Tôi quyết định l.y hô.n sau một lần ngã xe, cả 2 bên nội ngoại đều ch.ỉ tríc.h nhưng không ai hiểu thâm ý sâu xa trong đó
Trong điện thoại, mẹ chồng cứ “ô hay… ô hay… sao lại thế?”.
Có một việc xảy ra hôm mùng 2 Tết khiến tôi quyết định l.y hô.n chồng. Sau khi làm lễ hết Tết, tôi đưa cho chồng tờ đơn l.y hô.n mình đã viết. Chồng tôi kinh ngạc cười khẩy, tưởng tôi đùa, rồi thản nhiên xé đi và bảo tôi rảnh rỗi quá thì kiếm thêm việc mà làm. Không sao cả, anh xé đơn thuận tình thì tôi viết đơn đơn phương l.y hô.n. Sau khi nộp ra tòa, tôi thông báo tin này cho cả 2 bên nội ngoại rằng sẽ đơn phương l.y hô.n vì không ở được với chồng nữa. Ngay lập tức, mọi người đều gọi điện hỏi thăm.
Đầu tiên là mẹ đẻ tôi, bà bảo tôi “ăn no rửng mỡ”, đang yên đang lành thì đòi l.y hô.n để làm khổ mình, khổ con… Mắng tôi một hồi rồi mẹ mới hỏi nguyên nhân, tôi bảo: “Hôm mùng 2 Tết, con đi chúc Tết về, lúc xuống xe thì bị vướng đôi giày cao gót nên ngã, chồng con đứng bên cạnh nhưng không nề nâng con dậy mà còn mỉ.a ma.i, bảo con điệu đà cho lắm vào. Rồi anh ấy bỏ vào trong nhà. Một người chồng vô tâm, vô tình, vô nghĩa với vợ như vậy thì giữ để làm gì? Đây chỉ là con ngã nhẹ, chứ nếu con bị ta.i nạ.n nặng, thì liệu anh ấy có chăm sóc con không? Con vất vả chăm sóc gia đình như thế nhưng nhận lại cái gì đây?”.
Tôi vừa nói vừa khóc, nhưng mẹ tôi chẳng hiểu. Bà còn tỏ thái độ dè bỉu: “Ôi dào, chuyện cỏn con thế mà cũng đòi b.ỏ chồn.g. Hâm dở rồi. Nó thấy ngã nhẹ nên nó không nâng dậy, chứ thử ngã bục đầu chả.y má.u ra đấy xem nó có đưa đi viện luôn không?”.
Tôi không nghe nổi nữa nên bảo mẹ rằng tôi phải đi nấu cơm rồi cúp máy.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Đang nấu cơm thì mẹ chồng gọi điện, cũng tương tự, mẹ hỏi thăm tại sao tôi muốn l.y hô.n, chồng tôi đã làm điều gì có lỗi với tôi à? Bà không tin người con trai ngoan ngoãn, hiền lành, làm gì cũng biết nghĩ tới bố mẹ và gia đình như chồng tôi lại phản bội vợ con… Sau khi khen con trai một tràng xong, bà mới hỏi tôi rốt cuộc là vì sao? Tôi không muốn kể chi tiết nữa, chỉ nói: “Con cảm thấy không thể tiếp tục sống với anh Trường, vì không hợp tính cách nhau, con không cảm nhận được tình thương yêu từ anh ấy”.
Trong điện thoại, mẹ chồng cứ “ô hay… ô hay… sao lại thế?”. Rồi bà hỏi tôi muốn gì? Có phải thấy bạn bè được chồng đưa đi du lịch, mua sắm cho nhiều thứ đắt tiề.n nên so sánh, co.i thườn.g chồng mình? Hay là tôi có người khác?…
Tôi đã đủ mệt mỏi rồi, không muốn tranh cãi tiếp với mẹ chồng nên tôi đáp: “Đây là chuyện giữa con và anh Trường thôi, chúng con l.y hô.n hòa bình, bố mẹ không phải lo. Thôi con nấu cơm tiếp đây”. Xong tôi tắt máy.
Chồng tôi thì đi làm từ sớm, sáng nay vẫn hào hứng huýt sáo vui vẻ, chắc anh không ngờ, chiều khi anh về, tôi đã dọn đi chỗ khác rồi. Chỉ chờ vài ngày nữa, tòa gửi giấy mời lên hòa giải, lúc đó anh mới biết rõ sự quyết tâm của tôi. Theo mọi người, tôi l.y hô.n vì việc này có đúng không? Hay là như mẹ chồng và mẹ đẻ tôi nói “ăn no rửng mỡ”?
Sáng Mùng 2 Tết, chồng dẫn về một đứ.a b.é, con lên tiếng gọi "mẹ ơi" mà tôi vỡ òa trong hạnh phúc
Mùng 2 Tết, chồng đã đem lại cho tôi một hạnh phúc quá lớn lao.
Tôi từng l.y hô.n chồng vào 3 năm trước. Lúc đó, con gái tôi mới tròn 2 tuổ.i, vẫn còn rất bé bỏng. Nhưng vì chồng vũ phu, cờ bạc, tôi không chịu đựng nổi nên phải ôm con về tá túc ở nhà ngoại. Quá trình l.y hô.n diễn ra khá lâu vì rắc rối liên quan đến tiề.n bạc.
Khi nhận quyết định chính thức, tôi như trút bỏ được một gánh nặng lớn. Bố mẹ cho tôi 200 triệu để xây căn nhà nhỏ xinh, vỏn vẹn một phòng ngủ và một phòng bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh. Mẹ con tôi nương tựa vào nhau mà sống trong bình yên.
Năm ngoái, tôi gặp được Kiên. Anh ấy lớn hơn tôi 2 tuổ.i, chưa từng lập gia đình. Kiên rất tốt, yêu thương và quan tâm mẹ con tôi. Anh ấy nói sẽ bù đắp những thiệt thòi, đau khổ của tôi trong quá khứ. Ở bên anh, tôi thấy rất hạnh phúc.
Nhưng khi Kiên cầu hôn, tôi lại đắn đo. Tôi không muốn b.ỏ co.n để đi lấy chồng. Kiên thì khẳng định sẽ thương con bé như con ruột. Nhưng tôi làm sao dám tin tưởng tuyệt đối vào lời thề thốt đó. Bố mẹ khuyên tôi cứ lập gia đình mới vì tôi còn quá trẻ, tương lai còn dài. Cháu gái sẽ sống với ông bà. Khi nào tôi nhớ, cứ về thăm nom con là được rồi.
Ảnh minh họa
Mọi người ai cũng nói thế nên tôi xiêu lòng. Đám cưới diễn ra. Ngày cưới, chồng tôi vẫn bế con gái tôi lên lễ đường, chăm sóc như con đẻ. Anh một mực bảo dẫn con về nhà chồng nhưng bố mẹ tôi cản lại. Đêm tân hôn, tôi nhớ con quay quắt, chồng ôm lấy tôi, nói nhất định sẽ đưa con về sống cùng vợ chồng tôi.
Chúng tôi về xin phép bố mẹ cho dẫn con theo nhưng ông bà kiên quyết không chịu. Mẹ tôi bảo không yên tâm khi để cháu gái sống với cha dượng. Không dẫn con về nhà được, chồng liền chở tôi về nhà ngoại ăn cơm tối mỗi ngày. Đó là khoảng thời gian để mẹ con tôi được vui vẻ bên nhau. Chồng tôi cũng thể hiện tình cảm yêu thương chân thành với bé.
Tết năm nay là năm đầu tiên tôi xa con. Đêm giao thừa, tôi khóc nức nở vì nhớ con. Mùng Một Tết, tôi cũng chẳng có tâm trạng để du xuân hay đi chùa. Chồng thấy thế thì hết lời an ủi, còn bảo nhất định sẽ dẫn con gái về đoàn tụ với tôi. 9h sáng Mùng 2 Tết, chồng bảo đi có việc gấp, tôi ngồi bó gối, nước mắt rơi lã chã. Tôi nhớ con gái quá đỗi là nhớ.
Một lúc sau, bỗng tiếng kêu "mẹ ơi" vang lên, tôi vỡ òa hạnh phúc khi thấy con gái đứng trước mặt mình. Con chạy lại ôm lấy tôi. Chồng tôi cười hồ hởi, bảo đã về nhà, thuyết phục hết lời, bố mẹ vợ mới cho dẫn con về sống chung. "Từ nay 2 mẹ con không phải xa nhau, nhớ nhau nữa rồi nhé".
Năm mới, tôi được chồng tặng một món quà quá lớn, quá ý nghĩa. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn như năm nay.
Gần 60 tuổ.i vợ vẫn đòi l.y hô.n vì ghen tuông mù quáng Vợ chồng tôi vì làm ăn kinh tế mà sống xa nhau hơn chục năm nay, nhưng khi vừa trở về được vài tháng, vì nghe lời gièm pha bàn tán, vợ nghĩ tôi ngoạ.i tìn.h rồi một mực đơn phương nộp đơn l.y hô.n. Trước đây gia đình tôi kinh tế khó khăn, vợ tôi đã có nhiều năm đi xuất khẩu...