Tôi quá nhu nhược và tôi mất chồng!
Gã chồng lên xe phóng nhanh trên đường, vụt cái đã biến mất. Trong lòng tôi nổi cơn thịnh nộ, chạy đuổi theo nhưng chồng tôi không hề biết. Anh rẽ vào một ngõ hẻm, nơi có những quán cà phê lờ mờ ánh điện. Một cô gái lên xe anh và họ chở nhau đi.
Tôi theo chân anh đến tận &’hiện trường’, khách sạn gần phố. Người phụ nữ ngồi sau ôm chặt lấy anh, họ ríu rít đùa cợt như một đôi tình nhân mới yêu nhau.
Làm gì có một mối quan hệ trong sáng nào giữa một người đàn ông có vợ và cô gái trong quán cà phê như thế. Điều gì đến rồi sẽ đến khi mà anh đã đưa cô ta vào khách sạn.
Tôi cũng chỉ biết giấu mình sau cánh cửa, đứng lẳng lặng nhìn anh và người đàn bà ấy rồi tôi khóc. Tôi đã nghĩ ra bao nhiêu cảnh tượng, rằng sẽ tát vào mặt anh và té nước vào người đàn bà dám cướp chồng tôi. Vậy mà tôi nào dám làm, dám tát.
Không phải tôi sợ anh mà tôi sợ chính sự nông nổi của mình sẽ giết chết tình yêu, hạnh phúc bấy lâu nay của gia đình tôi. Tôi đã đọc nhiều truyện, xem nhiều sách báo để giờ đây tôi nghĩ mình cần cẩn trọng hơn trong cách cư xử với một kẻ ngoại tình như anh.
Cũng có thể, đó là lý lẽ biện minh cho sự nhu nhược của tôi và tôi đã ra về trong im lặng.
Suốt những ngày tháng đó, tôi không nói cũng chẳng rằng. Một phần vì tôi giận anh, phần vì tôi đang nghĩ sẽ làm gì với anh. Thật sự tôi rất ngại phải nói với anh rằng, tôi đã nhìn thấy anh ngày hôm đó. Dường như anh đã nhận thấy thái độ của tôi và thường nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.
Cho đến một ngày, khi anh đã say giấc, tôi lén vào phòng nhẹ nhàng và để cho anh một bức thư. Tôi nghĩ bụng, sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, việc đầu tiên là anh sẽ đọc bức thư ấy và anh sẽ hiểu được tôi.
Trong thư tôi viết tất cả những suy nghĩ của mình. Tôi cũng nói với anh rằng, tôi đã nhìn thấy anh hôm đó, biết anh cặp bồ với gái làng chơi. Tôi hi vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích rõ ràng vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy.
Video đang HOT
…Chuông điện thoại reo, là số của anh. Tôi giật mình nhưng nhẹ nhàng ấn nút nghe. Đầu dây bên kia không phải giọng anh, là giọng một người con gái.
- Chị là vợ anh Lâm ạ? Em là người yêu của anh Lâm. Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?
Tim tôi run bần bật nhưng không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại đồng ý. Tôi trả lời “được” ngay lập tức. Và chúng tôi gặp nhau. Người phụ nữ ấy trông sành điệu và sang trọng đến khác thường, không giống như người con gái tôi nhìn thấy hôm trước. Chị ta ăn nói không một chút run sợ trước người vợ như tôi.
- Tôi yêu anh Lâm cũng được gần 3 năm rồi. Tôi biết, mình không có quyền gì mà chen ngang vào hạnh phúc gia đình của anh chị. Nhưng từ khi chị về làm vợ anh ấy, anh ấy luôn than vãn với tôi rằng, anh ấy không yêu chị. Anh không cảm nhận được ở chị một sự quyết đoán nào cả. Chị luôn sống phụ thuộc, quá hiền lành, nhút nhát, tuân thủ mọi thứ người khác sắp xếp. Và đó chính là lý do mà anh Lâm tìm đến tôi. Vậy mong chị hãy buông tha cho anh ấy và để chúng tôi đến với nhau.
Tôi không nói được lời nào. Lẽ ra tôi phải tát cho người phụ nữ đó, lẽ ra tôi phải sỉ vả người đó vì đã cướp chồng tôi nhưng tôi lại không dám. Chân tay tôi run như thế thì liệu tôi còn có thể nói được lời nào nữa.
Anh nói đúng, tôi là một người quá hiền lành và nhu nhược. Tôi luôn luôn bị gia đình anh, bố mẹ anh khống chế và ngay cả anh cũng vậy. Bao năm nay làm vợ anh, tôi sống lầm lũi, im lặng phục vụ chồng, phục vụ bố mẹ chồng mà không một đòi hỏi. Tôi cứ làm việc như một cỗ máy mà không biết đến niềm vui của chồng, không biết động viên chồng những lúc mệt mỏi.
Gia đình có chuyện gì thì tôi chỉ biết ôm mặt khóc mà không biết giải quyết thế nào. Có lẽ, vẻ nhút nhát, nhu nhược của tôi đã khiến anh chán ngấy từ lâu.
Tôi thật sự bế tắc. Dù rằng rất yêu anh nhưng tôi lại một lần nữa chứng tỏ mình là người vợ hèn nhát. Tôi chia tay anh, nhường anh lại cho người đàn bà đó một cách chính đáng mà không nói nửa lời. Cũng may gia đình tôi chưa có con nên không bị ràng buộc nhiều. Tôi đã nghĩ, anh sẽ níu giữ tôi, để tôi có cơ hội thay đổi nhưng không. Dường như anh đã hết yêu thương tôi từ lâu rồi.
Tôi bước đi lặng lẽ, tự trách bản thân mình. Trong tình yêu, tôi đã là người phụ nữ thất bại.
Theo VNE
Lần đầu gặp gỡ đã trao thân
Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả bản thân mình để "yêu anh".
Em gặp và yêu anh trong một hoàn cảnh khá bất ngờ: Anh là sếp của công ty đối tác nơi em làm việc. Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả mình cho những cám dỗ do anh dẫn dắt.
Có lẽ, em đã sai ngay từ lần đầu tiên ấy. Tuy là gặp nhau lần đầu nhưng em và anh cũng đã có thời gian trò chuyện với nhau đôi ba lần trong ngày hôm ấy. Qua đó, em biết anh đã từng có gia đình và một đứa con trai năm nay 8 tuổi. Nhưng do cuộc sống vợ chồng không hòa hợp, hai vợ chồng anh quyết định chia tay để giải thoát cho nhau.
Anh bảo anh thương em từ những lần trò chuyện, từ lời ăn tiếng nói của em. Khi ở bên em, anh cảm thấy nhẹ lòng hơn... và em đã tin anh như thế!
Thời gian quen nhau, em có đến thăm anh hai lần, mỗi lần em đều cảm nhận được sự khác lạ ở anh... những điều đó cho em cảm giác bất an, giống như cảm giác khi con người ta phát hiện ra mình bị lừa dối.
Thế nhưng, anh vẫn phủ nhận tất cả những gì em nghi ngờ, vẫn đều đều điện thoại cho em mỗi ngày. Và chẳng bao lâu sau, những cuộc điện thoại đó thưa dần, anh bắt đầu đổ lỗi cho công việc đang gặp khó khăn nên phải khóa máy. Nhưng em biết, với địa vị và công việc của anh phải thường xuyên tiếp khách hàng, bắt buộc anh phải dùng đến điện thoại.
Dẫu biết anh lừa dối nhưng em vẫn tự an ủi mình và đặt niềm tin vào anh. Em không muốn tin rằng, những gì mình nghi ngờ bấy lâu nay là đúng. Cho đến một ngày, vô tình em nói chuyện với nhân viên của anh, họ cho biết, hôm đó là ngày sinh nhật của anh và anh không bao giờ khóa máy vì phải liên tục giao dịch với khách hàng, đối tác.
Em biết phải làm sao khi bóng hình anh lúc nào cũng ngự trị trong trái tim em? (Ảnh minh họa)
Khi nghe được những điều đó, anh có biết được cảm giác của em lúc đó không anh? Em thật sự rất hụt hẫng, đau đớn và dằn vặt bản thân mình vì đã quá tin vào những lời đường mật của anh.
Tại sao thế anh? Em đến với anh vì cảm nhận được tình cảm anh dành cho em. Em không vụ lợi, mà chỉ mong rằng, tình cảm anh dành cho em là thật lòng... chỉ cần như thế thôi là em hạnh phúc lắm rồi. Vậy mà anh lại nỡ đùa giỡn với tình yêu của em sao?
Thà rằng anh cứ nói sự thật cho em từ trước thì em đã không đau đớn khi đã dành quá nhiều tình cảm cho anh như thế này! Nhiều lúc em tự hỏi, tình cảm anh dành cho em là gì? Thật lòng ư? Chân thành ư? Em không cảm nhận được những điều đó... em có cảm giác như anh đang đùa vui với em vậy?
Có lẽ em đã ngộ nhận tình cảm của mình, để bây giờ em phải đau đớn, khổ sở và tủi hổ như thế này. Anh có còn nhớ, em đã từng nói với anh rằng: "Phụ nữ khi đã từng trải qua sự đổ vỡ tình cảm, họ sẽ yêu nhiều hơn, trân trọng tình yêu hơn và đặt niềm tin nhiều hơn vào tình yêu kế tiếp. Vì thế anh đừng đùa giỡn tình cảm của em mà tội nghiệp cho em". Có lẽ cũng vì những câu nói này mà anh không nỡ nói thẳng tất cả mọi chuyện với em, phải không anh?
Phải chăng anh đang nghĩ rằng, cứ im lặng và lảng tránh một thời gian sẽ giúp em quên đi mọi thứ? Nếu anh nghĩ như vậy thì anh sai rồi anh ạ! Vì những lúc anh đau, anh mệt mỏi, em cũng cảm thấy buồn phiền lắm... vì em chẳng yêu thương anh đủ như anh mong muốn, để rồi anh phải âm thầm loại bỏ em ra khỏi trái tim anh.
Giờ đây, em biết phải làm sao khi bóng hình anh lúc nào cũng ngự trị trong trái tim em? Dẫu biết rằng anh đã quên tất cả... nhưng em lại chẳng thể nào thôi nghĩ đến những chuyện đã qua...
Em chỉ mong anh là cuộc tình cuối cùng của cuộc đời mình.... nhưng hy vọng đó mong manh quá, phải không anh?
Theo VNE
Chuyến tàu muộn ngày cuối năm Những kỷ niệm về sân ga, đoàn tàu, về "người cũ từng yêu" lại ùa về giăng kín tâm hồn anh. "Đoàn tàu YB 2 đang vào ga ở đường sắt số 2. Quý khách đứng cách xa đường sắt số 2 1m50 để đảm bảo an toàn. Hiện tại, nhà ga đang bán vé tàu QT92 chuyến tàu cuối cùng đi Thái...