Tôi nói không còn yêu chồng nhưng anh vẫn không muốn ly dị
Sống với anh tôi không hề hạnh phúc, trong quan hệ tìn.h dụ.c tôi cũng chưa bao giờ thỏa mãn.
Tôi 36 tuổ.i, chồng hơn 2 tuổ.i, chúng tôi có con trai 7 tuổ.i. Tôi là nhân viên văn phòng, lương 10 triệu/tháng; chồng làm nghề tự do, lương tầm 15 triệu/tháng. Tôi vốn sinh ra và lớn lên ở làng quê nghèo miền Bắc, học xong vào Sài Gòn lập nghiệp, vốn là người tự lập, 18 tuổ.i đã phải vừa đi làm công nhân vừa đi học, gia đình quá nghèo nên chị em tôi đều phải tự làm tự học như vậy. Tôi là cô gái mạnh mẽ, khéo léo, cũng có những tham vọng nhất định. Rồi tôi gặp anh, chồng hiện tại. Anh là người Sài Gòn, nhà có điều kiện, nhìn ngoài ai cũng nói anh hiền lành, tâm lý. Chúng tôi yêu nhau một năm thì kết hôn, anh ở nhà phụ ba mẹ kinh doanh. Lúc đó tôi không hề yêu anh, nhưng xét mọi khía cạnh cần và có cho cuộc đời mình, tôi nhắm mắt lấy.
Tính cách chúng tôi hoàn toàn khác nhau, anh sinh ra trong gia đình có điều kiện nên tính ỷ lại từ nhỏ, cái gì cũng đến tay tôi. Gia đình anh nhìn vẻ bề ngoài là thế nhưng bên trong không hề có gì ngoài căn nhà đang ở. Tiề.n làm bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, ba mẹ chồng tôi sống không hạnh phúc, ba có bồ, thường xuyên chử.i rủa mẹ, có khi còn đuổi mẹ ra khỏi nhà vì căn nhà đang ở của ông bà nội cho. Sau khi cưới 2 tháng tôi có bầu liền, vỡ mộng hoàn toàn về cuộc sống sau hôn nhân, vẻ bề ngoài hiền lành nhưng chồng tôi lại là người cục tính, ăn nhậu vào có thể đán.h chử.i bất kỳ ai. Mỗi khi giận vợ, anh đều lôi con ra chử.i những câu rất độc địa.
Tôi khá nhẹ nhàng, sống tình cảm với con, khi nghe những câu nói đó tôi quặn thắt ruột gan vào, nếu góp ý lại bị chồng chử.i. Anh gia trưởng, tuy chưa đán.h tôi nhưng hầu như không cho tôi giao du quan hệ bạn bè, chỉ cần đi về trễ 30 phút là anh lại giận rồi hỏi tôi đi đâu, làm gì… đi theo trai thì có. Về ngoại hình tôi hơn anh, có cảm giác anh luôn mặc cảm tự ti về ngoại hình của mình nên bạn bè tôi hầu như không bao giờ anh chịu gặp, nhưng anh lại hay gặp gỡ, bù khú ăn nhậu với bạn của anh. Về tiề.n bạc, tôi không được quản lý thu chi trong gia đình, vợ chồng tôi tiề.n ai nấy tiêu, các khoản trong nhà đều chia đều hết. Tôi lên tiếng và muốn quản lý thu chi vì bản thân khá tiết kiệm, còn anh có má.u bài bạc, thỉnh thoảng cầm tiề.n đi c.á đ.ộ, tùy không nhiều nhưng cũng có má.u ham chơi, làm tôi luôn lo lắng.
Càng sống với anh tôi càng thấy mình không hề hạnh phúc, trong quan hệ tìn.h dụ.c tôi cũng chưa bao giờ thỏa mãn. Mấy tháng nay tôi suy nghĩ khá nhiều, muốn giải thoát cuộc hôn nhân này, bắt đầu lại từ đầu. Tôi có một cuộc nói chuyện với chồng rằng bản thân đã hết tình cảm, cảm xúc không còn, không hề yêu anh nữa, muốn l.y hô.n. Tôi đưa ra rất nhiều lý do. Anh lại không muốn b.ỏ v.ợ, xin lỗi và hứa thay đổi. Đây không phải là lần đầu anh hứa, 8 năm hôn nhân, không biết anh hứa bao nhiêu lần. Mẹ con tôi dọn ra ngoài ở trọ, anh ra sức níu kéo, có khi say còn khóc lóc, nhưng tôi biết nếu quay về thì vợ chồng cũng không bao giờ có được tiếng nói chung, cùng xây dựng một gia đình êm ấm hạnh phúc. Với bản tính cục cằn, gia trưởng, không tâm lý của anh đã giế.t chế.t tình cảm của tôi.
Tôi chấp nhận một cuộc sống khó khăn, túng thiếu. Tôi ám ảnh sống trong gia đình mà ba mẹ chồng không hạnh phúc, suốt ngày chử.i nhau. Càng về già chồng tôi lại càng bộc lộ tính cách giống ba chồng, rồi đến một lúc nào đó anh cũng đuổi tôi ra ngoài như ba chồng mỗi khi bực lên đều đuổi mẹ tôi? Dù quyết định dọn đi nhưng trong lòng tôi giờ hoang mang, ngày nào anh cũng qua phòng trọ tôi năn nỉ, xin lỗi, nói thương con. Xin hãy cho tôi lời khuyên. Có nên đán.h đổi hạnh phúc của bản thân để cho con có cuộc sống đầy đủ và không phải thuê nhà ở không?
Video đang HOT
Theo Vnexpress
Không có tiề.n góp vào xây nhà, vợ chồng tôi bị anh chồng đuổi
Từ ngày ở nhà mới, vợ chồng anh trai luôn tỏ ý mình là chủ nhà khiến tôi rất khó chịu. Riêng chỗ để xe, anh chồng cũng bố trí lại, xe vợ chồng tôi chỉ được để ở phía ngoài cùng.
Tôi lấy chồng được hai năm và có một b.é gá.i 9 tháng tuổ.i. Nhà chồng tôi có ba anh em, chồng là con giữa, trước có một anh trai và sau có một cô em gái. Hiện tại gia đình anh chồng và gia đình tôi đang sống chung nhà với ba mẹ chồng.
Ảnh minh họa
Vợ chồng anh trai kinh tế khá ổn định, hai đứa con cũng đã lớn. Khi tôi mới cưới, căn nhà cũ của ba mẹ chồng khá chật hẹp, phải cơi nới thêm phòng. Lúc ấy, chúng tôi định đi ở trọ nhưng mẹ chồng cản lại.
Vì ông bà tính toán sẽ làm lại nhà cho rộng rãi. Vả lại, ở trọ tốn kém, vợ chồng tôi không có điều kiện tích lũy. Gần một năm sau, ba mẹ chồng thực hiện kế hoạch xây nhà. Trước khi làm, ba mẹ có họp gia đình để bàn bạc.
Ba chồng bảo: "ba mẹ dự định xây nhà khoảng 1 tỷ 6 nhưng còn thiếu một ít, đứa nào có tiề.n thì đóng góp thêm. Sau này đứa nào muốn ở thì đưa lại tiề.n cho đứa kia". Lúc ấy, quả thực vợ chồng tôi không có gì tích lũy ngoài số vàng cưới.
Và vợ chồng tôi có tính chuyện sẽ ra riêng nên chồng trả lời: "chúng con không có tiề.n, vợ chồng anh cả có thì đóng góp xây nhà rồi sau này ở luôn cũng được". Nghe thế, chị dâu nói: "vợ chồng con mới mua xe, không dư nhiều nhưng chú thím đã nói thế thì xin góp 100 triệu". Mọi chuyện đơn giản chỉ có thế, ba mẹ chồng cũng không có ý kiến gì thêm.
Ảnh minh họa
Ngôi nhà được xây xong khá rộng rãi, gia đình anh trai chồng ở tầng hai còn chúng tôi ở tầng một với ba mẹ. Mẹ chồng tôi là người thương con nên cuộc sống trong nhà tuy đông người nhưng khá hòa thuận.
Chỉ có điều, từ ngày ở nhà mới, vợ chồng anh trai luôn tỏ ý mình là chủ nhà khiến tôi rất khó chịu. Riêng chỗ để xe, anh chồng cũng bố trí lại, xe vợ chồng tôi chỉ được để ở phía ngoài cùng.
Khi con tôi lỡ tay làm bẩn nhà, chị dâu luôn cáu gắt theo kiểu: "nhà của ai người nấy xót". Thực sự tôi rất bức bối, muốn chuyển ra ở trọ nhưng chưa có điều kiện. Mới dự định như thế nhưng vào tuần trước, chồng và anh trai đã xảy ra xích mích.
Hôm đó, chồng tôi rủ bạn về nhậu, đến gần 9 giờ tối vẫn chén chú chén anh. Bình thường, khi ở nhà cũ vẫn vậy, chẳng ai nói gì vì tôi sẽ là người dọn dẹp. Nhưng lúc đó, chị dâu có phàn nàn rồi anh trai chồng ra đuổi thẳng cổ bạn chồng tôi về với lời lẽ rất khó nghe.
Chồng tôi vốn có hơi men trong người nên cự cãi gay gắt, ý chồng tôi bảo nhà này là của ba mẹ, anh có quyền gì mà đuổi bạn em. Nào ngờ, anh trai chồng mắng: "vợ chồng mày chỉ là đồ ở nhờ thôi, không thích thì cút".
Ảnh minh họa
Nghe câu đó, tôi hiểu anh đang nhắc đến chuyện đóng góp xây nhà và nghiễm nhiên cho mình là chủ. Trong khi đó, ba mẹ chồng chưa nói gì đến chuyện sẽ cho đứa nào ngôi nhà đó mà anh chị cũng chỉ đóng góp một phần tiề.n nhỏ.
Nghe thế, tôi đưa chồng vào nằm nghỉ rồi lúi húi dọn dẹp mà tức trào nước mắt. May mà, ba mẹ chồng về quê ăn giỗ nên không biết chuyện. Từ ngày đó, chúng tôi nhìn mặt vợ chồng anh trai rất khó.
Tôi muốn đưa con ra ở trọ mà không biết phải nói với ba mẹ chồng như thế nào. Thêm nữa, con còn nhỏ, lương hai vợ chồng chỉ đủ sống, giờ thêm khoản tiề.n trọ không biết chúng tôi có xoay xở được không. Nhưng thực sự, nếu tiếp tục sống chung như thế này, tôi cảm thấy rất ngột ngạt.
Theo Báo Phụ Nữ
Vì sao tôi không muốn đưa con về nhà nội vào ngày lễ? Cảm giác về chơi mà phải mang theo thức ăn thật khó tả. Lần nào, tôi không kịp mua thứ gì về, coi như bữa cơm bà cũng chẳng nấu. Trong những ngày lễ, thực sự, tôi rất muốn đưa con về quê chồng chơi. Nhưng qua vài lần, cái ý định đó cứ tan biến dần. Tất cả xuất phát từ cách...