Tôi nhục nhã vì bị chồng mắng chửi trước mặt mẹ đẻ
Tôi không muốn mình tiếp tục phải chung sống với một người chồng phũ phàng như này. Dù gì thế nào, chuyện anh xúc phạm mẹ tôi là điều không thể nào chấp nhận được.
Cách đây 3 năm, tôi kiên quyết làm đám cưới với anh mặc bố mẹ và các anh chị ngăn cản. Lý do vì anh là người Thanh Hóa còn tôi là người Bắc Ninh. Khoảng cách địa lý, văn hóa vùng miền khiến bố mẹ tôi e ngại, lo cho tôi sau này sẽ khổ.
Ngày cưới, chỉ có chị gái thứ hai đưa tôi về nhà chồng còn lại là bạn bè. Ngoài ra, không có ai khác. Tôi rất buồn tủi.
Sau đám cưới, hai vợ chồng tôi ở lại Hà Nội làm việc. Cuộc sống không sung túc nhưng cũng tạm ổn, vợ chồng tôi cũng tiết kiệm được một khoản tiền cộng với sự hỗ trợ tài chính hai bên nội ngoại nên mua được một căn hộ chung cư nhỏ.
Tháng ba năm nay, tôi sinh con gái đầu lòng. Vì mẹ chồng tôi đã già lại sức khỏe yếu nên không ra chăm tôi được, mẹ đẻ tôi tôi lại lóc cóc từ quê lên Hà Nội chăm tôi.
Mẹ tôi vốn hiền lành, rất chịu khó, thương con cháu nên quá trình ở với vợ chồng tôi không có vấn đề gì nảy sinh lớn. Tuy nhiên, cuộc sống vợ chồng trẻ không tránh khỏi những xích mích. Mỗi lần như vậy mẹ đều khuyên can, phân tích đúng – sai cho cả hai vợ chồng tôi và thường tôi luôn bị mẹ “xử ép”, khuyên bảo là cần nhường nhịn chồng để cho yên cửa nhà.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Con gái được 7 tháng, tôi đi làm trở lại. Mẹ tôi vì thương tôi mà ở lại chăm sóc cháu, dự định là khi con tôi 18 tháng, cháu đi học mẫu giáo thì mẹ tôi sẽ về quê. Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói nếu như thứ Sáu tuần trước, vợ chồng tôi không có một trận cãi nhau sau khi chồng tôi đi nhậu với bạn về muộn. Không những thế, anh lại to tiếng mắng tôi chậm mở cửa cho anh.
Mẹ tôi thấy con rể nặng lời với tôi, bà không nói một lời nhưng hẳn xót xa và thương con gái vô cùng. Trước đây, anh chưa bao giờ nói nặng lời với tôi như thế.
“Mày làm gì mà mãi mới ra mở cửa cho tao? Mày không cho tao vào nhà à? Đừng có cậy là nhà này của mày nhé. Nó còn là của tao đóng góp nữa đấy….’.
Tôi nghe mà choáng váng. Tôi bảo anh: “Anh say rồi, anh nói cái gì đấy” thì anh vẫn liến thoắng với những lời lẽ càng lúc càng khó nghe. Tôi đau đớn thật sự bởi anh chửi và thóa mạ tôi những lời quá nặng nề. Tôi để cho anh nói hết rồi mới buông câu: “Anh im đi, để cho con còn ngủ. Mai tôi sẽ nói chuyện với anh”.
Tiếp đó, anh xông vào định tát tôi, thấy vậy mẹ chạy vào ngăn anh, nói vài lời khuyên anh không nên đánh vợ, có gì vợ chồng “đóng cửa bảo nhau”. Anh gạt tay mẹ tôi ra nói là: “Mẹ không biết thì đừng can thiệp vào chuyện vợ chồng con”, “Vợ con hư là tại mẹ. Mẹ không dạy được nó thì để con”.
Thật sự tôi cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm. Còn nỗi đau đớn nào, sỉ nhục nào lớn hơn thế này nữa. Ngay sáng sớm hôm sau, mẹ tôi ra bến xe về sớm. Trước khi về, mẹ nói với tôi là: “Mẹ buồn lắm. Mẹ không cần một thằng con rể như nó nữa”. Tôi khóc, mẹ cũng khóc. Chưa bao giờ tôi cảm nhận thấy thương mẹ như lúc này.
Sáng hôm sau, chồng tôi dậy không thấy mẹ tôi. Anh gọi điện về quê cho mẹ tôi nói lời xin lỗi nhưng mẹ chỉ im lặng. Có lẽ bà nghĩ và thương tôi nên mới nuốt cay đắng để lắng nghe anh ta nói hết.
Hiện tại, sau chuyện đã xảy ra, tôi không thể tha thứ cho hành động của anh đêm hôm đó. Anh biện hộ là do mình say nhưng tôi không thấy thuyết phục. Tôi không muốn mình tiếp tục phải chung sống với một người chồng như vậy nữa. Dù gì thế nào, chuyện anh xúc phạm mẹ tôi là điều không thể nào chấp nhận được. Thương con còn nhỏ, nhưng nỗi đau đớn, nhục nhã này tôi không thể bỏ qua được….
Theo Giadinh
Xăm trổ chưa chắc đã hổ báo, kín đáo chưa chắc đã là gái ngoan!
Có những người, muốn uống rượu để quên đi những thứ mà họ không muốn nhớ. Nhưng ngược lại, càng uống lại càng tỉnh, tỉnh đén mức mà những kỉ niệm, những thứ mà họ từng trải qua nó hiện về nguyên trạng, rõ nét như mới xảy ra vài giây trước đó. Nỗi đau lại càng đau hơn, tệ thật. Và thế là đau càng đau, đơn chiếc càng đơn chiếc.
Nói đến men rượu - một thứ đồ uống nó chẳng hề ngon, chẳng hề bổ béo gì. Thế nhưng, có biết bao nhiêu người mượn nó để quên, để nhớ, để bớt sầu và để sống thật với mình. Nhưng tôi đề cập đến ở đây là uống ở một lượng vừa đủ mà con người ta có thể kiểm soát bản thân, chứ không phải nằm bẹp một chỗ hay là làm càn, như thế người ta gọi là say xỉn, là "nát" mất rồi.
Nhiều người, gặp phải những lỗi đau, đau đến tận sương tủy, họ tìm đến men say, họ muốn say đề quên đi tất cả, quên đi cái nỗi đau mà họ đang phải hứng chịu. Đúng vậy, một chút hơi men khiến người ta tạm thời quên đi những thứ đang sảy ra với mình, một chút hơi mem khiến người ta dễ ngủ hơn. Sau giấc ngủ ngon lành ấy sẽ khiến tâm trạng nhẹ nhõm hơn, vơi bớt đi những phần nào.
Thế nhưng, có những bạn trẻ lại vì sầu mà đi uống rượu. Bạn thất tình bạn đi uống rượu, có thể gào thét, khóc lóc rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy có vẻ ổn hơn. Khi nhìn vào một kẻ say rượu đang gào thét thì chớ vội cười hay đánh giá họ nhé, có là họ thì bạn mới hiểu cái vấn đề mà họ gặp phải. Và có lẽ, mỗi chúng ta cũng ít nhất có một lần như thế với những lý do khác nhau.
Có những người, muốn uống rượu để quên đi những thứ mà họ không muốn nhớ. Nhưng ngược lại, càng uống lại càng tỉnh, tỉnh đén mức mà những kỉ niệm, những thứ mà họ từng trải qua nó hiện về nguyên trạng, rõ nét như mới xảy ra vài giây trước đó. Nỗi đau lại càng đau hơn, tệ thật. Và thế là đau càng đau, đơn chiếc càng đơn chiếc.
Và có những người, chọn mem say để sống thật với mình. Có một vài người, bình thường họ nhu mì, hiền lành ít nói, trước mặt bạn bẽn lẽn không dám nói nửa lời. Thế mà chỉ một chút hơi men, một chút thôi nhé, cái con người bình thường nó chốn đi đâu mất, thay vào đó là một con người hoàn toàn khác, tự tin năng nổ và nói cười không e ngại. Hay có anh chàng nọ, lúc bình thường trước mặt một cô gái mà anh ta thích rụt rè, không dám hé răng nửa lời. Thế mà "men" vào, dám ngang nhiên bày tỏ tình cảm trước mặt cô gái không e ngại, thật lạ kỳ.
Một phương diện khác, bản thân là một người cực kỳ ghét thuốc lá, nhưng xét đi cũng phải xét lại, nó không hoàn toàn xấu. Có những người, hằng đêm ra ngoài ban công hút một hơi dài và suy ngẫm về những vấn đề họ đang cần giải quyết. Có những người, đặc biệt người đàn ông, họ có những thứ không thể nói ra mới nhờ vào điếu thuốc để nguôi ngoai đi. Nhưng đây tôi cũng chỉ nói những người đàn ông biết suy nghĩ, chỉ có những khi bế tắc họ mới hút thuốc, chứ không phả mấy cậu thanh niên choai choai, tập tọe học đòi hút thuốc là, hay những kẻ hút đến thành nghiện lúc nào điếu thuốc cũng kè kè trên miệng không rời
Đấy, mỗi sư viêc, mỗi vấn đề đều có hai mặt, vấn đề là ta nhìn đúng hướng và dừng đúng lúc. Con người cũng vậy, cũng sẽ có hai mặt, đừng đánh giá con người từ một phía. "Xăm trổ chưa chắc đã hổ báo, kín đáo chưa chắc đã là gái ngoan"
Theo Tamsubuon
May mắn vì mẹ chồng là "kẻ nói dối" đáng trân trọng nhất Suốt ba tháng chăm tôi ở cữ, mẹ chồng tôi đã nói dối hết lần này đến lần khác. Nhưng khi biết được sự thật sau những lời nói dối ấy, tôi chỉ biết quỳ xuống chân mẹ mà khóc và thấy thương mẹ vô hạn... Tôi và chồng vốn là bạn học từ thời phổ thông với nhau, chúng tôi đã yêu...