Tôi như chết lặng khi anh bỏ ra đi
Em sợ lắm anh à. Anh khóa face, anh tắt điện thoại, em đã rất hoảng loạn. Lúc em gọi được cho anh. Thì anh lạnh lùng đến đáng sợ, em như chết lặng trước mọi thứ. Lúc trước khi em ốm anh đút cho em từng muỗng cháo, lo cho em từng li từng tí.
Em buông tay anh đồng nghĩa với việc em từ bỏ cuộc sống này anh à ( Ảnh minh họa)
Thư gửi anh người mà em yêu hơn cả bản thân mình !!!
Anh à!
Mình chia tay cũng được gần hai tháng rồi anh nhỉ. Em không biết anh thế nào nhưng em sắp không trụ nổi rồi anh ạ. Với anh có thể em không còn quan trọng nữa nhưng với em anh là cuộc sống, là cả thế giới của em.
Em mất đi anh giờ em chông chênh, hụt hẫng. Em không còn biết làm gì khác ngoài việc nhớ anh. Hoảng loạn gửi cho anh không biết bao nhiêu lần tin nhắn, gọi cho anh không biết bao nhiêu là cuộc gọi.
Em nhớ anh lắm anh à. Em rất nhớ. Nhớ từng dòng tin nhắn anh gửi em mỗi sáng ” Bx đi làm chưa…Bx ăn gì chưa đó….Hay lúc anh nói một câu: “anh nhớ em” Tất cả tất cả đã thành thói quen của em rồi anh à.
Chúng ta từng có khoảng thời gian dài bên nhau rất hạnh phúc ( Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh còn nhớ không? Anh từng hay hỏi em là sao cứ hỏi anh là ” Anh còn yêu em nhiều không?” Em thường hay trả lời rằng ” Em hỏi vì em sợ mất anh ” . Nhưng em đâu có ngờ những lo lắng đó giờ thành sự thật. Em và anh yêu nhau cũng đã 5 năm rồi anh nhỉ.
Một thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Quãng thời gian đó tuy có nhiều khó khăn nhưng cả hai đứa cũng đều vượt qua. Em từng bảo ” Dù ai nói ngả nói nghiêng , lòng ta vẫn vững như kiềng 3 chân”.
Anh nói lại ” kiềng 4 – 5 chân ý chứ”. Anh có biết khi nghe anh nói vậy em hạnh phúc lắm không anh. Vậy mà giờ chính anh là người đã nhẫn tâm mà bỏ lại em một mình như thế này. Em biết từ khi yêu em đến giờ anh luôn thấy không thoải mái, có lẽ anh cũng chưa từng thật sự cảm thấy hạnh phúc. Phải chăng chỉ riêng mình em là ảo tưởng.
Anh à, anh nói với em mình không đến được với nhau thì chia tay để em đi tìm kiếm một người khác. Nhưng đó là cách nghĩ của riêng anh. Riêng em, ở bên anh em mới thật sự cảm thấy hạnh phúc, quen nhau 5 năm em từ chối tất cả mọi mối quan hệ.
Vì thật sự em chỉ cần mỗi anh thôi. Nếu em có thể yêu người khác thì em đã không chờ đợi anh như vậy. Anh cũng hiểu em yêu anh đến mức nào mà sao anh có thể nói vậy. Hay đó chỉ là lý do để anh trút đi gánh nặng là em hả anh???
Nhiều người hỏi em ” Đã biết là không có kết quả sao còn cố chấp không chịu buông tay”. Hôm nay thì em đã có câu trả lời rồi . Nếu ai đó hỏi em câu như vậy một lần nữa em sẽ trả lời ” Vậy sao bạn biết mình trước sau gì sẽ chết , sao không chết bây giờ luôn đi”.
Em buông tay anh đồng nghĩa với việc em từ bỏ cuộc sống này anh à. Em biết em chỉ sống có một kiếp này, chỉ được gặp và yêu anh một kiếp này thôi nên em sẽ cố gắng, thật sự cố gắng níu kéo anh đến khi nào em không còn sức lực để níu kéo nữa thì lúc đó em sẽ dừng.
Anh biết không, em chờ đợi ngày anh ra trường, rồi đi làm rồi cưới em như lời anh đã hứa. Em vui lắm, ngày anh ra trường em thở phào nhẽ nhõm. Nghĩ rằng mình sắp được làm vợ anh rồi. Em ngây thơ, ngốc nghếch quá anh nhỉ. Em lên mạng tìm những tấm ảnh cưới thiệt đẹp rồi lưu hết vô máy tính. Em nghĩ ” À , lúc cưới mình sẽ mặc áo này, anh sẽ mặc áo này, mình sẽ chụp ảnh kiểu giống thế này.
Em muốn được đi hưởng tuần trăng mật ở Mộc Châu, ở Đà Lạt. Mỗi tối em sẽ được gối đầu lên tay anh, còn anh thì ôm em hai đứa cùng thỏ thẻ mơ ước về những đứa con của hai đứa. Anh đòi sinh 2 đứa thôi nhưng em đòi sinh tận 5 đứa.
Hai đứa lại nhìn nhau cười rồi ngủ thiếp đi. Rồi mỗi sáng anh sẽ gọi em dậy, bế em đi súc miệng, rửa mặt…….Mình sẽ sống thật hạnh phúc ” Em đã sống và mong ước đến ngày đó. Ngày anh và em cùng sống chung dưới một mái nhà.
Ngày anh chia tay em, nhìn người ta đăng ảnh hạnh phúc với nhau, riêng em thì lại khổ sở, đau đớn, anh làm vậy giống như anh đang cố giết em đi , anh có hiểu không? Em không ăn được, không ngủ được, nước mắt em không ngừng chảy.
Em sợ lắm anh à. Anh khóa face, anh tắt điện thoại, em đã rất hoảng loạn. Lúc em gọi được cho anh. Thì anh lạnh lùng đến đáng sợ, em như chết lặng trước mọi thứ. Lúc trước khi em ốm anh đút cho em từng muỗng cháo, lo cho em từng li từng tí.
Anh chỉ bảo cho em từng thứ nhỏ nhặt mà em không biết. Lúc em bị tai nạn em biết anh rất lo, nhưng vì gia đình anh mới không vào thăm em được. Những lúc em mệt mỏi anh luôn động viên em. Anh chưa từng nói nặng với em lần nào. Vì thế mà em đã thật tự tin với tình yêu của anh. Nhưng giờ anh tuyệt tình thế này em thật sự không hiểu.
Hay tại vì em đã không còn được như xưa, em xấu xí với những vết sẹo đầy người sau tai nạn. Hay tại em hư dạo này đi chơi nhiều hả anh. Em sẽ cố gắng làm tất cả những gì anh muốn, em sẽ nghe lời anh, em sẽ không bướng bỉnh nữa, em hứa đó. Anh à, hãy quay về với em. Nha anh !!! Quay lại với em , cho e một cơ hội được làm người yêu của anh.
Theo VNE
Sung sướng khi đẻ ở nhà chồng
Nhiều nàng dâu sợ cảm giác phải về nhà chồng đẻ và sống ở đó, nhưng với tôi, đó lại là một điều may mắn.
Tôi lấy chồng, vừa cưới xong hai ngày thì cả hai vợ chồng phải lên thành phố làm ăn. Chúng tôi trước khi cưới nhau đã thuê một căn hộ nhỏ ở thành phố để ở. Cả hai dùng tiền lương hàng tháng để thuê nhà và lo cho gia đình, lo chi phí sinh hoạt. Nói chung, cuộc sống cũng có nhiều khó khăn nên vợ chồng cùng nhau cố gắng, tiết kiệm.
Tôi mang bầu, thời gian thai nghén thật sự quá vất vả. Hai vợ chồng cùng đi làm, lại không có người thân bên cạnh nên tôi khổ sở vô cùng. Ngày có bầu, tôi nghén lên nghén xuống, hơi tí là nôn. Cứ đi làm, ăn được một tí là lại chạy ra nôn, đến khổ sở vật vã. Thời gian đó với tôi quả thật quá khó khăn và vất vả. Tôi đã cố gắng tẩm bổ, chăm sóc bản thân mà vẫn không thể chống lại được cơn ốm nghén. Đúng là, không có người thân bên cạnh, tôi thấy tủi thân vô cùng. Gia đình tôi thì ở xa, mẹ tôi cũng không thể quan tâm tôi được ngoài những cuộc điện thoại. Cuộc sống vợ chồng nói chung là vất vả, phải dựa vào nhau mà thôi.
Mới lấy chồng, chưa được ở nhà chồng ngày nào nên tôi cũng không rõ tính cách của bố mẹ chồng tôi nhiều lắm. Vài lần về ra mắt và chơi, tôi thấy bố mẹ dễ chịu. Nhưng người ta bảo, mới tiếp xúc thì ai chẳng thế, ở với nhau mới sinh ra lắm chuyện. Nên khi có bầu, tôi có ý định về quê chồng để sinh thì bạn bè khuyên tôi đừng dại. Họ bảo cứ về nhà mẹ đẻ, mẹ mình mới là người chăm sóc tận tình. Nhưng nghĩ đến phép tắc làm dâu, tôi không thể làm vậy được khi mà từ ngày cưới, tôi cũng chưa ở nhà chồng ngày nào. Tôi phải thực hiện bổ phận của mình mới đúng...
Ngày ra viện, mẹ cũng là người đón tôi cùng với chồng. Nói chung, chúng tôi rất vui vẻ.(ảnh minh họa)
Tôi về quê chồng sinh con ở bệnh viện huyện. Ban đầu có chút lo lắng về nơi sinh nở nhưng mẹ chồng tôi bảo có người quen làm trong đó nên cứ yên tâm. Bây giờ không về nhà chồng sinh thì còn sinh ở đâu nữa. Bạn bè cứ bảo tôi là về nhà chồng sinh sẽ khổ, ngày ở cữ không có ai chăm bẵm, vất vả lắm. Mẹ chồng thì không bao giờ chăm con dâu. Nghe họ nói tôi cũng thấy ghê ghê nhưng mà tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Ngày tôi sinh trong viện, một tay mẹ chăm sóc hai mẹ con tôi. Thấy cháu chào đời, bà vui lắm. Bà là người đầu tiên bế cháu cùng với chồng tôi, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bà, giọt nước mắt khi cháu chào đời, tôi cảm nhận được đó là tình yêu thương thật sự của một người bà dành cho cháu của mình, giống như khi tôi thấy con tôi chào đời vậy. Cả thời gian tôi nằm trong viện, vì nhà tôi xa không lên thăm tôi được, một mình mẹ chồng tự tay chăm bẵm tôi. Mẹ đi đi về về nấu nướng, mang cơm, trông tôi và cháu. Mẹ thức cả đêm, thậm chí là ngủ gục bên giường vì sợ cháu thức giấc, không có ai chăm nom.
Ngày ra viện, mẹ cũng là người đón tôi cùng với chồng. Nói chung, chúng tôi rất vui vẻ. Về tới nhà, mẹ bố trí phòng ở cho tôi, bảo tôi chịu khó nghỉ ngơi vài tháng, cứ yên tâm, không phải lo lắng gì, mẹ làm hết. Mẹ có kinh nghiệm chăm trẻ nên việc chăm sóc trẻ con, tắm táp cho cháu, mẹ sẽ lo từ đầu tới cuối. Những món gì bổ cho sản phụ mới sinh, mẹ tôi mua về nhà, nấu nướng hàng ngày cho tôi. Nhiều khi thấy mẹ vất vả, tôi cũng thương, cố gắng dậy để đỡ đần mẹ lại bị mẹ mắng cho tới tấp. Mẹ liên tục dặn tôi, không được ăn đồ này, đồ kia, không được dùng đồ lạnh, ảnh hưởng tới mình sau này. Mẹ bảo, không kiêng cữ tốt, sau này hối không kịp.
Thật may, tôi có mẹ chồng tốt nên thời gian ở cữ không vất vả. Nghĩ lại lời chị em nói, tôi thấy ái ngại vô cùng. (ảnh minh họa)
Mấy tháng đầu, tôi cứ ngồi trên giường, chỉ việc đi lại cho khỏe khoắn, còn con cái, việc nhà việc cửa nấu nướng, mẹ chăm tôi toàn bộ. Chồng tôi thì tuần về một lần thăm hai mẹ con. Tôi ở nhà chồng không thiếu thứ gì, thèm cái gì cũng nói với mẹ, mẹ lại mua cho mà ăn thoải mái. Có khi ngại không ăn, mẹ cứ bày ra ép tôi phải ăn cho khỏe. Con tôi thì bà chăm sóc chu đáo lắm, đúng là bà nội, cái gì cũng nhường cho cháu, thương cháu nên ngủ còn không dám ngủ. Đêm đến, chỉ cần con khóc cái là mẹ tôi chạy sang, thậm chí có hôm ngủ trực ở đó, sợ cháu dậy. Bà thức khuya để bế cho tôi ngủ, bảo người mới sinh không nên thức khuya này kia. Bà thức thì hôm sau bà ngủ bù, còn tôi lại bế con. Nói chung, mẹ tôi là người cực kì tuyệt vời. Mẹ chưa bao giờ phàn nà bất cứ thứ gì. Tôi được mẹ chồng chăm sóc như con gái vậy.
Thật may, tôi có mẹ chồng tốt nên thời gian ở cữ không vất vả. Nghĩ lại lời chị em nói, tôi thấy ái ngại vô cùng. Gì mà cứ dọa mẹ chồng con dâu, như mẹ tôi thì ai bảo là mẹ chồng không tốt. Tôi không biết thế nào nhưng mà ở nhà chồng tôi thấy thoải mái như ở nhà tôi vậy. Tôi cũng không sợ cảnh mẹ chồng, nàng dâu. Chúng tôi là một gia đình, con tôi là cháu nội của bà hà cớ gì mà bà không thương cháu? Bây giờ tôi chỉ biết dựa vào chồng, gia đình chồng, tôi cũng chưa từng có ý khó chịu hay sẽ sống dè chừng với gia đình chồng mình. Tôi tin là sự chân thành sẽ được đối đãi lại bằng chính sự chân thành, ai cũng vậy mà thôi...
Theo VNE
Tình yêu vụng trộm với chồng hàng xóm Thường xuyên qua lại với chồng hàng xóm, tôi cảm thấy nhớ anh ấy rất nhiều :" anh giúp tôi rất nhiều, khiến tôi không thể xa anh ấy được". Năm năm trước, vì yêu cầu công việc, vợ chồng tôi khăn gói rời thành phố Đà Nẵng để vào Sài Gòn. Chuyển đến thành phố lạ, tôi từ bỏ công việc văn...