Tôi ‘ngạt thở’ vì sự nghi ngờ của anh
Tôi vẫn còn nhớ như in lời anh nói “Anh chọn em vì em mạnh mẽ hơn. Lỡ vô tình anh có tổn thương em thì em cũng không tổn thương nhiều”.
ảnh minh họa
Anh và tôi biết nhau do duyên bạn bè nhưng quen nhau do duyên phận tình cờ. Chúng tôi biết nhau trong một quán cà phê do bạn bè giới thiệu, nhưng nói thật tôi không ấn tượng lắm với anh. Sau đó chúng tôi gặp nhau một lần ở một quán cà phê khác, sở thích của tôi tự mình nhâm nhi cà phê và đọc sách, chả quan tâm bên ngoài ra sao nên đến lúc về anh kêu tên tôi thì mới biết nãy giờ ngồi cạnh nhau.
Gặp nhau cũng không mấy ấn tượng nhưng sau đó anh hẹn tôi cà phê vài lần nữa và trải lòng về cuộc đời anh. Tôi cũng không biết mình thương yêu hay thương hại vì cuộc sống anh lắm éo le. Mẹ anh phản bội cha anh từ bé, bỏ mặc hai anh em anh cho cha chăm sóc nên em mất niềm tin vào phụ nữ lắm. Sau này dù cha anh tha thứ và mẹ anh quay về nhưng sâu tận trong tim anh dường như vết thương ấy chưa phai ngày nào. Mối tình đầu của anh cũng không mấy êm đẹp theo lời anh kể. Mà thực sự với tôi thì chuyện gì không nghe từ hai bên tôi không quan tâm lắm với lại đó lại là quá khứ.
Video đang HOT
Tôi bắt đầu chăm sóc anh nhiều hơn, tôi thương và sợ anh tổn thương nhiều. Tính anh ít nói, hay nói đúng hơn anh nói không khéo lắm. Anh cũng ít cười, thật sự mỗi lần gặp nhau nụ cười anh đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần tôi làm anh cười được thì xem như mình bắt được vàng ấy. Anh hiền, theo tôi biết ngoài mối quan hệ với đồng nghiệp thì anh không có hay rất hiếm có mối quan hệ với phụ nữ.
Có lần tôi hỏi anh “sao hồi anh em thấy anh là bạn cái P, cứ tưởng anh yêu cô ấy, sao lại theo đuổi em?” Anh bảo “anh cũng có cảm tình tốt với P, nhưng P yếu đuối quá, anh sợ nếu vô tình hay lỡ ý anh làm tổn thương cô ấy thì tội. Còn em, em mạnh mẽ hơn, nếu có lúc nào anh làm tổn thương em, em chỉ cần cầm dao đâm anh là được, như vậy anh đỡ áy náy hơn”. Tự dưng phút chốc tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Có lẽ đó là câu hỏi ngu nhất đời tôi, và đó cũng là câu trả lời tôi nhớ nhất đời tôi.
Hóa ra anh yêu tôi vì tôi không biết đau, không biết tổn thương sao? Bắt đầu từ lúc đó, tôi cảm thấy tình yêu giữa chúng tôi tắt ngấm, mà thực sự tôi cũng không xác định được đó có phải là tình yêu không? Anh không tin vào phụ nữ nên dù tôi có yêu anh thế nào cũng chỉ nhận được sự đa nghi từ anh. Hàng ngày tôi đi đâu làm gì anh cũng nhắn tin hỏi. Đỉnh điểm trong ngày là nếu ngày đó không gặp nhau thì ngay lập tức anh đi làm về tắm rửa xong sẽ điện thoại tôi hàng giờ liền.
Lúc mới quen anh ít nói bao nhiêu thì sau khi quen anh nói nhiều bấy nhiêu mà lầy nhất là lúc sau khi đi nhậu với đồng nghiệp về. Nếu hôm nào đó vì lý do cá nhân tôi không gặp anh, không ở nhà thì tối về thể nào cũng nghe những câu như “Hôm nay em đi đâu?” “Em đi với ai?” “Bao nhiêu người?” “Mấy giờ về?” Tôi mệt mỏi vì tôi chưa bao giờ có ý định phản bội anh và cũng chưa từng làm gì mất lòng tin ở anh. Nhưng thật sự càng ngày tôi càng chịu không nổi. Ba mẹ tôi còn chưa quản lý tôi đến mức ấy. Biết rằng đó là yêu nhưng tôi cảm thấy nghẹt thở với tình yêu anh dành cho tôi. Đó là sự trói buộc.
Tôi quyết định chia tay vì cảm giác bị nghi ngờ rõ ràng không thoải mái chút nào, nhất là khi mình chưa làm gì đánh mất lòng tin. Tôi biết anh lại đau nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi chỉ cầu mong anh thay đổi đừng đối xử với người sau như cách anh đối xử với tôi.
Theo Kiến Thức
Uống thuốc tự tử vì bị mẹ đẻ đối xử nhẫn tâm quá
Trong khi tôi nguy kịch, mẹ và dượng lại hả hê về quê dượng để oai với vợ cũ của ông ta.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi thật sự không hiểu trên đời này sao lại có người mẹ nhẫn tâm với đứa con ruột duy nhất như vậy. Tôi sinh ra trong sự ghét bỏ của mẹ do không có tình yêu với bố. Bố mẹ thường xuyên cãi vã, đánh đập nhau rồi mẹ bỏ đi khi tôi còn nhỏ. Vì quá yêu mẹ nên bố lên cơn động kinh rồi qua đời. Sau đó mẹ nói sẽ đi xuất khẩu lao động để tôi được sung sướng hơn. Suốt thời thơ ấu đến lớn tôi phải tự lo cho mình, mẹ cũng không hề gửi tiền về nuôi tôi. Tôi làm đủ mọi nghề và được họ hàng bên nội giúp đỡ. Sau đó tôi lấy chồng và sinh được bé trai mẹ cũng không hề có ở bên.
Đầu 2014 mẹ về và tuyên bố đi bước nữa. Lúc đó bà xây căn nhà 3 tầng to vật vã và mua cả ôtô cho chồng mới để oai với thiên hạ. Trong khi vợ chồng tôi phải đi ở nhà thuê. Tích cóp được số tiền nhỏ vợ chồng tôi quyết định mua đất xây nhà trong khi bà có một mảnh đất khác nhưng nhất định không cho vợ chồng tôi. Lúc đó tôi mang bầu cháu thứ 2 sắp sinh, những tưởng sẽ có một gia đình nhỏ hạnh phúc, nào ngờ còn nửa tháng tôi lâm bồn thì tai họa ập đến, chồng mất do tai nạn. Sốc quá nên tôi sinh con luôn và không thể về chịu tang chồng. Sau 100 ngày mất chồng, mặc gia đình anh phản đối, tôi vẫn quyết định mua đất xây nhà để có chỗ thờ chồng nuôi con. Do tôi không đủ tiền mua hết mảnh đất nên đã chung tiền với mẹ đẻ để xây. Tôi ở quê chịu tang chồng nên mẹ đã đứng tên sổ đỏ vì lúc đó tôi gửi tiền cho bà giữ hộ.
Khi con được 4 tháng tuổi, bà nói mẹ con mày ra ngoài thuê nhà mà ở, tao không hợp cách sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ như thế. Nghĩ mẹ góa con côi, tôi xin bà cho ở đến khi xong nhà mẹ con tôi chuyển ra. Nhà vừa sơn vẫn còn mùi, 3 mẹ con đã phải cùng nhau ra đó ở. 3 năm trôi qua tôi xin bà tách sổ đỏ trả lại cho tôi nhưng bà nói "Tao cắm vào ngân hàng rồi", tôi ngậm đắng nuốt cay chờ đợi. Chuyện sẽ không có gì khi trước lúc mất bố cho tôi mảnh đất nhỏ, tôi nói mẹ bán hộ để lấy tiền đó làm ăn và nuôi con, vì theo danh nghĩa mẹ tôi vẫn có quyền với mảnh đất đó. Miệng bà nói sẽ bán hộ không thèm lấy một đồng của con cháu nhưng thật ra mẹ đã lấy gần hết số tiền đó lúc nào tôi không biết.
Đến hôm rồi tôi hỏi mẹ đã làm gì mà không nói với tôi về số tiền đó. Bà nói: "Tao không cần phải nói với mày", nhìn bộ mặt hả hê cầm tiền của bà và cha dượng, tôi không làm chủ được mình nữa. Tôi cay đắng với số phận mình và cả cho 2 đứa con còn nhỏ không biết ngày nào mấy mẹ con phải ra đường. Tôi đã uống thuốc tự tử, may là bạn phát hiện đưa vào viện. Trong khi tôi nguy kịch, mẹ và dượng lại hả hê về quê dượng để oai với vợ cũ của ông ta. Sau khi tỉnh lại tôi không thể kiểm soát bản thân, lúc cười lúc khóc, lúc điên dại. Không phải vì tiền mà tôi phải tự tử nhưng vì một người mẹ đã gián tiếp 2 lần giết bố con tôi. Tôi thương con vì chúng còn quá nhỏ đã mất bố, giờ không có mẹ thì chúng sẽ ra sao. Tôi đi đến bước đường cùng rồi.
Theo VNE
Có nên ra nước ngoài làm việc để thoát khỏi suy nghĩ tiêu cực Nhiều đêm tôi không ngủ được, sợ hãi, không biết mình muốn gì và nên làm gì nữa ảnh minh họa Hồi bé tôi là một đứa trẻ trầm tính, nhút nhát, hay bị bạn bè trêu trọc. Khi tôi học cấp 1 bị một người đàn ông lớn tuổi hay quấy rối, tôi sợ hãi không nói cho ai biết. Tôi trở...