Tôi phải làm gì để anh ấy có thể nói hết suy nghĩ và mong muốn của bản thân?
Tôi không biết nên phải mở lời thế nào để anh ấy có thể tâm sự tất cả tình cảm với anh ấy cho tôi hiểu. Anh ấy rất ít khi tâm sự với tôi về cuộc sống, phải chăng anh ấy chưa thật sự yêu tôi mà tôi vẫn mù quáng chưa nhận ra điều đó.
Hằng ngày ngoài giờ làm việc tôi từ chối tất cả những người đàn ông muốn đến với mình vì muốn dành sự thủy chung cho anh ấy mà thôi. Nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy sợ hãi và không còn cảm thấy tự tin cho những hy sinh của bản thân mình nữa. Tôi sợ bản thân sẽ nuối tiếc, sẽ đau khổ. Trong lòng rất nhiều mâu thuẫn đến nỗi sắp vỡ tung ra. Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ “Hạnh phúc gia đình” ạ?
Tôi không muốn tuổi xuân của mình trôi đi lạnh lẽo và buồn tẻ.
Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều cho cả người đó và bản thân mình. Có thể một cô gái sống nhẹ nhàng như tôi không vướng bận và mất lòng với ai, lại dễ hòa đồng thì có thể tìm cho một người đàn ông như ý. Nhưng chuyện tình cảm của bản thân là một chuỗi ngày mệt mỏi và chán nản.
Tình yêu kéo dài 3 năm, có lẽ không phải là quá ngắn để xác định việc tiến tới hôn nhân, và hiện giờ tôi đang muốn điều đó. Nhưng có lẽ người tôi yêu không suy nghĩ về điều đó nhiều lắm. Bởi vì anh ấy chưa hứa hẹn gì với tôi cả. Tôi thật lòng rất yêu người đó. Đó là mối tình đầu của tôi. Thời gian quen nhau cho đến tận bây giờ anh ấy chưa thực sự làm điều gì cho tôi cả, chẳng qua chỉ là những câu hỏi thăm bình thường, dù ở xa nhưng tôi chưa có cảm giác anh ấy cần mình thực sự.
Video đang HOT
Nhiều lúc tôi thấy buồn, tôi đã làm rất nhiều điều cho anh ấy, đã cho anh ấy rất nhiều thứ, và hoàn toàn không một chút suy nghĩ tính toán. Những người xung quanh không mấy nghĩ anh ấy yêu tôi thật sự. Phải chăng vì tôi có thể là chỗ dựa vững chắc cho anh ấy nên anh ấy không muốn xa tôi. Nhiều khi thấy bạn bè được người yêu chăm sóc lúc bệnh, quan tâm đến cả giấc ngủ mà thấy tủi thân vô cùng. Ước gì anh ấy có thể làm điều đó với mình.
Thời gian trôi đi không chờ đợi ai, tôi cũng còn phải nghĩ đến ba mẹ nữa, phải tìm cho mình một gia đình để ba mẹ an lòng. Tôi cũng đã ngỏ lời nhưng anh ấy lại từ chối, muốn từ từ. Tôi biết mình là con gái mà chủ động như vậy, nếu sau này có gì thì anh ấy sẽ trách mình, nhưng tôi không biết phải làm sao, tôi đã đấu tranh rất nhiều để ba mẹ cho phép tôi quen với người đó. Và giờ thì ông bà muốn tôi tiến tới hôn nhân, nếu cứ để thời gian trôi đi thì không tốt.
Trong lòng tôi lúc nào cũng có một cảm giác bất mãn tột độ, muốn bỏ hết tất cả nhưng không nỡ. Tôi chỉ nghĩ bản thân mình đã làm quá nhiều rồi, chẳng lẽ việc chờ đợi để được sống bên người mình yêu lại không làm được. Chỉ cần vậy thôi, chứ bản thân tôi đã hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân mình. Nếu lấy nhau về, anh ấy có thật sự san sẻ cùng tôi không thì tôi hoàn toàn không tin tưởng lắm! Tại bản thân tôi quá tốt cho anh ấy, lo lắng cho anh ấy đủ điều để giờ phải bận tâm vì đã không để anh ấy có trách nhiệm với người yêu của mình. Khi khó khăn anh ấy không ngại hỏi tiền tôi, ngược lại tôi không bao giờ đòi hỏi anh điều gì. Tôi biết bản thân mình đủ mạnh mẽ để làm tất cả cho cuộc sống tốt hơn, chính vì vậy mà tôi chưa bao giờ than khổ cũng như đòi hỏi vậy chất từ anh ấy. Bây giờ tôi có nên chủ động chia tay để sống và tìm cho mình một tình yêu mới? Tôi đã chung thủy chờ đợi thời gian dài rồi. Và giờ tôi không muốn tuổi xuân của mình trôi đi lạnh lẽo và buồn tẻ.
Tôi không biết nên phải mở lời thế nào để anh ấy có thể tâm sự tất cả tình cảm với anh ấy cho tôi hiểu. Anh ấy rất ít khi tâm sự với tôi về cuộc sống, phải chăng anh ấy chưa thật sự yêu tôi mà tôi vẫn mù quáng chưa nhận ra điều đó. Hằng ngày ngoài giờ làm việc tôi từ chối tất cả những người đàn ông muốn đến với mình vì muốn dành sự thủy chung cho anh ấy mà thôi. Nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy sợ hãi và không còn cảm thấy tự tin cho những hy sinh của bản thân mình nữa. Tôi sợ bản thân sẽ nuối tiếc, sẽ đau khổ. Trong lòng rất nhiều mâu thuẫn đến nỗi sắp vỡ tung ra. Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ “Hạnh phúc gia đình” ạ?
Các bạn ơi, tôi phải làm gì bây giờ? Để anh ấy có thể nói hết suy nghĩ và mong muốn của bản thân cho tôi biết. Điều mà tôi cần ở anh ấy nhưng tôi không có khả năng thuyết phục! Tôi đang rất buồn và không muốn mỗi ngày đối với mình là một ngày đen tối vì không có lối thoát!
Theo VNE
Em không có bố, nhà tôi bắt chia tay
Tôi đã âm thầm giấu chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi nghiêm chỉnh tính chuyện kết hôn thì chuyện không thể không lộ ra.
Ngày đó, tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cực kì quý mến em. Ai cũng khen em vừa xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại là người có học. Ai cũng bảo tôi và em là một cặp hạnh phúc. Nhưng khi đó, bố mẹ tôi chỉ biết có vậy, chưa hiểu gì về hoàn cảnh của em.
Rồi, khi bố mẹ tính chuyện cưới xin cho chúng tôi, có hỏi về hoàn cảnh gia đình em thì tôi đã nói rõ mọi chuyện. Em là người có học, xinh đẹp, học cao nhưng mà, em hoàn cảnh rất khó khăn. Lên thành phố lập nghiệp, thuê nhà, rồi một mình bươn trải, em đã vất vả rất nhiều. Một điều khiến em đau khổ hơn là em không có bố. Gia đình em chỉ có mẹ em và sinh được em. Cho đến giờ, chính em cũng không biết mặt bố mình như thế nào.
Em luôn cho đó là sự thiệt thòi và nhiều khi em tự ti vào bản thân mình. Những ngày tháng mới yêu, em không dám thú nhận rằng mình không có cha. Nhưng khi tôi và em đã xác định với nhau, gần gũi nhau hơn, em mới thừa nhận rằng mình không hề có bố. Mẹ em chỉ là một thân một mình nuôi em khôn lớn thành người. Em vừa nói vừa khóc khiến tôi thương em vô cùng.
Tôi hiểu hoàn cảnh của em, tôi không so đo gì chuyện đó. Chỉ cần em là cô gái ngoan ngoãn, chân thành yêu tôi và tôi cũng yêu em, thế là đủ. Tôi chấp nhận tất cả hoàn cảnh, quá khứ của em, tôi yêu em chân thành và mong muốn được cưới em làm vợ.
Còn em, tôi thương em vô cùng. Nếu vì hoàn cảnh như vậy mà bị từ chối hôn nhân, sau này em biết tin vào ai, biết yêu ai đây? (ảnh minh họa)
Nhưng đau khổ là, khi bố mẹ tôi biết chuyện, mọi người nhất định không cho phép tôi cưới em. Bố mẹ tôi bảo, mẹ em nhiều tuổi, lại không có bố. Sau này, nếu em sinh con đẻ cái, nhà em không có ai đến trông nom, không có bố mẹ, nhà tôi cũng không thích. Căn bản, bố mẹ tôi không muốn tôi lấy em, và nhất định không đồng ý chuyện này. Vì bố mẹ tôi bảo, hai nhà phải môn đăng hộ đối, không thể nào lấy một người hoàn cảnh như thế cả. Rồi họ hàng nhà tôi cũng không ai đồng ý khi bố mẹ tôi mang chuyện này ra bàn bạc.
Bố mẹ tôi nói, tôi phải lấy người con gái có gia đình bề thế, hoàn cảnh sung túc, không thể chấp nhận mối quan hệ này. Bố mẹ tôi bảo, nếu tôi kiên quyết lấy cô ấy thì nhất định gia đình tôi sẽ từ mặt tôi. Giờ bố mẹ ép tôi phải chia tay với em.
Giờ tôi không biết làm sao, tôi không biết nên làm thế nào. Bố mẹ tôi thực sự đau lòng, và tôi cũng đau khổ lắm. Tôi nói với em chuyện này, em khóc lóc vô cùng. Tôi thực sự thương em, nhưng mà tôi phải làm sao đây? Bố mẹ tôi đã găng như thế, tôi liệu đối phó được không?
Còn em, tôi thương em vô cùng. Nếu vì hoàn cảnh như vậy mà bị từ chối hôn nhân, sau này em biết tin vào ai, biết yêu ai đây? Hoàn cảnh của em đã thiệt thòi lắm rồi, giờ thì em còn phải cố gắng thế nào? Tôi không biết đi theo con đường nào đây, thật sự tôi khó lòng phán xét. Tôi phải làm sao bây giờ, hãy cho tôi lời khuyên!
Theo VNE
Thật lòng là tôi rất sợ... Thật lòng là tôi rất sợ nếu phải đối diện Quyên trong lúc này. Nàng luôn biết cách làm cho mọi cơn giận của tôi trở thành vô lý bằng ngôn ngữ không thể cưỡng lại của cơ thể mình. Tôi sợ nàng làm sẽ một điều gì đó khiến tôi thương cảm rồi rơi vào tính toán của nàng mà ảnh hưởng...