Tôi quỳ dưới chân mẹ chồng cả đêm nhưng bà vẫn không chịu tha thứ
Nào ngờ đâu sổ nhật ký không cánh lại bay được tới tay cô em chồng tai quái, rồi nó làm ầm lên đến tai mẹ chồng tôi khiến bà tức điên và một mực kết tội con dâu hỗn láo, sỉ nhục mẹ chồng.
Đêm hôm đó tôi quỳ dưới chân mẹ chồng suốt 2 tiếng nhưng bà vẫn nhất quyết không tha thứ cho tôi, yêu cầu tôi ngay ngày mai phải dọn ra khỏi nhà, trực tiếp bà sẽ sang nhà nói chuyện với bố mẹ tôi để trả tôi về với bố mẹ đẻ.
Nếu không phải vì cô em dâu tai quái có lẽ mọi chuyện đã không đến nông nỗi này. Chuyện là ngay từ khi chưa về làm dâu mẹ chồng tôi đã có những ấn tượng xấu về tôi. Kể từ đó trở đi trong mắt mẹ chồng, tôi là đứa con dâu hư “không được cái nước non gì”, đi đâu, ngồi đâu với ai bà đều cố gắng dùng những từ ngữ thấp hèn nhất gán cho tôi, cứ như thể tôi về làm dâu nhà bà là nỗi nhục, là không xứng.
Ngày đầu tiên ra mắt nhà chồng tôi đã để lại ấn tượng xấu trong mắt mẹ chồng và cô em chồng khó tính. Bố chồng tôi mất sớm, nhà chỉ có mẹ chồng, chồng và cô em chồng. Hôm đó khi mới bước chân đến nhà người yêu (nay là chồng tôi) mẹ chồng đã nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt, bởi con trai bà là công tử quyền quý được bà nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa từ bé, nay lại rước về cô người yêu quê mùa. Thế nhưng dù biết mẹ chồng, em chồng đang khó chịu nhưng tôi vẫn cố tỏ ra niềm nở, vui vẻ hỏi han.
Đêm hôm đó tôi quỳ dưới chân mẹ chồng suốt 2 tiếng nhưng bà vẫn nhất quyết không tha thứ cho tôi, yêu cầu tôi ngay ngày mai phải dọn ra khỏi nhà. (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Trong buổi ra mắt đầu tiên ấy, điều kinh khủng xảy ra khiến tôi điêu đứng. Hôm đó trong lúc tôi đang loay hoay ở bếp giúp mẹ chồng bỗng tôi thấy bà huých mạnh vào tay tôi “Con gái gì mà đoảng, vào nhà vệ sinh mà xem đi. Vào nhà người yêu mà không ý tứ gì hết”. Tôi vội chạy vào nhà vệ sinh, không ngờ hôm đó tôi đến ngày “đèn đỏ”, nhưng có thể vì run sợ mà tôi không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi cố gột vết bẩn trên quần nhưng không thể sạch, thậm chí vết bẩn còn loang rộng hơn. Buộc lòng tôi phải nhờ đến sự trợ giúp của người yêu.
Một hồi sau anh chạy tới đưa cho tôi chiếc quần nữ. Tôi gặng hỏi quần ai thì anh nói “quần em gái anh, em cứ mặc đi”. Khi vừa bước ra đến ngoài tôi đã nhận được cái lườm ghê gớm của cô em chồng. Cả buổi hôm đó tôi canh cánh, lo sợ trong lòng. Lúc ra về tôi cố nói với em chồng một câu “mai mốt quần khô chị mang gửi em. Cảm ơn em nha”. Vậy mà cô em đáp lại “khỏi cần, em biếu chị luôn, ai dám mặc nữa. Đúng là xui xẻo”.
Rồi đến khi tôi chính thức về làm dâu nhà anh mọi chuyện không vui liên tiếp ập đến. Mẹ chồng, em chồng coi tôi là cái gai trong mắt, là quân thù truyền kiếp nên mới tìm đủ chuyện để gây gổ với tôi hòng đuổi tôi ra khỏi nhà. Bao ấm ức trong lòng tôi chẳng thể nói ra, nói với chồng sợ chồng thêm phiền lòng, tôi chỉ còn cách viết hết những ấm ức khó chịu trong lòng ra giấy. Kể từ đó tôi có thói quen viết nhật ký.
Ngày nào tôi cũng viết ra những gì khó chịu, bực bội. Từ chuyện mẹ chồng ra sao, đối xử với mình thế nào, em chồng hỗn láo gì… tôi viết ra đó tất cả đều là sự thật, nhưng từng câu từng chữ tôi đều viết ra như thể oán hận, tôi gọi mẹ chồng là mụ, gọi em chồng là con quỷ… thật ra nếu không hiểu rõ sự tình thì mọi người sẽ nghĩ tôi là đứa con dâu hư, nhưng sự thật là tôi đang cố gắng giải phóng nỗi uất ức bằng lời nói.
Nào ngờ đâu sổ nhật ký không cánh lại bay được tới tay cô em chồng tai quái, rồi nó làm ầm lên đến tai mẹ chồng tôi khiến bà tức điên và một mực kết tội con dâu hỗn láo, sỉ nhục mẹ chồng. Mẹ chồng tôi nhất quyết đuổi tôi ra khỏi nhà, từ mặt không nhận dâu con. Mặc cho tôi đã cố gắng van xin, giải thích ngọn ngành nhưng bà quyết đuổi tôi đi. Khi đó chồng tôi đang đi công tác không thể giúp gì cho tôi. Đêm đó tôi khóc cạn nước mắt vậy mà lòng dạ mẹ chồng tôi sắt đá.
Sáng hôm sau tôi xách va li ra khỏi nhà, nhưng không dám về nhà đẻ đành phải sang nhà một người bạn chờ chồng về giải quyết. Tôi không biết mình nên làm gì để mọi chuyện qua đi một cách êm xuôi.
Theo MỸ AN /Doisongphapluat
Không nỡ mất của nên tự trói mình vào cuộc hôn nhân đổ nát
Tôi tưởng chị cố níu kéo chồng vì chị nghĩ đến sự thiệt thòi của con, thể diện của gia đình, chứ không ngờ vì cái đống của treo trước mắt.
ảnh minh họa
Chị gọi điện cho tôi vừa khóc vừa kể: "Chị bị chồng đ.ánh chỉ vì chị dám gọi điện cảnh cáo nhân tình của chồng". Vừa thương vừa giận, tôi hỏi: "Thế chị định chịu đựng cuộc sống địa ngục này đến bao giờ?". Chị buồn bã đáp: "Lần này chị quyết định li hôn. Chị cũng đang nhờ người tư vấn thủ tục và phân chia tài sản sau li hôn".
Tôi mừng vì chị đã có một quyết định sáng suốt. Đây không phải là lần đầu tiên chồng chị n.goại t.ình cũng không phải chỉ với một cô gái. Trước đây là cô người yêu cũ, rồi đồng nghiệp ở cơ quan; lần này là một cô nhân viên phục vụ ở tiệm cắt tóc, gội đầu. Quen nhau trong một lần cơ quan anh đi biển, lúc đó cô ta đang phục vụ ở nhà hàng hải sản dưới Quảng Ninh.
Cũng không hiểu dây dưa thế nào mà rồi không dứt được nhau. Cô gái đó cũng vì muốn dễ dàng qua lại với anh nên đã lên Hà Nội xin việc làm. Từ đó, hai người lén lút gặp gỡ. Khi mới nghe phong phanh, chị hỏi anh, anh chối bay chối biến. Nhưng khi chị bắt quả tang hai người hẹn hò đi ăn trưa với nhau, anh mới chịu nhận nhưng không phải là để hối cải mà là công khai đi lại với nhau và thách thức chị: "Chịu được thì ở, không chịu được thì ly hôn".
Nhiều lần người đàn ông ấy xúc phạm chị - nỗi đau và căm hận vón thành cục nhưng chị đành ngậm đắng nuốt cay. Ngay cả khi đơn li hôn đã viết sẵn nhưng chị ngần ngại không kí vì còn nhiều thứ ràng buộc.
Chị cũng đã cố thay đổi bản thân để níu kéo chồng nhưng vô ích. Từ đó, dù có danh phận nhưng chị sống bên anh như một người vợ hờ. Anh thích làm gì, đi đâu, gặp ai - chị không được can thiệp, không được biết và cũng không được hỏi. Vài người bạn thân biết chuyện, họ xót cho chị và khuyên chị bỏ quách chồng cho nhẹ nợ nhưng chị vẫn không làm được. Có lẽ chị cứ chịu đựng như thế nếu không có giọt nước làm tràn li.
Tối đó, con chị bị sốt cao phải vào bệnh viện, chị bấm máy gọi cho anh về nhưng bất ngờ nhân tình của anh bắt máy rồi giở giọng trâng tráo với chị: "Anh ấy đang tắm rồi còn ăn tối với tôi nữa chưa về được đâu. Con của chị thì chị đi mà lo chứ chờ gì chồng!". Lúc đó, chị cay sộc sống mũi nhưng vì sự an nguy của con nên chị cố kìm nén để lo cho con. Hôm sau, con xuất viện mà chồng chị cũng không về nhà, chị gọi thì máy không liên lạc được nên đành gọi thẳng vào máy của cô nhân tình. Uất ức, lần đầu tiên trong đời, chị thóa mạ người khác bằng những lời chợ búa như vậy. Và kết quả là chị lĩnh được một cái tát như trời giáng từ chồng. Ai cũng nghĩ chị sẽ chọn giải pháp li hôn để thoát khỏi cuộc sống tồi tệ, bức bách.
Nhưng lâu không thấy tin tức của chị nên tôi chủ động gọi điện hỏi thăm. Chị cất giọng buồn buồn: "Chắc là chị không buông tay được đâu em ạ?". Tôi hỏi: "Vì cái gì vậy chị?". Chị thật thà thú nhận: "Cái nhà chị đang ở, sổ đỏ vẫn đứng tên ông bà nội chưa sang tên cho vợ chồng chị. Giờ bỏ nhau mà ra tòa phân chia tài sản, chắc gì chị đã có phần. Của chìm, của nổi, quỹ đen của anh ấy có những thứ chị vẫn chưa nắm được chẳng lẽ lại đi dâng cả chồng và của cho người ta?". Tôi hụt hẫng cả người. Tôi vẫn tưởng chị cố níu kéo chồng vì chị nghĩ đến sự mất mát, thiệt thòi của con, thể diện của gia đình, cả bố mẹ chị nữa, họ sẽ ra sao khi con gái mang tiếng b.ỏ c.hồng chứ không phải vì cái đống của treo trước mắt.
Thất vọng nhưng tôi vẫn cố hỏi chị một câu: "Chẳng lẽ ngần ấy năm chị bị đọa đày và cả tương lai của chị không đáng giá hơn khối tài sản ấy sao?"
Chị đã không trả lời. Và tôi biết chẳng có gì ràng buộc chị, chỉ là chị đang tự mua dây buộc mình. Cũng chẳng ai có thể giúp chị giải thoát cuộc sống ngột ngạt, bức bối hiện tại ngoại trừ việc chị tự mình cởi trói.
Theo blogtamsu
Tôi bị chồng và nhân tình cướp con, bị tống cổ ra khỏi nhà Không thể đòi lại công bằng cho mình, Huê ngậm ngùi về nước, rứt ruột chia lìa với đứa con hãy còn đỏ hỏn... ảnh minh họa Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, quanh năm chỉ chạy ăn cũng đã đủ tối tăm mặt mày, chị Huê không có điều kiện đi học, cũng chẳng được mở mang đầu óc. Cả...