Tôi phải học cách quên mối tình đơn phương 10 năm
Tôi phải học cách quên cậu và mở lòng với người khác thôi; nếu không sẽ mãi chìm trong đau khổ.Tôi sẽ quên đi mối tình đơn phương đã bao năm nay, đến lúc phải buông rồi.
Bao lâu rồi mình không nói chuyện với nhau? Cậu vẫn khỏe đấy chứ? Tôi thì không khỏe chút nào. Tâm trạng không tốt thì sao khỏe được. Tôi nhớ cậu lắm, mỗi khi nghe bài hát “Viên đá nhỏ” tôi lại nhớ cậu, nhớ đôi mắt tuyệt đẹp và cả giọng nói trầm ấm của cậu. Từng câu từng chữ cứ như viết về tôi và cậu.
Từ nhỏ tôi đã rất mạnh mẽ, cứ nghĩ dù có chuyện gì xảy ra cũng dũng cảm đối mặt, sẽ không bao giờ rơi lệ nhưng khi nhớ đến cậu thì nước mắt chảy ra. Cậu rất đẹp trai, thật đấy, tôi chưa bao giờ khen cậu như những bạn học khác nhưng trong lòng luôn thừa nhận điều đó. Tôi rất thích ánh mắt của cậu, nhìn như có nắng vậy, rất sáng, rất ấm áp. Cậu cười cũng rất đẹp, nụ cười tỏa nắng làm mê mệt bao người.
Lên cấp ba không học chung nữa, tôi cảm thấy bản thân như đang biến thành một cỗ máy, hoàn toàn thu mình với mọi người. Tôi ít cười, ít nói nên khó có bạn. Tôi vẫn dò hỏi bạn cũ tin tức của cậu. Cậu đã chia tay bạn gái cấp hai và tập trung học hành. Từ một hot boy nghịch ngợm cậu đã trở thành một nam sinh chăm chỉ và hoàn mỹ. Cậu muốn làm bác sĩ tiếp nối ba cậu, tôi vẫn thường tưởng tượng không biết cậu mặc áo blouse trắng trông như thế nào, chắc là đẹp lắm, hẳn sẽ có nhiều cô gái mê mệt.
Video đang HOT
Đã 10 năm kể từ ngày quen biết, sáu năm không chính thức ngồi lại nói chuyện rồi, tôi vẫn dõi theo cậu, rảnh rỗi là vào Facebook của cậu ngắm hình dù từ khi kết bạn chưa bao giờ nói chuyện. Có lẽ tôi chỉ là một cái tên chìm nghỉm trong danh sách 2000 bạn của cậu. Tôi ước gì được nghe cậu nói câu đó một lần nữa, câu nói chỉ có hai ta biết.
Giờ cậu đang rất hạnh phúc với người yêu mới phải không, cũng cùng chí hướng với cậu nhỉ. Nhìn hai người đẹp đôi lắm, thật đấy. Tôi thấy cậu cười rất hạnh phúc, chỉ tiếc là nụ cười đó không dành cho tôi. Tôi thật sự không phải thích cậu nữa mà là yêu cậu mất rồi. Tôi không dám nói với ai, kể cả cô bạn thân nhất vì cô ấy là bạn thân của cậu và cũng gần nhà cậu. Ai cũng nghĩ tôi chưa yêu đương bao giờ, thậm chí còn bị cho là lạnh lùng nhưng thật ra tôi có một mối tình đơn phương khắc cốt ghi tâm chôn chặt trong tim. Tôi không hối hận vì đã giấu kín tình cảm với cậu. Tôi không biết giải thích thế nào nhưng cảm thấy bây giờ rất tốt, tôi và cậu luôn giữ ấn tượng tốt về nhau, lâu lâu khi vô tình gặp nhau qua bạn bè cũng có thể gật đầu chào rồi cười nói vui vẻ thoải mái.
Cậu ngày càng trưởng thành, chững chạc và ra dáng bác sĩ tương lai hơn rồi. Được học ở trường đại học mệnh danh là trường quý tộc, tôi đang dần hoàn thiện mình để chuẩn bị tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình. Trước đây tôi rất ghét áp lực đó nhưng giờ lại cám ơn vì nó đã giúp tôi bớt nhớ cậu. Tôi cũng thay đổi phong cách của mình từ tóc tai cho đến quần áo, đời sống cũng phong phú hơn trước kia, có điều tôi vẫn không thể để ý chàng trai nào, không có ai cho tôi ấn tượng như cậu.
Thỉnh thoảng khi cô đơn tôi vẫn nhớ về cậu rồi nhìn ra cửa sổ khóc một mình. Dạo này tôi hay nghĩ đến cậu, đêm đến lại bật bài “Viên đá nhỏ” nghe rồi hát theo. Tôi nghĩ tình trạng này không thể kéo dài được, tôi phải quên cậu rồi, nếu không sẽ mãi chìm trong đau khổ mất. Tôi phải học cách quên cậu và mở lòng với người khác thôi. Tôi chợt nhớ một người bạn từng nói, yêu một người bao lâu thì phải mất gấp đôi thời gian đó mới quên được. Tôi yêu thầm cậu 10 năm rồi, bao giờ mới quên được đây?
Theo Blogtamsu
Bàng hoàng khi nghe con dâu chửi bố chồng
Con dâu lớn tiếng quát bố chồng: "Ông ăn miếng cơm ngon lành cũng nghĩ tới con dâu phải vất vả ngoài chợ chứ?"
Nhà ông Hoàng ở ngay sát nhà tôi. Từ nhỏ, tôi đã chứng kiến cảnh ông "gà trống nuôi con" một mình nên rất thương ông. Vợ ông mất sau khi sinh cậu con trai được hai tuổi. Ông sống một mình, quyết tâm không đi bước nữa vì tình yêu với vợ quá sâu nặng. Cuộc sống không có người phụ nữ bên cạnh khiến ông ngày một già yếu. Một tay ông nuôi hai người con, làm đủ mọi nghề từ sáng sớm tới tối khuya để có tiền nuôi các con ăn học. Cô con gái lớn của ông thương bố vất vả, học hành chăm chỉ, giỏi giang kiếm được một tấm chồng tử tế nhưng cũng không dư giả nhiều. Cậu em trai hiền lành nhưng học hành lại không bằng cô chị. Cuối cùng, ông cũng cưới cho con trai mình được một người vợ khá hoạt bát.
Cuộc sống của ông tưởng chừng đã yên ả khi lo đủ cho các con trưởng thành, vậy mà con trai ông lại lấy phải một cô vợ đanh đá, ghê gớm, chỉ suốt ngày nghĩ đến tiền. Thêm vào đó, kinh tế ngày càng khó khăn, đồng lương hưu nhỏ bé của ông chỉ đủ trang trải phần nào. Con trai ông quá lành nên bị vợ bắt nạt và nắm hết kinh tế trong gia đình. Chính vì thế mà ông - một người bố chăm chỉ, cần cù cũng phải chịu sự sai khiến của con dâu. Bao năm nuôi con một mình, ông thấm thía nỗi cơ cực nhưng chẳng có nỗi nhục nhã nào bằng việc bị con dâu khinh bỉ.
Ở ngay sát vách nhà ông, chiều nào con dâu ông đi chợ về tôi cũng nghe thấy những câu nói đau lòng của cô ta dành cho bố chồng: "Sao ông không đi đổ rác?"; "Sao ông chưa nấu cơm?"; "Mấy chục bạc tiền thịt đấy? Ông ăn miếng cơm ngon lành cũng nên nghĩ tới con dâu vất vả ngoài chợ chứ? Đưa ba cái đồng lương còi này mà cũng cơm trắng cá kho như ai? Đúng là ăn bám!".
Thương ông bao nhiêu, hàng xóm lại càng lên án thái độ của cô con dâu mất nết (Ảnh minh họa)
Tôi nghe mà thấy thật chua xót cho cuộc đời của ông. Mái tóc đã pha sương, đôi bàn tay chai sạn với làn da đồi mồi bao năm vất vả nuôi các con trưởng thành. Giờ đây, khi ông đã già yếu, đã run cầm cập phải chống gậy thì cô con dâu vụ lợi, sành tiền của ông lại chẳng buồn nhớ đến công lao của người đã chăm sóc, nuôi nấng chồng cô.
Tôi đi lướt ngang qua nhà ông, thấy đôi mắt ông rưng rưng, đôi tay run rẩy chống gậy đi từng bước. Cả cuộc đời ông đã vất vả sương gió vậy mà đến cuối đời, ông lại phải chứng kiến cảnh đau lòng này. Thương ông bao nhiêu, hàng xóm lại càng lên án thái độ của cô con dâu mất nết, cậu con nhu nhược của ông.
Chiều nay, khi vừa thiu ngủ, tôi bỗng giật mình vì có tiếng cãi cọ, xô xát ở nhà bên cạnh. Tôi bật người dậy thật nhanh thì thấy cậu con trai ông đang cho cô vợ mấy cái bạt tai đau điếng. Cô ta la lối om sòm nhưng vẫn không thể bằng tiếng thét đầy uy lực của con trai ông đã bao tháng ngày câm nín, nhịn vợ: "Ai không tôn trọng bố tôi tức là không muốn sống ở cái nhà này nữa!". Lần đầu tiên, tôi thấy chị vợ anh nép sợ và lảng tránh ánh nhìn từ những người hàng xóm đang kéo đến ngày một đông. Ai cũng hả hê và mừng cho ông cụ vì cậu con trai cuối cùng đã thức tỉnh, trở về đúng với bản lĩnh của một người đàn ông thực sự.
Mặc dù rất mừng cho ông Hoàng nhưng sao tôi vẫn thấy chua xót quá. Cuối đời, người già phải được hưởng cảnh con cháu sum vầy, hiếu thảo, vậy mà ông lại bị khinh bỉ dù bao năm vất vả nuôi con cái trưởng thành. Đồng tiền có sức lay chuyển mạnh mẽ nhưng cuối cùng nó cũng không thắng nổi tình phụ tử.
Tôi thầm mong cuối đời, ông sẽ được sống an nhàn, hạnh phúc bên con cháu.
Theo VNE
Vợ sắp cưới đòi chia tay vì lời đùa ở trên Facebook Tôi và cô ấy rất yêu nhau. Tình cảm đã được gần một năm, tôi định cuối năm sẽ cưới và cô ấy cũng biết ý định của tôi. ảnh minh họa Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến khi cô ấy vô tình đọc tin nhắn trên Facebook của tôi. Dòng hội thoại là lời tôi chat đùa với người yêu...