cô ấy đưa đôi mắt lạnh lẽo, đau đớn nhìn tôi. Cái bức tranh tăm tối đầy tội lỗi ấy hiện ra ngay trước mắt tôi, đóng khung lại một hình ảnh đầy đau đớn, vô cảm, lạnh lẽo của một người đàn bà vừa bị bạo hành ngồi đơn độc trên hành lang vắng lặng, một cảm giác thật thân quen...
Cô ấy đã trở lại, và cô ấy thua trong trò chơi tình ái này...
( Viết từ tầng địa ngục thứ 18 - nơi linh hồn thoát khỏi cửa ngục)
Theo Khampha
Bị chồng bỏ vì giấu chuyện vô sinh Không muốn chồng biết sự thật, tôi nhận mình mới là người vô sinh. Ai ngờ 1 năm sau anh bỏ tôi theo cô khác. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh này. Có lẽ đúng như người ta nói, làm ơn mắc oán. Tôi nghĩ cho chồng quá nhiều. Bao năm qua tôi hi sinh...