Tôi ngoại tình chỉ để kiếm một mụn con
Tình cảm tôi dành cho em là có thật, nhưng một thằng đàn ông không thể sống cả đời với người phụ nữ không sinh được cho hắn 1 mụn con, nhất là với tôi- người con trai đích tôn của dòng họ.
Ngày cưới nhau về, tôi với em được mọi người khen xứng lứa vừa đôi. Tôi là chủ của một tiệm thuốc tây ở thành phố, còn em là giáo viên dạy văn của một trường ở xã. Sau ngày cưới, chúng tôi xây một ngôi nhà riêng ở quê, tận dụng mặt trước nhà để mở thêm tiệm thuốc nhỏ phục vụ bà con xã huyện. Tiệm thuốc trên thành phố tôi nhờ người em cùng học trường Y trông coi.
Hạnh phúc vợ chồng bị cắt ngang bởi áp lực con trẻ – (Hình minh họa)
Chung sống với nhau hơn một năm, cuộc sống vẫn bình ổn và hạnh phúc. Đến khi gia đình bắt đầu áp lực việc sinh con tôi mới chú trọng đến việc “đẩy mạnh” chuyện gối chăn. Dù sinh hoạt vợ chồng của chúng tôi vẫn diễn ra bình thường, nhưng nhiều lần vẫn chưa thấy đậu thai. Dùng kiến thức y khoa học được, khi nhìn vào sắc mặt, nhịp tim và những triệu chứng, đoán biết bệnh lý của vợ, tôi thấy buồn tủi vô cùng.
Ngày hai vợ chồng đi khám, tôi không bất ngờ trước kết quả của bác sỹ rằng vợ tôi vô sinh. Bản thân là một thầy thuốc, tôi cũng hiểu phần nào nỗi đau của của người phụ nữ vô sinh. Sau buổi khám bệnh, hai vợ chồng lủi thủi trở về, cô ấy đã khóc lóc liên tục và luôn tỏ vẻ mang tội. Thấy thương vợ, nhưng áp lực sinh con nối dõi khiến tôi nghĩ đến những điều không hay…
Áp lực sinh con càng ngày khiến tôi điên cuồng. Ở tuổi 32, gia đình luôn trông ngóng tôi sinh cho họ một đứa con trai để “nối dõi tông đường”. Họ không hiểu rằng chính tôi cũng muốn điều đó vô cùng, nhưng khi nhìn vợ, tôi thấy lòng mình đau như thắt. Cảm giác tội lỗi vô tình len lõi trong suy nghĩ của tôi.
Video đang HOT
Tội lỗi luôn gieo rắc trong lòng tôi mỗi lần nghĩ đến… – (Hình minh họa)
Một ngày, tôi quyết định đóng cửa hiệu thuốc dưới quê, lên tiệm thuốc trên thành phố để duy trì hoạt động kinh doanh. Đây cũng là cơ hội để tôi tránh áp lực từ phía gia đình. Phần vợ tôi, cô ấy là giáo viên trường xã nên đành ở quê tiếp tục công việc của mình. Lên thành phố, tôi quen thân với những nhân viên của mình. Thấy T. tính tình hài hước, vui vẻ tôi đã để ý đến cô ấy nhiều hơn.
Tôi tâm sự với T. rất nhiều chuyện, kể cả những chuyện riêng tư thầm kín như chuyện vợ tôi vô sinh. Dần dần tình cảm của chúng tôi lớn dần lên và trong một đêm tôi và T. đã ngủ chung giường… Bên cạnh sự khoái lạc, ham muốn có một đứa con nối dõi khiến tôi quay cuồng, vồ vập T. như đang say, đang khát…
Cuối cùng, tôi nhận được tin vui, tin T. đã có thai sau đêm hôm ấy 1 tháng. Tính T. sinh xong sẽ công khai xin lỗi vợ, xin lỗi gia đình. Bao nhiêu kế hoạch đang được hoạch định trong đầu tôi, biến tôi trở thành một gã thầy thuốc mất cả lương tâm. Đợi chờ, đến tháng thứ 4, tôi dẫn T. đi khám thai để xác định giới tính. Vui mừng trước kết quả siêu âm là con trai, cùng với những biểu hiện của T. tôi càng thấy chắc nịch.
Trước ngày T sinh, tôi đã thú thật mọi chuyện với vợ mình. Cô ấy đã khóc rất nhiều, khóc suốt đêm. Sáng tỉnh dậy, bất ngờ cô ấy xin tôi đi theo đến bệnh viện để thăm T., chăm sóc cho T. Hai vợ chồng đứng ngoài hồi hộp, khi cánh cửa phòng sinh mở toang, niềm vui của tôi đã giảm đi phân nửa bởi câu chúc mừng của vị bác sĩ: “Chúc mừng anh! Vợ anh đã sinh được một bé gái kháu khỉnh”. Tôi lặng người, bước vào phòng sinh trong niềm vui ngượng.
Một thời gian dài, vợ tôi chăm sóc T. ở bệnh viện, tận tình bón cho T. từng miếng ăn. Để không tự dằn vặt bản thân mình thờ ơ, tôi cũng quan tâm đến đứa con gái của mình. Sau những lùm xùm về vấn đề ngoại tình, gia đình tôi một mực từ chối không chấp nhận đứa cháu gái. Vì là người dân quê, tư tưởng “trọng nam khinh nữ” còn in sâu trong tâm thức của mỗi người, việc gia đình từ chối đứa cháu gái là điều tôi hoàn toàn đoán định được…
Tôi đã tự gieo cho mình những viên xúc xắc rủi may. Biết phần rủi nhiều hơn, tôi vẫn liều mình chọn lựa – (Hình minh họa)
Tôi đã đi hơn ha phần ba đời người, vẫn bâng quơ về khái niệm thế nào là “đủ”. Vì có được đứa con trai trong mơ, tôi vô tình đã gieo đau khổ đến nhiều người. Hiện tại tôi vẫn sống với vợ mình và vẫn qua lại chăm sóc cho T và đứa con gái như muốn rửa sạch những tội lỗi tôi đã gây nên. Dường như đó là điều duy nhất tôi có thể làm để lương tâm của mình không bị thối nát… Không biết tôi làm thế có còn gì sai!?
Theo VNE
Rốt cuộc người đàn bà ấy là ai?
"Tôi không phải là người phụ nữ hiền lương đến độ có thể vị tha cho người đàn bà nào dám cướp đi hạnh phúc của mình. Kể cả nếu chồng tôi là người có lỗi, tôi cũng quyết không tha thứ cho đối phương. Tốt nhất đừng để tôi biết người đàn bà con gái nào dám cướp khoai trên mảnh đất tôi trồng".
"Hương, Huệ, Trang hay Hà, ai là kẻ đang ăn bám túi tiền của chồng tôi? Bước ra đây." - Tôi hét lớn giữa công ty, hét vào bản mặt những cô gái xinh đẹp khoe đùi thon, những mụ đàn bà phấn son lòe loẹt như đĩ điếm. Không ai nói một lời nào, tôi ào đến từng học bàn của từng người phụ nữ để tìm chứng cứ điều tra. Khoảng 3 phút điên loạn, tôi bị hai gã bảo vệ đô con kéo lê ra ngoài trước lệnh của giám đốc - chồng tôi...
Chuyện tôi nghi chồng có ngoại tình bắt nguồn từ chiếc bông tai trong vali làm việc của chồng. Hơn 1 tiếng đồng hồ chất vấn, chồng chỉ im lặng không giải thích lời nào. Hiểu tính chồng không thích nói nhiều, nhưng sự nghiêm trọng của vấn đề không cho phép tôi khỏi luyên thuyên. Phần vì công việc, phần vì giận tôi nên chồng đã ở luôn công ty, không chịu về.
Tôi đã thuê một thám tử thân cận để theo dõi chồng - (Hình minh họa)
Suốt 3 hôm chồng tôi ở mãi công ty không về, ngày thứ 4 tôi mang chăn gối lặn lội 4 tiếng đồng hồ đến công ty "trụ", quyết tìm ra người đàn bà làm say đắm chồng tôi. Ở công ty gần cả tuần, chồng mảy may không rời bước khỏi phòng làm việc, trừ thời gian ăn uống và gặp đối tác. Nghi chồng đề phòng vì biết tôi đang theo dõi, tôi đành dọn dẹp đồ trở về nhà và thuê cho mình một "thám tử". Sợ chồng cao tay "bao" luôn người thám tử, tôi đã nhờ em trai họ của mình giúp đỡ. Hơn 1 tháng nhờ người theo dõi, kết quả tôi nhận được vẫn là những bí ẩn. Tôi thấy hoang mang...
Ở công ty được hơn 1 tháng, chồng trở về nhà. Như không có chuyện gì xảy ra, chồng chào hỏi tôi, cười nói luyên thuyên vì một thời gian dài chưa gặp được vợ. Thấy tôi còn giận chuyện cũ, chồng cố chiều tôi và làm tôi vui bằng những món quà tôi thích, những lời hứa hẹn có cánh. Sợ rơi vào lời dụ ngọt của chồng, tôi chỉ dặn lòng bình tĩnh và không cả tin. Tranh thủ khi chồng đang tắm, tôi lục lọi hành lý của chồng xem có thấy thêm "chiến lợi phẩm" nào không. Quả nhiên, tôi thấy được một bức thư giấu học trong cùng. Bức thư không đề ngày tháng, vỏ thư chỉ vỏn vẹn 2 từ "Gửi H". Hồi hộp đọc nội dung thư. Nét bút và dòng chữ đầy ướt át anh gửi cho người con gái nào đó tuyệt nhiên không phải là tôi...
Tôi hùng hổ yêu cầu chồng giải thích cho ra ngô ra khoai. Chồng im lặng, không nói lời nào. Vẻ mặt anh nghiêm trọng nhưng thoáng một chút buồn rầu. Tôi nổi máu ghen cực độ, nhưng trước vẻ mặt hiền lành của chồng, tôi không nói được lời nào. "Hôm ấy, nếu em đến đúng hẹn, chúng ta đã có thể là của nhau. Hạnh phúc là một điều gì đó quá mong manh phải không em. Không biết cách nắm bắt nó, em sẽ khó lòng có được. Nếu em đã tìm được tình yêu mới, hãy cố gắng trân trọng, đừng để vuột mất như ngày xưa kia rồi hối hận cũng đã muộn màng..." - Những dòng chữ chân tình, ướt át anh dành cho người đàn bà nào đó, với tôi từng là một ẩn số, điều đó khiến tôi ngày đêm không yên.
Ghen tuông khiến tôi luôn hoài nghi - (Hình minh họa)
Thấy tôi mệt mỏi vì những ghen tuông, chồng tôi dẫn tôi đến một nơi nằm cách xa thành phố nói chuyện. Trước nấm mồ của một người phụ nữ vô danh, chồng bình thản kể: "Bức thư đó anh tính hồi âm cho H- tình đầu của anh. Sau khi anh và em cưới nhau, anh và cô ấy đã xem nhau như là bạn. Cô ấy gửi thư tâm sự với anh về chuyện riêng tư của mình. Bức thư chưa được gửi đi, đã nghe tin cô ấy qua đời. Cô ấy đã bị tai nạn xe cách đây vài tháng. Chiếc bông tai đó là kỷ vật xưa kia của anh và cô ấy...". Thấy câu chuyện của chồng có phần vô lý, tôi cứng đầu đối chất: "Thế sao anh không dùng email mà gửi thư tay? Đây đâu phải thời đại của cổ lỗ sĩ đâu?". Anh im lặng ít lâu rồi nhỏ nhẹ nói: "Vì nhiều lý do cá nhân, cô ấy không thể dùng máy tính...". Tôi tính cãi cố, nhưng thấy chồng buồn, tôi đành im lặng...
Vì quá ghen tuông tôi dường như đã mất hết lý trí. Tôi thấy mình khô cạn cảm xúc. Câu chuyện cảm động của anh cũng không đủ làm cho trái tim sắt đá của tôi lung lay... Mọi thứ diễn ra tôi chỉ có tình yêu dành cho chồng và sự ghen tuông cực độ. Linh cảm của một người phụ nữ nói với tôi rằng, ngoài người con gái tên H kia ra, tôi vẫn nghĩ có nhiều người phụ nữ khác quanh chồng. Nhất là những cô nhân viên ăn mặc hở hang, đĩ thõa... Tốt nhất đừng để tôi biết người đàn bà con gái nào dám cướp khoai trên mảnh đất tôi trồng. Tôi không phải là người phụ nữ hiền lương đến độ có thể vị tha cho người đàn bà nào dám cướp đi hạnh phúc của mình. Kể cả nếu chồng tôi là người có lỗi, tôi cũng quyết không tha thứ cho đối phương. Nên nhớ, tôi dễ đánh mất lý trí lắm...
Theo VNE
Niềm vui bên người tình bé nhỏ Em đặt nhẹ nhàng môi hôn lên tay, gửi đến tôi kèm thêm cái nháy mắt mỗi sáng. Trên giường chiếu, em tinh tế trong từng khoảnh khắc, khiến tôi đê mê. Nhưng em là ai đó khác, chứ không phải là vợ tôi... Tôi là nhân viên văn phòng, là một thằng đàn ông 35 tuổi đã đuề huề vợ con. Cuộc...