Tôi phải chọn gia đình hay lời thề chung thủy?
Trong cuộc đời có nhiều câu chuyện tình yêu tạo nên nhiều phức tạp và bị giằng xé giữa bên tình bên hiếu, rồi cả những trái ngang vì nó không chỉ đơn giản giữa hai người mà còn cả người thứ ba.
Nhưng sao hoàn cảnh đó lại rơi vào tôi khi tôi phải đối mặt với một cuộc tình có quá nhiều rắc rối. Tôi đang như đứng giữa một dòng xoáy khi không biết con đường nào mình sẽ phải đi: theo anh, theo gia đình hay còn có một giải pháp nào cho riêng mình? Mong các bạn hãy giúp tôi để tôi tìm lại niềm tin trong cuộc sống.
Tôi biết phải làm sao? Đợi chờ hay từ bỏ?
Tôi và anh quen nhau khi tôi còn là sinh viên năm thứ hai còn anh là một tài xế xe tải chạy đường dài. Chúng tôi quen nhau do anh gọi nhầm số điện thoại. Tôi học xa nhà và ít có được cú điện thoại nào từ gia đình trừ khi bố mẹ báo tin đã gửi tiền cho tôi nên khi đó anh thường hay gọi điện cho tôi để tâm sự, chuyện của anh làm tôi thấy hay hay và tôi cũng không ngại chuyện trò. Tôi không nhớ hết là anh đã tâm sự với tôi những gì, nhưng còn đọng lại trong đầu tôi bây giờ là vì thương mẹ ở nhà một mình buồn cô quạnh nên anh đã quyết định lấy vợ ở quê. Thật không may cho anh là người anh chọn lại là người trong họ nên nhà gái không ai đồng ý, và rồi sau đó anh vào Sài Gòn lái xe trong khu công nghiệp.
Chúng tôi cứ nói chuyện qua điện thoại như thế một thời gian khá lâu… rồi một ngày kia anh đến trường thăm tôi, một lần, hai lần… Đến hết năm thứ hai, anh ngỏ lời với tôi. Tôi không nhớ mình đã đồng ý như thế nào vào thời điểm nào nhưng mỗi lần anh đến thăm tôi và bạn bè, ai cũng tỏ ra quí mến anh làm tôi luôn cảm thấy hạnh phúc. Anh dẫn tôi về ra mắt với đại gia đình vào mùng 2 Tết, lúc đó tôi còn không biết đó là ngày ra mắt nữa mà chỉ nghĩ đơn giản là đến chơi Tết thôi… Khoảng ba tháng sau anh nói với tôi rằng nếu anh phải đi tù thì tôi có chờ đợi anh không? Tất nhiên tôi trả lời không cần do dự: dù có chuyện gì đến với anh tôi cũng không bỏ rơi anh và như cởi tấm lòng anh bảo tôi cho anh về gặp gia đình tôi để xin cưới. Tôi vừa mừng vì anh đến với tôi là chân thành vừa lo vì biết chắc chắn bố mẹ tôi sẽ phản đối.
Video đang HOT
Tôi đưa anh về nhà chơi nhưng không cho anh nhắc tới cưới xin gì. Đúng như dự đoán của tôi, gia đình tôi không ai chấp nhận chuyện tôi quen anh với nhiều lí do: tài xế lăng nhăng lắm, nó nhỏ con quá, nó công việc không ổn định, lái xe rủi ro cao… không được. Tôi nói với anh tất cả, anh buồn lắm nhưng vẫn bảo do em quyết định thôi. Nếu em thuận thì anh làm nghề khác chứ anh không thể trở thành to cao như siêu mẫu được. Từ đó mặc dù tôi không dẫn anh về nhà tôi lần nào nữa nhưng gia đình vẫn biết tôi vẫn thương anh.
Chuyện đó lắng xuống thì anh cho tôi hay tin chuyện hơn 1 năm trước anh và bạn bè làm ăn phi pháp (khui container lấy hàng) và đã bị phát giác, có thể anh phải đi tù 3 hoặc 4 năm. Anh bảo mình nên chia tay, nhưng khi đó tôi cũng bán tín bán nghi và không chịu vì tôi nghĩ anh thử tôi thôi. Anh mang cho tôi xem giấy triệu tập của tòa án nhân dân thành phố Hồ Chí Minh và tôi thật sự chết lặng. Anh bảo anh tưởng là có thể chạy án nên không nói với tôi, nhưng giờ chạy không được anh không muốn giấu tôi nữa. Tôi yêu anh là thật lòng và dù rất buồn tôi vẫn tin tưởng và chờ anh trở về.
Một tháng trôi qua, anh lên trường gặp tôi lần cuối để vào Nam hầu tòa. Khi anh vào Sài Gòn, tôi nhận được điện thoại của một cô gái tự xưng là người yêu của anh. Tôi không tin, tôi nghĩ anh và gia đình thử tôi, nói dối tôi… nhưng nói chuyện với chị thì tôi mới hiểu tất cả sự thật. Chị biết số của tôi vì chị thấy trong danh bạ của anh lưu số là “vợ yêu” mà không phải số của chị. Tôi gọi điện hỏi thì anh khăng khăng phủ nhận, anh bảo anh không yêu chị ấy. Tôi vẫn tin anh hơn tin chị ấy và chuyện đó cũng trôi qua… Anh bay ngay ra gặp tôi khi vừa kết thúc phiên tòa, anh giải thích chuyện anh và chị kia rồi đề nghị tôi không được liên lạc với chị nữa, đó cũng là thời điểm cuối cùng chúng tôi còn bên nhau.
Khi tôi ra trường cũng là khi anh thụ án, anh bị đi tù 4 năm, nhưng tôi vẫn tin và hi vọng. Hai tháng sau ngày anh đi trại, tôi và mẹ anh đến thăm anh rồi tôi vào Nam nhận công tác. Đến Sài thành, tôi hẹn gặp chị vì tôi nghe mẹ và em gái anh kể nhiều về chị đã giúp đỡ anh khi anh ở trong này hầu tòa. Tôi bất ngờ vì chị hiền dịu hơn tôi tưởng, chị xinh hơn tôi nhiều, chị cũng có công việc khá ổn định. Tôi thật sự mến chị và đến bây giờ tôi với chị vẫn hay liên lạc với nhau, chị cũng kể tôi nghe nhiều chuyện về anh mà tôi chưa hề hay biết. Chị cũng khuyên tôi nên cảnh giác với anh đừng để anh dụ “vượt rào” như chị. Tự dưng tôi thương chị vô cùng, tôi muốn anh phải chịu trách nhiệm với chị mà anh thề thốt không có chuyện đó, tôi vẫn tin anh cho đến giờ.
Sau hơn một năm đi làm nghĩa là tôi xa anh ngần đó thời gian, giờ tôi thấy rất mơ hồ không biết mình còn yêu anh hay không, có rất nhiều người đến với tôi mà tôi không hề có cảm xúc. Tôi vẫn thấy lòng mình hướng về anh nhưng mỗi lần nhắc tới anh thì bố mẹ tôi rất buồn. Bố tôi còn tuyên bố từ mặt tôi nếu tôi vẫn quyết định theo anh. Bây giờ tôi thấy có nhiều nguồn thông tin về anh chẳng hay tí nào. Chị dâu anh khuyên tôi nghĩ kĩ vì chồng chị (anh trai của anh) nghiện hút cai mãi chưa được, chị không còn lo đủ kinh tế. Chị ấy cho tôi biết anh cũng đã từng hút ma túy, rồi cha chồng của chị cũng mê chơi bạc.
Tôi thực sự yêu anh nhưng đứng trước những tin như thế này tôi thấy nản chí quá. Bây giờ tôi là một giảng viên, có địa vị xã hội và được sự tôn trọng nhất định, nhưng tôi cũng sợ sau này chồng tôi nghiện ngập, lăng nhăng và quan trọng hơn là cha mẹ tôi sẽ không chịu nổi với tin như thế. Tôi yêu anh và cha mẹ tôi là người thân yêu nhất của tôi. Tôi không muốn cha mẹ tôi buồn, tôi lại càng không muốn anh ra trại nghĩ tôi phản bội lời thề xưa với anh. Tôi thật sự không biết phải làm sao, nếu không đến được với anh tôi cũng không muốn lập gia đình với ai, nhưng nếu sau này anh thật sự như anh trai anh hay cha anh thì tôi biết làm sao? Cha mẹ tôi hẳn rất đau lòng.
Tôi rất mong các anh các chị có kinh nghiệm cho tôi lời khuyên gỡ rối.
Theo VNE
Thưởng Tết ít hơn vợ, tôi thấy hèn
Hôm qua về nhà, thấy mặt vợ hớn hở, đưa xấp phong bì cho tôi, rồi lại vứt cái bịch xuống bàn khoe: "Đấy, thưởng Tết của em năm nay đấy. Tha hồ tiêu cả nhà nhé, anh khỏi lo không có tiền tiêu Tết".
Vợ hứng khởi lắm, có vẻ tự hào về số tiền thưởng của mình. Tôi không nói gì, cũng không ngó xem trong đó có bao nhiêu tiền. Tôi chỉ lí nhí trong cổ họng: "Chúc mừng em, chắc phải vài chục triệu nhỉ?".
Có vẻ vợ không biết, hay cố tình không biết thái độ của tôi. Vợ lại hí hửng chạy lại chỗ tôi bảo: "Anh không muốn biết em được bao nhiêu tiền à? Em được 4 chục triệu đấy, gấp 3 anh nhé, anh xem lại mình đi". Thật ra, tôi biết tính vợ hay đùa, câu nói ấy cũng có thể là câu nói đùa nhưng nó lại động đúng tâm lý của tôi, khiến mặt tôi tối sầm lại, cảm thấy bức bối khó chịu trong người. Tôi bảo vợ: "Em có vẻ tự hào lắm nhỉ, thế thì em cứ cầm lấy mà tiêu hết đi. Anh không dùng".
Năm nay, công ty tôi làm ăn thất bát, có người còn không được thưởng, tôi được thưởng cũng là may mắn lắm rồi. Tôi được chục triệu, còn vợ tôi chỉ được vài chục triệu như vậy đúng là tự hào cũng là việc nên. Nhưng tôi cứ thấy sao sao ấy. Tôi cảm thấy buồn và chán lắm. Tôi không nghĩ được như người ta vẫn nghĩ là, còn nhiều người không có thưởng, mình có là may rồi.
Bây giờ tôi chỉ nghĩ, năm ngoái mình còn thưởng hơn vợ, còn có cớ mà đao to búa lớn, khua chân múa tay. Năm nay mình như vậy, kém xa vợ, thấy mất mặt vô cùng. Tôi còn cảm thấy hèn nữa thì đúng hơn.
Bây giờ, cả nhà biết vợ tôi làm công việc tốt lại thưởng cao. Thì họ cũng chỉ biết có vậy, cũng từ mồm vợ tôi mà ra. (ảnh minh họa)
Vợ tôi không hiểu tâm lý của chồng, đi đâu cũng khoe với bạn bè là năm nay vợ được thưởng từng ấy. Rồi lại kể chuyện công ty vợ còn nhiều người thưởng cao hơn. Vợ có lẽ không hiểu tâm lý của người khác, vì trong số những người bạn ngồi đây, chắc chắn có nhiều người không thể thưởng bằng vợ. Nhất là tôi, kẻ làm chồng như tôi cảm thấy mất mặt.
Vợ bảo, đưa cho tôi chục triệu, tôi cầm lấy mà tiêu pha thêm, còn mừng tuổi này kia. Còn vợ sẽ phân bố và cho ông bà hai bên nội ngoại mỗi người một ít, còn sắm thêm đồ đạc cho mọi người. Nghe vợ nói câu cho tôi tiền mà tôi thực sự thấy tủi thân. Làm gì mà vợ tôi khoe khoang như thế. Số tiền thưởng ấy đâu phải quá lớn, hay vợ cố tình muốn bêu xấu tôi, muốn cho thiên hạ biết, tôi thưởng thấp, vợ kiếm tiền giỏi hơn tôi để làm bẽ mặt tôi?
Đúng là, tôi có cảm giác hụt hẫng. Vì năm ngoái, tôi được thưởng nhiều hơn vợ, lại còn chẳng thua gì năm nay, thế mà năm nay cũng không nhỉnh hơn được đồng nào. Đúng là thế thời, chẳng biết đâu mà nói trong thời buổi kinh tế khó khăn này!
Bây giờ, cả nhà biết vợ tôi làm công việc tốt lại thưởng cao. Thì họ cũng chỉ biết có vậy, cũng từ mồm vợ tôi mà ra. Còn tôi thì thua kém một bậc, nên thấy hèn vô cùng. Thực lòng, đàn ông kiếm tiền ít hơn vợ đã thấy tủi rồi, đằng này còn bị bêu rếu, tôi thấy nản, cảm thấy mình mất đi khí chất đàn ông.
Theo VNE
Chưa làm dâu anh đã bắt tôi phục vụ nhà mình Anh bắt tôi lên danh sách quà Tết, mua cho bố mẹ chồng, họ hàng nhà chồng. Năm nay đã bắt tôi đi chúc Tết giống như người ta nhận họ cưới nhau. Chỉ còn hơn một tháng nữa là chúng tôi sẽ cưới nhau. Lẽ ra là định tổ chức trong Tết nhưng gia đình tôi đã xin hoãn vì đi xem...