“Tôi nói cho cô biết, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh cả thôi, tôi chán ngấy cô lắm rồi!”
Tôi kết hôn được 3 năm, cuộc sống vợ chồng sớm không hạnh phúc vì vợ chồng tôi không có điểm chung, anh lại là người trăng hoa, ong bướm…
25 tuổi, tôi lên xe hoa về nhà chồng. Độ tuổi này cũng không còn sớm nữa, nhất là khi tôi và anh yêu nhau cũng hơn 1 năm, đủ yêu, đủ hiểu. Đấy là tôi nghĩ thế, tận sau này khi đã sống chung, tôi mới biết mình nhầm.
Thời gian yêu đương, vì chúng tôi làm việc cách nhau gần 20 cây, công việc lại bận rộn nên cũng không gặp nhau thường xuyên lắm. Buổi tối về mới gọi điện, nhắn tin. Thấy anh quan tâm chu đáo, lại nói tôi thiệt thòi khi yêu anh, tôi nghĩ có lẽ anh áy náy nhiều nên càng yêu anh hơn.
Cưới nhau về tôi mới biết, thực ra công việc anh không bận rộn gì cả. 5h chiều tan làm, anh đi chơi thể thao, nhậu nhẹt đến gấn 7h mới về. Vậy mà ngày trước anh bảo hết giờ anh còn làm thêm này nọ. Hóa ra chỉ là cái cớ để không phải thường xuyên gặp tôi.
Rồi tôi phát hiện chồng rất đào hoa. Không dưới 3 lần tôi bắt được tin nhắn anh nói chuyện không đúng mực với người phụ nữ khác. Tôi buồn, anh lại xin lỗi rồi hứa hẹn nọ kia. Tôi cắn răng bỏ qua cho anh nhiều lần, hình như thế nên anh không coi trọng tôi nữa.
Video đang HOT
Rồi khi tôi có bầu, sinh con, anh ngang nhiên đi lại với một ả đàn bà, nghe đâu là gái làng chơi hết thời làm trong quán hát ngoài phố. Tôi đau đớn, suy sụp vô cùng.
Bản thân tôi trước giờ sống rất chu đáo, có trước có sau, vậy mà anh nỡ đối với tôi ác như vậy.
Cách đây gần 1 tháng, vợ chồng tôi cãi nhau một trận rất to. Anh lớn tiếng nói với tôi, rằng tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà tranh, anh chán ngấy cái vẻ hiền thục, ngu ngơ của tôi lắm rồi.
Tôi sững sờ khi nghe những lời anh nói… Hóa ra trước giờ anh luôn có suy nghĩ tồi tệ, trong lòng cảm giác vụn vỡ vô cùng… Tôi phải làm sao đây?
Theo Afamily
Chán ngấy ông chồng vừa ghen tuông lại vừa keo kiệt
Tôi tự hỏi sống bên chồng như thế có ý nghĩa gì không khi tiền thì anh kiểm soát và lúc nào cũng ngờ vực: "Cô có tòm tem với thằng nào không?"
Ở đời, người ta bảo sống bên một người chồng có tính đàn bà, bủn xỉn hoặc ông chồng chúa ghen tuông đã khổ lắm rồi. Còn tôi, chồng tôi hội tụ cả hai yếu tố đó nên tôi thấy cuộc đời mình bi kịch quá. Nhiều lúc muốn vùng vẫy thoát ra nhưng cứ hễ nói đến chuyện đó con khóc than không cho bố mẹ bỏ nhau nên tôi lại sợ.
Ngày trước, tôi cũng thuộc hàng xinh xắn. Ngay cả bây giờ, khi đã lấy anh được mười mấy năm, có 2 mặt con, mọi người vẫn khen ngợi nhan sắc của tôi. Đúng là so với chồng, tôi trội hơn anh. Nhưng vợ chồng sống với nhau, ai lại đi so bì nhan sắc như thế. Tôi trân trọng vì anh là người sống hết lòng vì gia đình, không chơi bời, rượu chè, lúc nào cũng chỉ biết đến vợ con mà thôi.
Nhưng đúng là chẳng ai hoàn hảo cả. Chồng tôi làm ra tiền nhưng anh kiểm soát hết. Ngay từ khi cưới về anh đã nói: "Cầm tiền chẳng sung sướng gì, em cứ để anh lo toan mọi việc trong nhà, tiền nong anh tính toán hết". Tôi biết chồng đi lên từ nghèo khó nên trân trọng đồng tiền, vì thế tôi cũng chẳng muốn tranh giành với anh.
Chồng tôi làm ra tiền nhưng anh kiểm soát hết.
Là đàn ông mà chồng tôi đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành... Từ túi muối, chai dầu anh đều tự tay đi mua chứ không yên tâm giao cho tôi. Sống cùng một nhà hễ cứ nấu nướng, đi chợ đi búa gì là anh phải kiểm soát từng đồng một.
Tôi có cáu gắt ý kiến thì chồng tôi bảo: "Đồng tiền kiếm được có dễ dàng gì, phải biết tích cóp, tiết kiệm, sau này con cái lớn còn cả trăm khoản phải tiêu đến". Tôi chỉ biết im lặng trước sự keo kiệt của chồng bởi vì... tôi không làm ra tiền.
Tôi đi làm chẳng được bao nhiêu tiền cả nên cũng không dám có ý kiến gì với anh. Thôi thì tôi cam chịu, dù sao anh keo kiệt để giữ cho nhà thì tôi cũng chẳng nên khó chịu làm gì.
Nhưng điều khốn khổ hơn nữa là chồng tôi ghen tuông đến mức bệnh hoạn. Một phần anh không cho tôi nắm kinh tế, chi tiêu trong nhà cũng là vì sợ tôi "tòm tem" với ai đó. Anh lúc nào cũng có câu cửa miệng: "Đàn bà có tí nhan sắc, lại có đồng tiền trong người sớm muộn gì cũng sinh hư thôi".
Nhiều hôm đi làm về muộn một chút, vừa thấy tôi vào nhà, anh đã hằm hè: "Ở lại làm với anh nào mà tới giờ mới mò về?". Công ty tổ chức ăn uống, liên hoan gì thì anh đưa tôi đến rồi ngồi đợi bên ngoài như canh tù nhân. Hàng năm phòng tôi đi du lịch chồng cũng không bao giờ cho với lí do: "Tốn tiền rồi không khéo hỏng người"...
Sống trong nhà, tôi cảm thấy hết sức bí bách khi tiền không có tiêu, từ việc lớn, việc nhỏ đều phải ngửa tay xin chồng. Đã vậy lúc nào chồng cũng ngờ vực vợ, nói ra nói vào khiến tôi mệt mỏi.
Tôi đã nghĩ tới chuyện ly hôn nhưng nhìn lại 2 đứa con, biết mình không đủ sức nuôi con với công việc hiện tại, hơn nữa con lúc nào cũng bảo: "Bố mẹ mà không sống với nhau là con bỏ nhà đi bụi" khiến tôi sợ hãi. Nhưng cứ sống thế này, không biết tôi chịu đựng được đến bao giờ?
Theo Afamily
'Sự ngu ngơ, dịu dàng của em khiến chồng chị thấy mình thật giỏi giang, đó là điều mà chị không làm được' Trươc nay ngươi đan ông luôn se la ngươi cô găng vi sư nghiêp cua minh, con phu nư se lui vê phia sau đê cho chông minh phat triên... Co thê co nhưng ngươi phu nư se danh thơi gian cua minh vao viêc chăm soc chông con, nhưng cung co nhưng ngươi coi trong sư nghiêp va luôn hương đên môt...