Tôi nghĩ vợ ở thành phố sống sung sướng lắm cho đến lúc nghẹn ứ khi thấy cảnh cô ấy đang..
Cứ ngỡ vợ ăn trắng mặc trơn bao người theo đuổi. Tuấn quyết định lên thành phố xem vợ sung sướng thế nào. Nhưng cảnh tượng mà anh chứng kiến lại hoàn toàn trái ngược, thấy vợ đang lầm lũi trong cảnh đó anh đã chết trân tại chỗ.
Tuấn trốn vợ khóc, anh đã sai khi đã tiêu phung phí đồng tiền vợ gửi về (Ảnh minh họa)
Cưới nhau được 8 năm, con cái cũng bắt đầu vào cấp 1 cả nên gia đình Tuấn ngày càng khó khăn. Dạo đó ở làng mọi người đều rủ nhau lên thành phố làm việc hết. Phương cũng bàn với chồng để cô lên đó làm kiếm tiền về nuôi con vì đợt ấy chân Tuấn vẫn còn đau vì ngã xe máy nên chưa làm được việc nặng. Nghĩ tới nghĩ lui Tuấn gật đầu đồng ý vì giờ ở nhà cũng chẳng biết làm gì ra tiền.
Phương lên thành phố ngày ngày vất vả đi tìm việc, cuối cùng cô xin vào làm ô sin cho 1 gia đình. Nhà họ giàu có nhưng khá ki bo, hai vợ chồng suốt ngày đi làm bỏ bê con cái. Cô ở nhà chăm hai đứa nhỏ nấu cơm dọn dẹp, mọi chuyện cũng không quá vất vả vì ở quê cô làm mấy việc này cũng quen rồi. Hai tháng đầu cô gọi về khoe, Tuấn cũng mừng vì thấy vợ được ở nhà lầu lại gửi tiền về đều đặn.
Ở quê có mấy triệu là to lắm rồi, làm đến tháng thứ 3 thù Phương bị ông chủ sàm sỡ trong 1 lần say rượu. Cũng may cô chạy thoát được, hôm đó Phương khóc như mưa, tủi nhục vô cùng. Cô gạt nước mắt không dám nói với chồng, ôm túi đồ lang thang cô lại tiếp tục hành trình đi kiếm việc. Và sau 3 ngày tìm kiếm thì cuối cùng cô được nhận vào làm ở 1 quán cơm, họ bao ăn hai bữa trưa tối nên Phương rất phấn khởi.
Dù khổ cực thậm chí suýt bị hãm hiếp nhưng Phương vẫn im lặng chịu đựng (Ảnh minh họa)
Cuộc sống nơi đô thị vất vả nhiều đêm nhớ chồng con cô bật khóc thành tiếng, nhưng Tuấn nào hay biết, anh cứ nghĩ vợ ăn trắng mặc trơn sống sung sướng lắm. Ở nhà có bao nhiêu tiền vợ gửi về anh tiêu hết, bữa cơm lúc nào cũng đầy thịt cá, chẳng lo nghĩ gì vì tất cả đã có vợ lo. Rồi 1 ngày ngồi uống rượu với mấy ông bạn, họ nói với anh rằng:
- Mày không sợ vợ lên đó nó theo thằng khác à, lên thành phố da dẻ trắng trẻo ra cái Phương lại xinh xắn nữa thiếu gì thằng dòm ngó.
Nghe nói thế Tuấn đâm lo liền gửi con cho bố mẹ lên thành phố thăm vợ luôn tiện xin việc luôn. Tuấn lên âm thầm không cho vợ biết, anh nhờ cô bạn của vợ xin địa chỉ cho lấy cớ bao giờ rảnh cô ấy qua thăm. Vợ anh vui vẻ nhắn tin lại. Ra đến bến xe đã 10 giờ đêm, Tuấn bắt xe ôm đến chỗ vợ làm. Khi nhìn thấy cái quán cơm cũ kỹ, anh hỏi ông xe ôm:
- Bác có chắc đây là địa chỉ cháu đưa không ạ, vợ cháu làm ô sin cho 1 nhà giàu lắm mà sao đây lại là quán ăn lụp sụp thế này?
- Ơ hay cái anh này anh gọi điện mà hỏi anh ấy, còn địa chỉ anh đưa thì đúng chính xác nó ở đây rồi, tôi làm nghề xe ôm đã hớn 20 năm, có chỗ nào ở thành phố này mà tôi không biết đâu.
- Vâng cảm ơn bác.
Tuấn ngó nghiêng 1 lúc thì thấy bóng dáng vợ mình đang dọn dẹp trong quán ăn. Anh hơi choáng váng, không nghĩ vợ mình lại làm ở 1 nơi tồi tàn thế này. Hình như đây là quán cơm mà mấy ông công nhân xây dựng hay ra ăn. Ngó nghiêng 1 lúc anh quyết định đi vào, lúc này bà chủ chạy ra nói:
Video đang HOT
- Anh ơi anh thông cảm chỗ tôi hôm nay hết thức ăn rồi.
- Dạ thế chị có mì không, xào cho tôi 1 đĩa mì cũng được ạ. Tôi có thể đi vệ sinh nhờ được không?
- Dạ được.
Tuấn lấy cớ đi qua nhà bếp thì anh chết lặng khi thấy vợ mình đang ngồi ăn cơm thừa canh cặn mà khách còn ăn dở. Lúc này anh đứng trơ ra, máy cay cay, thì bỗng giật mình bởi tiếng cô chủ quán gọi:
- Ă n nhanh lên em ơi, có khách gọi mì đấy.
Nghe thế Phương vừa ăn vừa nghẹn ngào: “Vâng, em ra đây”. Cô đứng dậy nhìn thấy chồng thì suýt té ngửa, cô ú ớ:
- Anh… anh lên đây bao giờ thế. Sao không gọi trước cho em biết.
- Ừ anh muốn khiến em bất ngờ. Em làm ở đây sao không cho anh biết.
- Em… em… Anh ăn gì chưa?
- Ừ anh chưa.
- Chồng cô Phương à, nhìn phong độ quá.
- Dạ chị.
Ăn bát mì vợ nấu mà Tuấn nghẹn ngào cố không cho nước mắt chảy ra. Cô ấy vất vả thế này vậy mà anh cứ tưởng vợ sống ở thành phố sung sướng lắm. Tối đó về căn nhà trọ chật hẹp của vợ, Tuấn chỉ biết ôm chặt lấy cô ấy xin lỗi rồi khóc tu tu. Chỉ khi tận mắt chứng kiến anh mới hiểu được vợ mình đã vất vả thế nào. Vậy mà hơn năm qua chưa 1 lần cô kêu than mệt hay vất vả, càng nhìn vợ anh càng thấy thương, thấy xót.
Theo blogtamsu
Sau 3 năm xa nhà,ngày về tôi chết trân khi thấy mẹ mình nằm bất động trên giường còn vợ...
Thấy mẹ già nằm im, vợ biến mất đâu, nghĩ đến đó tự dưng tôi thấy người nóng ran tức giận, bực dọc. Khi đang định vào phòng trong cất ba lô thì tôi chết trân khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Ở góc nhà kia vợ đang lúi húi...
ảnh minh họa
Ngày trước vợ tôi là hoa khôi của làng, em hiền lành xinh xắn, lấy được em là phúc đức của tôi. Chúng tôi cưới nhau được 1 năm thì bố tôi qua đời, mẹ buồn nên càng ngày càng yếu đi. Lúc đó vợ tôi đang bầu vượt mặt, cuộc sống gia đình lại rất khó khăn. Thứ tình yêu lãng mạn ban đầu nó cũng bay biến đi đâu. Thứ chúng tôi cần lúc đó là tiền, chỉ có tiền mới giúp chúng tôi ổn hơn. Nhìn trăm bề thiếu thốn, tôi để vợ con và mẹ ở nhà rồi quyết định lên thành phố kiếm việc làm.
Tôi đi biền biệt từ đó đến giờ cũng tròn 3 năm. Nhiều lúc vợ gọi vào khóc nói là mọi người rất nhớ tôi. Thú thực tôi cũng muốn về nhưng công việc làm ăn bên Lào đang thuận lợi nên tôi muốn cố gắng tích góp thêm. Lâu dần cũng thành quen, vợ ở nhà 1 mình tần tảo chăm sóc mẹ già và con thơ. Tôi biết cô ấy rất khó khăn vất vả, nhưng thiết nghĩ giờ ở quê đều vậy hết. Đàn ông đi làm ăn xa nhà, đàn bà ở nhà lo đồng áng nhà cửa nên tôi cố gạt bỏ nỗi nhớ và mọi thứ để phấn đấu kiếm tiền.
Xa nhà tôi nhớ mọi người lắm, chỉ mong chờ ngày nhận tiền để về, thấm thoắt cũng 3 năm trôi qua rồi. Ngày về tôi không báo cho vợ biết, vì muốn cả nhà bất ngờ. Ôm chặt con gấu bông trên tay tôi hào hứng cười tủm tỉm khi nghĩ đến cảnh cô con gái sẽ hét lên vì sung sướng khi gặp bố mà tôi thấy lâng lâng. Lâu lắm rồi tôi không gặp nó, lâu lắm rồi không được ôm con vào lòng, nghĩ con thiệt thòi mà thương.
Lúc tôi về đến nhà trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, nhà cửa im lìm, mái nhà xơ xác nằm nép mình sau lũy tre mà lòng tôi thấy chùng buồn. Tôi bước vào nhà, thấy mẹ già nằm bất động trên giường, đến thở cũng mệt nhọc. Nhìn xung quanh chẳng thấy vợ con đâu, tôi nghĩ bụng:
- Sao cô ấy lại để mẹ ở nhà mình như thế, hay là lúc mình đi vắng cô ấy đã có người khác và chẳng đối tốt với mẹ mình. Hay mẹ con họ đã bỏ nhà theo trai rồi nhỉ?
Nghĩ đến đó tự dưng tôi thấy người nóng ran tức giận, bực dọc. Khi đang định vào phòng trong cất ba lô thì tôi chết trân khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Ở góc nhà kia vợ đang lúi húi, mặt mũi vã hết mồ hôi đang lấy giây buộc lại chiếc giường ọp ẹp, bên cạnh còn có 1 chậu vữa chắc em muốn trám lại mấy chỗ nhà bị thủng. Nhìn vợ gầy gò, 1 mình vật lộn mấy công việc của đàn ông mà mắt tôi cay cay. Tôi đã vô tâm quá thế mà mấy phút trước tôi lại trách nhầm em, đáng lẽ tôi nên về nhà nhiều hơn. Tôi nói khi cổ họng đã nghẹn ứ:
- Em... em à, anh về rồi đây.
Vợ tôi nghe vậy, dừng tay lại ngước lên. Cô ấy nhìn tôi mấy giây rồi bật khóc nói:
- Mình về rồi à, sao không bảo em ra đón. Mình có mệt không có đói không?
- Anh không sao? Em đang làm gì thế.
- À em đang sửa lại giường và nhà, hôm trước mưa lớn nước tràn vào nên ướt hết đồ đạc, anh đến chào mẹ đi. Mấy hôm nay em bị ốm đang nằm nghỉ ở đằng kia. Mẹ mong anh lắm.
- Mẹ ơi, anh Tài về rồi này.
Nhìn mẹ già khó nhọc mở mắt ra, ngắm nghía con trai mà tôi thấy xót. Mẹ già và gầy đi nhiều quá.
- Con về rồi đấy à.
- Dạ mẹ.
Vừa nói bà vừa khóc.
- Con đâu rồi em.
- Nó qua nhà bạn chơi anh à, năm rồi nó được học sinh giỏi và đứng đầu lớp đó.
- Ai chà con ai mà giỏi thế nhỉ?
- Hì con bố Tài đấy.
(Ảnh minh họa)
Hôm đó mấy mẹ con ngồi bên mâm cơm đạm bạc, ấm tình người. Chẳng hiểu sao nước mắt tôi cứ chảy ra, tôi thấy thương vợ con và mẹ già quá. Bát cơm chan nước mắt, mẹ tôi cũng khóc có lẽ bà rất nhớ bố tôi. Đêm đó tôi ôm chặt vợ vào lòng thấy cô ấy thọt thỏm trong vòng tay. Vợ gầy đi nhiều quá, da em cũng đã sạm đen hết rồi. Cô ấy cũng ôm chăt lấy tôi cứ như thể sợ tôi đi mất:
- Em vất vả quá, anh nợ em thật nhiều.
- Em không sao, chỉ cần anh vẫn thương em là đủ.
Giây phút bên mẹ, bên vợ bên con sao mà thiêng liêng quí giá. Lúc này tôi mới thực sự thấm thía hai chữ &'gia đình'nó quan trọng đến nhường nào. Với số tiền ba năm qua tích góp được, chúng tôi dành 1 ít để sửa sang lại nhà còn lại đầu tư vào làm ăn.
Người ta thường nói &'đồng vợ đồng lòng tát biển đông cũng cạn' quả thật không sai. Vợ tôi từ sáng đến tối chăm chỉ với vườn rau, trang trại chăn nuôi gà, cô ấy chưa 1 lần kêu than mệt mỏi. Hôm bán được lứa gà đầu tiên, cầm 10 triệu trên tay vợ tôi đã vui đến nỗi không ngủ được. Nhìn em tôi vừa hạnh phúc vừa xót xa, nhiều tôi nằm tôi nghĩ phụ nữ họ đúng là khổ, lấy được chồng giàu và chiều chuộng thì không sao chứ lấy phải ông chồng không ra gì thì sẽ khổ cả đời. Vì thế tôi mong rằng những người chồng như tôi và các anh, hãy biết yêu thương vợ mình nhiều hơn, vì họ đã quá thiệt thòi rồi. Giờ chúng tôi đã xây được nhà, mua được xe. Mẹ tôi cũng khỏe lên nhiều rồi, vợ con thì vui vẻ tiếng cười vì có bố ở bên, tự dưng lòng tôi thấy lâng lâng. Nghĩ lại những gì đã qua tôi thực sự thấy rất trân trọng vợ, tôi thực sự biết ơn vì em đã đến bên đời mình.
Theo blogtamsu
Vào nhà nghỉ tôi chết trân khi người tình bảo: "Em cứ yên tâm đi phòng này là do... Chúng tôi lao vào nhau vì tôi khát khao được yêu thương được quan tâm. Tôi sợ cảm giác cô đơn nhưng rồi câu nói của người tình khiến tôi cứng đơ lại, miệng ú ớ thốt không nên lời. ảnh minh họa Tôi không biết từ bao giờ tôi lại thấy cô đơn trong ngôi nhà này như vậy. Có lẽ là...