Tôi phải lựa chọn chồng và đam mê
Chồng tôi đang bắt tôi phải lựa chọn giữa nghề nghiệp và gia đình. Nếu chọn nghề sẽ không có chồng và nếu chọn gia đình, tôi sẽ phải từ bỏ niềm đam mê, khát vọng bấy nay của bản thân. Đây là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn. Chẳng lẽ, tôi không thể có một lựa chọn thứ ba?
Tôi là một diễn viên múa trẻ, đẹp. Tôi đã theo nghiệp múa từ khi vẫn còn là một cô bé học sinh tiểu học. Hơn mười năm miệt mài học tập, đến nay, tôi đã có một chỗ đứng khá vững chắc trong làng múa Việt Nam. Đó là thành quả của niềm đam mê và những cố gắng không biết mệt mỏi của tôi trong suốt hàng chục năm trời. Vì những lý do cá nhân, tôi xin phép không nêu tên thật của mình mà chỉ mong độc giả hãy chia sẻ và cho tôi một lời khuyên như những người bạn bình thường của mình chứ không phải đang nói với một người nổi tiếng.
Ảnh minh hoạ
Chồng tôi là một kiến trúc sư. Anh là người nghiêm túc và chu đáo trong công việc. Mặc dù khá bận bịu nhưng anh rất biết cách thu xếp thời gian để chăm lo cho gia đình. Đối với hai đứa con tôi, anh là một người cha tuyệt vời.
Tuy nhiên, với tôi, anh luôn tỏ ra coi thường. Anh cho rằng những người làm cái nghề “xướng ca vô loài” như tôi đều không ra gì, chỉ mang niềm vui, làm trò cười cho thiên hạ; để người ta soi mói chuyện ăn mặc, chồng con làm mất không gian riêng của cuộc sống gia đình thôi. Ngoài “công dụng” (chữ chồng tôi hay dùng) là đồ mua vui cho người khác, tôi chả có tý “giá trị” nào khác.
Công việc của tôi thường hay đi đêm về hôm càng khiến anh không hài lòng. Nhiều khi, vì sỹ diện với bạn bè và cũng để anh có cơ hội hiểu hơn về công việc của mình, tôi đề nghị anh đưa tôi đi biểu diễn. Những lần ấy, tôi không nhận được gì hơn ngoài những cái bĩu môi dài và những lời nói “mát mẻ” mà những người đau tim có thể gặp nguy hiểm nếu nghe được.
Không chỉ không ủng hộ, anh còn cố gắng tìm cách gây khó khăn để tôi không thể tham gia vào các chương trình biểu diễn được. Nhiều hôm, biết tôi có lịch đi diễn, anh cố ý “nhờ” chị giúp việc về quê mua hộ con gà đồi còn mình thì đi đến khuya mới về để mặc tôi xoay với hai đứa con nhỏ. Anh nghĩ rằng, tôi sẽ không thể làm gì khác ngoài việc hủy diễn để ở nhà chăm con. Những lần ấy, tôi thường thuê tac – xi để cả 3 mẹ con cùng đi diễn. Mặc dù tôi biết, khi về có thể nhận được những lời miệt thị, thậm chí cả những bạt tai của anh nhưng tôi muốn anh biết rằng, múa cũng là một phần trong cuộc sống của tôi.
Video đang HOT
Nhưng mọi cố gắng để anh hiểu và thông cảm cho tôi đều không có hiệu quả. Càng ngày, anh càng tỏ ra coi thường công việc của tôi. Anh yêu cầu tôi phải dành nhiều thời gian hơn cho con vì hai đứa đã bắt đầu lớn và đi học, cần có người chỉ dạy một cách chu đáo và tận tình. Anh yêu cầu tôi phải bỏ diễn để ở nhà chăm con nếu muốn có gia đình hạnh phúc và êm ấm. Anh nói rằng: “Em chỉ có một lựa chọn hoặc là chồng con hoặc là sân khấu. Anh không bao giờ chấp nhận vợ là kẻ xướng ca vô loài, làm trò vui cho thiên hạ dòm ngó, bình phẩm, bàn tán như thế. Anh cho em một tháng để suy nghĩ và thu xếp mọi việc.”
Tôi chết lặng trước “tối hậu thư” của anh. Không hiểu tại sao trong xã hội phát triển thế này mà những suy nghĩ cổ hủ vẫn còn len lỏi trong đầu óc của người đàn ông có hiểu biết như anh. Nếu bỏ diễn cũng có nghĩa là tôi từ bỏ ước mơ, từ bỏ tương lai tươi sáng đang chờ mình ở phía trước. Nhưng nếu không, tôi biết anh hoàn toàn không nói đùa! Chẳng lẽ, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ư?
Độc giả TTOL
Chào chị
Xưa nay giới nghệ sĩ nói chung, đặc biệt là những nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực văn hoá, giải trí thường phải chịu sức ép của nhiều loại búa rìu dư luận. Ngoài những định kiến về nghề nghiệp, công việc họ còn luôn phải đối mặt với sức ép từ dư luận trong những vấn đề riêng tư, cá nhân. Do đó cách nhìn nhận, đánh giá của chồng chị về công việc của vợ, về những người làm nghệ thuật cũng phản ảnh một phần các định kiến chung của xã hội.
Quan niệm của xã hội truyền thống coi những người làm nghề ca múa là “xướng ca vô loài” – đây là một định kiến vô cùng tiêu cực và không công bằng. Trên thực tế, nghệ thuật là một lĩnh vực vô cùng ý nghĩa và cao đẹp của đời sống xã hội, đem lại niềm vui, cái đẹp cho những người thưởng thức nó. Để có thể làm nghệ thuật, đòi hỏi những người làm nghề phải có tài năng, sự đam mê, khổ luyện và ý thức nghề nghiệp rất lớn. Và hẳn chị cũng thấy đã có biết bao nhiêu thế hệ nghệ sĩ của Việt Nam cũng như trên thế giới đã được tôn vinh vì những đóng góp của mình cho nghệ thuật. Điều đó đã khẳng định được giá trị đích thực của những người làm nghệ thuật chân chính. Xã hội hiện đại đã nhìn nhận và đánh giá cao những đóng góp và giá trị nhân văn mà nghệ thuật mang tới cho xã hội. Chính vì vậy, quan điểm của chồng chị không còn phù hợp và cần thay đổi bởi nó mang nặng các định kiến về vai trò của phụ nữ trong gia đình và xã hội, các định kiến về nghề nghiệp…
Chị là một diễn viên múa nổi tiếng, yêu nghề, say mê cống hiến tài năng của mình cho xã hội – đó là điều hết sức ý nghĩa và xứng đáng có được sự trân trọng, ghi nhận của tất cả mọi người trong đó có chồng chị. Với những gì chị đã làm, có thể thấy chị cũng đã rất cố gắng để cân bằng giữa công việc và gia đình sao cho ổn thỏa. Chồng chị cũng cần có sự chia sẻ, trách nhiệm với công việc gia đình để cả hai vợ chồng có điều kiện phát triển sự nghiệp. Tuy nhiên, vì sự gia trưởng, vì những quan niệm, định kiến cũ mà anh ấy đang vô tình đánh mất đi tình cảm vợ chồng tốt đẹp cũng như ngăn trở cơ hội cống hiến cho nghệ thuật của chị.
Để thay đổi những suy nghĩ và hành động tiêu cực của chồng, rất cần ở chị thái độ dứt khoát, quyết liệt trước những hành vi, lời nói xúc phạm miệt thị của anh ấy. Chị cần bày tỏ sự không chấp nhận của mình trước những cư xử tiêu cực của chồng. Hạnh phúc gia đình chỉ thực sự có được khi có sự chăm sóc, vun đắp, xây dựng từ cả hai phía chị ạ. Chồng chị cần hiểu rằng nếu anh ấy không thay đổi quan niệm, định kiến về nghề nghiệp của vợ, anh ấy sẽ mất đi những gì đang có. Để có thể giúp anh ấy có nhận thức đúng đắn hơn, chị có thể nhờ những người thân trong gia đình hoặc bạn bè tác động, phân tích để anh ấy hiểu. Nếu đã cố gắng bằng mọi cách mà anh ấy vẫn quyết tâm ép buộc chị phải lựa chọn giữa nghề nghiệp và gia đình thì có lẽ cũng cần ở chị một quyết định dứt khoát. Hãy lựa chọn điều khiến chị được là chính mình, được tôn trọng và hạnh phúc. Chúc chị có đủ sức mạnh để sớm vượt qua những khó khăn này. Thân mến.
Theo VNE
Khôn ngoan và dại dột
Nhiều khi, ranh giới giữa khôn ngoan và dại dột trong tình yêu là điều khó có thể phán xét hơn cả...
Trải qua đã gần một nửa đời người, chị vẫn không thể biết được khoảnh khắc nào trong đời mình, chị đã hành động đúng và ngược lại. Những cuộc tình cứ thế đi qua, thời gian đã phủ một lớp bụi mờ trên gương mặt phảng phất buồn của chị. Soi gương, chị thấy nếp nhăn xung quanh mắt dày lên nhiều so với mấy năm trước.
Chị như một kẻ lữ hành cô độc trong tình yêu. Có tình yêu cần chị níu giữ nhưng chị đi qua nó một cách nhẹ bẫng, không một chút luyến tiếc. Ấy vậy mà lại luôn đau khổ vì những điều không thể thuộc về mình.
Gã đảm bảo với chị rằng, chị là người con gái duy nhất gã còn thấy thương yêu trên cuộc đời này. Gã hận phụ nữ đến tàn khốc. Chính họ đã làm cho cuộc đời gã điên đảo: từ một đại gia tiền vàng không biết làm gì cho xuể thành một kẻ khố rách áo ôm, không chốn dung thân. Nhưng chị đã níu giữ gã lại với cuộc sống này bằng sự nhân hậu của mình. Gã bảo chị đợi gã, gã bỏ đi thật xa, quyết tâm làm lại từ đầu để có thể cho người con gái mình thương một cuộc sống sung túc.
Gã đi, chị khóc nhưng không níu giữ, cũng không hứa hẹn sẽ đợi chờ. Chị cứ để gã đi trong tâm trạng trống rỗng của mình. Hơn ba mươi tuổi, chị đã quá quen với những cuộc chia ly, đến nỗi, nhiều khi thấy chẳng có ý nghĩa gì, nó cứ trôi qua như việc một dòng sông, bằng cách nào đó, tất phải trôi về biển.
Anh đến với chị sau khi gã đi một thời gian. Gương mặt phong trần và đượm vẻ buồn của một người đã phải đối mặt với nhiều nỗi mất mát. Anh rất giàu có. Anh sở hữu một công ty chuyên mua bán các thiết bị y tế. Và đương nhiên, anh rất yêu chị. Nhiều khi, chị băn khoăn không biết người đàn ông ấy yêu mình vì điều gì, bởi chị không còn ở trong độ tuổi xuân sắc nữa, và với điều kiện của anh, anh có thể gặp gỡ rất nhiều cô gái trẻ đẹp khác.
Nhưng anh bảo anh yêu chị vì chính con người chị. Không một lý do nào có thể cắt nghĩa rõ ràng. Anh muốn chị về làm vợ anh, để anh có thể lo cho chị một cách hợp pháp. Ai cũng nghĩ số chị giờ đã đến lúc sướng, nhưng rồi chị lại lặng im từ chối. Đến anh cũng ngạc nhiên: "Sao em lại không cần đến những gì anh mang tới cho em? Anh đã cho em cả tình yêu và tiền bạc cơ mà?". Chị chỉ bảo là chị không thể. Anh tìm đến vài lần nữa rồi cũng biệt tích. Người ta bảo chị dại, già rồi mà vẫn còn làm cao.
Gã về, mang cho chị nhiều thứ đáng giá. Chị vui, không phải vì những thứ vật chất hiện hữu trước mắt mà vì thấy gã đã bớt hận thù, gã đã biết cười và nói yêu thương. Chị chờ đợi một câu nói của gã, và rồi chị sẽ chấp nhận nó. Nhưng gã không để ý đến ánh mắt của chị, gã say sưa nói về kế hoạch làm giàu của mình, phải lấy lại những gì đã mất. Gã bảo chị đợi rồi lại đi.
Nhưng đó là lần cuối cùng gã quay lại, nghe đâu gã đã lấy một người phụ nữ cũng giàu có không kém. Chị không như gã, chị không hận đàn ông mà chỉ chấp nhận nó như một điều tất yếu của cuộc sống. Tuy nhiên, ánh mắt của chị lại đượm buồn. Người ta lại có dịp bàn ra tán vào, họ bảo chị dại dột, cuộc đời không còn trẻ nữa mà cứ bỏ qua cơ hội tốt để đợi chờ một điều hư không.
Nhiều đêm vắt tay lên trán suy nghĩ, chị cũng không thể phân biệt được đâu mới là quyết định đúng đắn trong cuộc đời của mình. Hạnh phúc nhiều khi đến thật khó khăn, khiến người ta đợi chờ nó trong vô vọng. Nhưng thật lạ, mọi chuyện xảy ra đối với chị thật tự nhiên, không mang một tính chất hận thù nào. Chị đối đãi với cuộc đời bằng một thái độ bình thản, và cuộc đời lại bắt chị chờ đợi trong sự mỏi mòn. Chị vẫn đợi chờ một điều, điều mà chị biết là khó có thể xảy ra.
Gã lại về. Lần này xơ xác hơn cả lần đầu tiên chị gặp gã. Gia sản của gã lại thêm một lần nữa bị tiêu tán. Niềm tin của gã vỡ vụn. Và trong lúc cùng quẫn, gã lại quay trở về tìm người con gái mình đã phụ bạc. Gã khóc rất nhiều. Còn chị, bàn tay gầy guộc đang đưa lên vuốt ve mái tóc đốm bạc của người đàn ông khốn khổ. Trái tim chị mách bảo: hãy níu giữ người đàn ông này lại.
Thiên hạ lại bảo chị dại, tự dưng đâm đầu đi lấy một thằng đàn ông đã phụ bạc mình, lại không có sự nghiệp gì trong tay. Chị không nói gì, chỉ thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Ngoài sân, gã đang dắt tay đứa con gái nhỏ tập đi, và chỉ một lát nữa thôi, gã sẽ giao con cho vợ để đến chỗ làm. Một công việc không phải đem về hàng núi tiền như trước kia, nhưng có thể đảm bảo cuộc sống cho vợ con gã. Và hơn hết, nó dành cho gã một khoảng thời gian để được tận hưởng hạnh phúc của mình.
Theo VNE
Nhật kí cuộc tình Tôi cứ mong chờ một cuộc tình chân thật, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nhân hậu và cũng có đôi phần cá tính. Nhưng tất cả chỉ là ước muốn viển vông. Tôi lao vào cuộc tìm kiếm một nửa đích thực của đời mình, bỏ qua những lời mời mọc... Cuộc thử đầu tiên: Cô thư kí xinh đẹp và...