Tôi ra đi vì không thể sinh con cho anh
Tôi biết, tình yêu của chúng tôi còn nồng thắm, ngọt ngào và còn cả tình nghĩa trong đó. Nhưng tôi không thể nào tiếp tục chiếm giữ anh.
Biết chia tay là sẽ đau nhưng rồi chuyện này cũng phải xảy ra thôi, dù là 1 năm, 3 năm nữa. Vậy thì thà là chia tay sớm, đau sớm còn hơn sau này khi tuổi xuân đã không còn lại đau khổ mệt mỏi, không còn sức lực mà gượng dậy.
Là vợ chồng đã 6 năm, yêu nhau như vậy nói bỏ đâu phải là chuyện dễ. Tôi đã mất cả tháng trời suy nghĩ, đã mất cả bao đêm mất ngủ, khóc lóc để quyết định chuyện này. Ngày đó, tôi với anh đến với nhau rất nhanh, ai cũng nghĩ chúng tôi chỉ yêu chơi bời thế thôi chứ làm gì có tương lai. Nhưng họ không hiểu, tình yêu không phải là phải tìm hiểu lâu, có người yêu nhau vì tiếng sét ái tình và tồn tại rất lâu. Có người cũng mất vài năm tìm hiểu, tùy từng người. Tôi đã yêu anh ngay những lần gặp đầu tiên nhưng tôi cảm nhận, đó là tình yêu chân thành mà chúng tôi dành cho nhau.
Một đám cưới trong mơ diễn ra giống như trong tất cả các đám cưới của các cặp đôi yêu nhau. Tôi và anh trở thành một cặp vợ chồng hạnh phúc vì tình yêu trọn vẹn. Đêm tân hôn, đó là một đêm đáng nhớ mà cả đời này tôi không bao giờ quên được.
Chỉ có một điều khiến tôi áy náy mãi, đó là tôi không thể sinh con cho anh. (Ảnh minh họa)
6 năm, anh lo cho tôi, quan tâm tôi, vun đắp cho tôi biết bao nhiêu thứ. Chưa bao giờ anh làm điều gì khiến tôi phật ý và buồn lòng. Tôi còn nhớ như in những câu nói ngọt ngào mà anh dành cho vợ. Tôi tự hào vì mình làm vợ của anh, chưa có giây phút nào hối hận. Chỉ có một điều khiến tôi áy náy mãi, đó là tôi không thể sinh con cho anh.
Cái cảm giác muốn có con mà không được thật sự rất xót xa. Đã 6 năm rồi, bao nhiêu vui buồn, bao cảm xúc nghẹn ngào khi nhìn con của người khác đã khiến tôi không thể nào tiếp tục được nữa. Còn nhớ, khi bạn đưa con tới nhà chơi, anh chạy ra cưng nựng, bế con bạn như con mình. Anh thơm rối rít lên má đứa trẻ, để thể hiện niềm hạnh phúc và khát khao có con của anh. Dù anh không nói ra nhưng tôi cũng cảm nhận được hết tâm tư nguyện vọng của chồng.
Nguyên nhân là do tôi, tôi bây giờ không thể sinh con, gần như là vô sinh rồi. Bao nhiêu biện pháp, từ khoa học hiện đại tới chuyện dân gian, tôi cũng đã làm hết mà vẫn không có kết quả. Tôi chờ đợi một tia hi vọng mong manh, trong khi anh thì mệt mỏi không thể nào nói thành lời.
Video đang HOT
Anh là một người đàn ông có tình, có nghĩa. Anh không bao giờ gây áp lực cho vợ vì anh hiểu những cảm giác kinh khủng mà tôi đang phải trải qua. Anh lo lắng chuyện gia đình anh, gia đình tôi và bao nhiêu thứ khác, nhưng anh nén trong lòng và tôi cũng vậy. Có ai mà không mong có con, có ai mà không mong có một gia đình hạnh phúc, có cha có mẹ, có con cái. Nhưng mà, số phận bất hạnh khiến tôi không được quyền làm mẹ.
Tôi nói với anh về suy nghĩ của mình cách đây 1 năm, rằng tôi muốn giải thoát cho anh, khi đó, anh đã khóc rất nhiều. Anh nói, vợ chồng dù thế nào thì cũng nên có nhau. Anh muốn tôi chờ đợi thêm, đừng nóng vội vì thực sự chúng tôi còn rất yêu nhau, chia tay thì anh cũng không thể có vợ mới mà sinh con ngay được.
Tôi có thể xin con nuôi nhưng với điều kiện, tôi phải làm mẹ đơn thân. (Ảnh minh họa)
Nghe những gì anh nói và nhìn giọt nước mắt anh rơi, tôi chua chát trong lòng. Tôi tự an ủi mình sống với anh thêm thời gian nữa, nếu không có hi vọng thì tôi sẽ tự quyết định. Và bây giờ, 6 năm rồi, chạy chữa đủ rồi, hết hi vọng rồi, tôi phải trả tự do cho anh, phải cho anh một gia đình thực sự. Tôi không thể ích kỉ giữ anh, dù là thế nào thì anh cũng phải làm cha, phải là người cha gương mẫu, tốt bụng với vợ con mình. Nếu sống với tôi, tôi đã tước đi quyền làm cha của anh, biến anh thành người đàn ông thiếu trách nhiệm với gia đình, tôi không thể làm điều đó, và gia đình anh cũng không thể chấp nhận chuyện này.
Tôi có thể xin con nuôi nhưng với điều kiện, tôi phải làm mẹ đơn thân. Còn gia đình anh, có lý do nào để họ chấp nhận chuyện chúng tôi xin con nuôi trong khi con trai họ có khả năng sinh sản, nhất định là không rồi. Tôi đau khổ, chua chát quá. Nói lời chia tay anh mà lòng tôi đau như cắt. Tôi đã kí vào đơn ly dị, phải từ bỏ thôi, phải để anh hanh phúc. Yêu là phải hi sinh và anh đã hi sinh cho tôi quá nhiều rồi, đây là điều duy nhất tôi làm được cho anh. Tôi quyết định như vậy liệu có phải là sai lầm, hay là đún đắn? Chồng tôi, biết anh còn yêu tôi nhưng rồi, khi chia tay, 1-2 năm, anh sẽ quên tôi và tìm người mới. Thà là đau bây giờ còn hơn đau mãi về sau…
Theo VNE
Chuyện buồn của người vợ phải cắt buồng trứng
Đó là câu chuyện của cô bạn rất thân với tôi. Mỗi lần nghe cô ấy kể chuyện, tâm sự về cuộc sống vợ chồng mà người ngoài cuộc như tôi cũng phải rơi nước mắt.
Cuộc sống không như chúng ta mong đợi, bởi có những thứ tưởng chừng nắm chắc trong tay rồi nhưng lại để tuột mất. Tưởng chừng rằng tình yêu là vĩnh cửu, sẽ mãi mãi ở bên nhau nhưng cuối cùng lại phải hi sinh người mình yêu, phải chấp nhận chia đôi ngả.
Hà, cô bạn thân tôi gần đây rất hay khóc lóc kể chuyện với tôi. Cô ấy nói, chưa bao giờ cảm thấy suy sụp và đau khổ như lúc này. Chỉ cần hai vợ chồng có chút xích mích nhỏ là cô ấy lại tuyệt vọng đến tột độ, không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Nếu như hai người có con cái hạnh phúc thì những chuyện cãi vã đâu thành vấn đề, đằng này, cô ấy và chồng lấy nhau đã 5 năm, không thể nào sinh được con. Và hi vọng có con bây giờ là không có.
Hai người họ có một mối tình rất đẹp, đẹp đến khiến người khác phải ghen tị. Hà và chồng yêu nhau suốt thời sinh viên, cùng nhau trải qua những kì luyện thi, những câu chuyện vui buồn trong kí túc. Họ trân trọng kỉ niệm bên nhau, trân trọng những ngày tháng mà hai đứa cùng chia nhau vài chục bạc để sống cho qua ngày. Cái ngày Hà chuyển phòng trọ, chồng đã chăm sóc và quan tâm thế nào lúc ốm đau, Hà còn nhớ như in. Chính vì những lúc khó nhọc ấy mà bây giờ, hai người họ càng trân trọng, yêu thương nhau hơn.
Tình cảm ấy tưởng chừng như không gì có thể chia lìa được. Đó là một thứ tình yêu trong sáng, không vụ lợi. Dù là Hà không giàu có, gia đình cũng khó khăn nhưng chồng vẫn luôn bên cô, động viên và an ủi cô. Đám cưới của họ tổ chức sau khi ra trường khoảng 1 năm, khi cả hai đã có công ăn việc làm ổn định.
Suốt thời gian đó, Hà ốm vật vã không dậy được. Hà không thể nào chấp nhận được sự thật phũ phàng này. (ảnh minh họa)
Vì là vợ chồng son nên hai người chưa muốn có con ngay, dành 1 năm để vui vẻ và chơi bời. Và khi thời gian đó kết thúc, Hà đã tính đến chuyện có con cái. Thật không may, việc sinh con không như ý, Hà mãi không thấy tín hiệu gì. Phải đến 3 năm sau, Hà cũng không thể có con. Đi khám khắp nơi, Hà phát hiện ra mình bị một căn bệnh khó chữa. Bác sĩ nói, phải cắt bỏ cả hai buồng trứng. Hà gần như chết lặng, ngất đi trước kết luận của bác sĩ.
Suốt thời gian đó, Hà ốm vật vã không dậy được. Hà không thể nào chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Bệnh của Hà nặng tới nỗi phải như thế thật sao, không còn cách nào khác sao? Vậy thì Hà sẽ sinh con làm sao được. Chồng Hà lo lắng cho vợ, quan tâm Hà để cô không suy sụp tinh thần, không xuống dốc tinh thần, để Hà có thể hồi phục sức khỏe để làm phẫu thuật. Không còn cách nào khác nữa rồi, anh cũng biết thế nhưng anh phải chấp nhận chuyện này. Bây giờ điều duy nhất anh nên làm là động viên vợ anh, không phải là đau khổ và tuyệt vọng để vợ anh không có niềm tin sống.
Với một người phụ nữ, chắc chắn khi biết mình phải bắt bỏ buồng trứng sẽ không còn nỗi đau nào hơn. Có người phụ nữ nào lại không đau khổ khi biết mình bị tước đi quyền làm mẹ. Hà đã cố gắng sống, cố gắng vượt qua giai đoạn này. Cũng nhờ có chồng ở bên, Hà đã làm tất cả để không kiệt quệ sức lức.
Nhưng sau tất cả những chuyện xảy ra, Hà vẫn khó lòng lấy lại niềm tin. Ngồi nghĩ lại tình yêu suốt mấy năm và những gì chồng dành cho mình, Hà không ngừng khóc. Dường như mối quan hệ tốt đẹp này sắp không còn nữa, Hà không biết phải đối diện với nó ra sao.
Lúc nào cô cũng nghĩ, chồng vui vẻ với cô chỉ là đang cố thương hại cô mà thôi. Cô muốn dừng lại cuộc hôn nhân này. (ảnh minh họa)
Hai vợ chồng quá yêu nhau nên cùng nhau cố gắng. Hi vọng cuối cùng của Hà chính là thụ tinh nhân tạo. Nghe người ta mách, dù cắt hai buồng trứng nhưng vẫn có hi vọng có con, Hà đã gắng hết sức mình. 5 năm qua, Hà đã cố gắng biết bao với hi vọng có một mụn con. Giờ thì gần như tuyệt vọng rồi. Nhưng thụ tinh nhân tạo cũng không thành công. Coi như ông trời đã tước đi quyền làm mẹ thiêng liêng nhất của Hà.
Mỗi lần nghe Hà tâm sự chuyện gia đình, chuyện chồng cô cáu giận và suy nghĩ của cô, tôi lại rơi nước mắt. Cái chuyện nóng giận của chồng chẳng hề hấn gì, nhưng vì không thể có con, Hà tiêu cực. Cô nghĩ, vợ chồng yêu nhau còn như thế chứ lúc không có con, chán nhau rồi thì còn gì để mà tiếp tục. Hà nói với tôi rằng, cô ấy sẽ ly hôn.
Khổ tâm thay, chồng Hà là con một, có lẽ đó là số phận rồi, ông trời đã an bài rồi. Con một thì không thể không có con, cũng không thể có chuyện đi xin con nuôi. Hà cũng không thể nhẫn tâm như thế, không thể để chồng mình phải khổ. Cô ấy kể, có những đêm, hai vợ chồng ôm nhau khóc. Cứ khóc như hai đứa trẻ con vậy vì cả hai hiểu, cuộc hôn nhân này sớm hay muộn thì cũng phải kết thúc khi không thể có con. Với gia đình chồng Hà, họ sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu vô sinh, và bản thân là con một, chồng Hà càng cần phải có trách nhiệm với gia đình. Nhìn chồng ngủ co quắp trong đêm, nghĩ đến một ngày không được ở bên cạnh anh nữa, không được chăm sóc anh nữa, Hà lại rơi nước mắt.
Rồi đây, chồng cô sẽ có một người phụ nữ khác thay cô chăm anh và sinh con cho anh. Bao đêm, Hà chỉ nằm nghĩ lại những kỉ niệm ngày hai người yêu nhau, nghĩ lại những tháng ngày hạnh phúc. Hà đã chuẩn bị cho một cuộc chia ly sớm.
Lúc nào cô cũng nghĩ, chồng vui vẻ với cô chỉ là đang cố thương hại cô mà thôi. Cô muốn dừng lại cuộc hôn nhân này. Mỗi ngày sống, cô đều dằn vặt và tự làm khổ bản thân, vậy sống làm gì. Cô bảo tôi cho cô lời khuyên. Tôi đã nói với cô ấy rất thật lòng. Cắt hai buồng trứng thì gần như không còn hi vọng gì nữa. Chồng cô ấy lại là con một, anh chịu áp lực con cái từ gia đình, nếu mà cảm thấy không còn hi vọng gì nữa, cũng không thể xin con nuôi thì nên giải thoát cho nhau. Cô ấy đã khóc rất nhiều khi nghe tôi nói như vậy. Đó là sự thật và phải chấp nhận nó. Chia tay còn hơn là sống hành hạ nhau, cố đấm ăn xôi để cả hai cùng khổ. Yêu nhau như thế, chồng Hà cũng chưa bao giờ to tiếng với cô một lần, nhưng cô hiểu, không còn tiếp tục được cuộc hôn nhân này nữa, cô phải từ bỏ thôi. Chồng cô sẽ không thể xin con nuôi vì anh là con trai duy nhất trong nhà, vậy có lý do gì để níu kéo. Có biết bao nhiêu người, dù còn rất yêu nhau nhưng cũng phải chia tay. Có biết bao nhiêu người, dù không muốn bỏ cũng phải bỏ. Và bây giờ, Hà đang chuẩn bị mọi thứ cho cuộc chia ly này...
Theo VNE
Em vô sinh rồi, mình chia tay thôi anh! Tuấn nghĩ: "Hay là thôi, hay là kí vào đơn ly hôn và giải thoát cho nhau. Vì có giữ vợ thì trước sau gì, nếu không thể sinh con với nhau, anh và vợ cũng phải chia tay. Chi bằng làm sớm còn hơn...". Hằng nhẹ nhàng đặt tờ đơn ly hôn lên trên bàn làm việc của chồng, nước mắt rơm...