Tôi muốn ly hôn
Tôi muốn ly hôn để quay về bên tình cũ – người thực sự là cha đứa bé trong bụng tôi.
Tôi biết, tất cả những gì ngày hôm nay là do sự nóng vội của tôi. Nhưng tôi nghĩ giờ không phải lúc trách cứ xem ai là người sai lầm mà là tính toán cho tương lai. Tôi nghĩ về đứa con của mình rất nhiều, mọi việc tôi làm đều vì con. Chính vì thế, khi mới lấy chồng được 1 tuần, giờ tôi lại muốn ly hôn.
Hiện tại tôi đang có thai được hơn 3 tháng. Đứa bé không phải là con của chồng tôi bây giờ mà là kết quả tình yêu của tôi và người yêu cũ. Tôi chấp nhận lấy chồng vội vã – một người chồng mà tôi không hề yêu thương cũng chỉ là vì nghĩ cho đứa bé. Tôi muốn nó có một gia đình, một tổ ấm đàng hoàng khi chào đời vì dù sao đứa bé cũng không có tội. Con tôi xứng đáng được hưởng hạnh phúc!
Chồng tôi yêu thầm tôi suốt từ năm chúng tôi học cấp 3 nhưng tôi không đáp lại tình cảm đó. Với tôi, tôi cảm thấy anh ấy là người chậm tiến, kém cỏi và không có sức hấp dẫn. Mặc dù không yêu nhưng tôi vẫn luôn trân trọng tình cảm của anh, tôn trọng con người anh vì anh là một người đàn ông hiền lành, tốt bụng. Khi tôi lên đại học, 4 năm trời tôi và bạn trai yêu nhau anh cũng biết nhưng vẫn theo đuổi tôi. Đã rất nhiều lần tôi nói với anh hãy quên tôi đi, tìm hạnh phúc khác cho mình nhưng anh nói chừng nào tôi còn chưa lấy chồng thì anh ấy vẫn theo đuổi. Tôi cũng đành chấp nhận vì dù sao đó cũng là quyền của anh, tôi không thể cấm anh yêu mình được.
Vì hiểu lầm bạn trai, tôi quyết định lấy chồng vội vã. Đó là một sai lầm của tôi (Ảnh minh họa)
Tôi và bạn trai yêu nhau suốt 4 năm đại học. Tình yêu của chúng tôi rất đẹp. Chúng tôi rất yêu và hiểu nhau. Ai cũng thầm ngưỡng mộ tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Tôi và anh ấy dự định ra trường sẽ cưới nhau. Chúng tôi biết để đến với nhau sẽ rất khó khăn vì nhà anh và nhà tôi ở cách xa nhau. Tôi nghĩ bố mẹ hai bên sẽ có chút lăn tăn nhưng hai đứa tin rằng tình yêu sẽ giúp vượt qua tất cả.
Năm thứ tư đại học, sau khi tôi ra trường, có công việc ổn định, chúng tôi đã tính đến chuyện cưới xin. Đúng như những gì chúng tôi dự đoán, bố mẹ anh không đồng ý vì chê tôi ở xa quá. Gia đình tôi cũng không ưng thuận nhưng vì nghĩ tôi yêu anh ấy nên cũng để tôi tự quyết. Sau một thời gian dài cố gắng đấu tranh, chúng tôi thực sự mệt mỏi vì bố mẹ anh ngăn cản. Khi ấy, tôi cũng đã trao cho anh tất cả những gì quý giá nhất của đời con gái.
Khi anh nói với tôi tạm thời xa nhau một thời gian đợi cho bố mẹ anh nguôi ngoai rồi tính tiếp cũng là lúc tôi biết mình có thai. Tôi cảm thấy giận anh vô cùng vì anh đã không dám đấu tranh đến cùng cho tình yêu đó. Vậy là tôi không thèm nói cho anh biết sự thật, tôi cay cú nhận lời người đàn ông đã theo đuổi mình bao năm qua như một cách trả thù và… “chống cháy”. Tôi không biết rằng thời gian mà anh ít liên lạc với tôi chính là anh đang cố gắng tìm công việc cho tôi ở gần nhà anh và “chống đối bố mẹ” để cho chúng tôi được ở bên nhau. Anh không muốn tôi phải chịu tổn thương nhiều nữa nên chỉ muốn một mình “đối đầu” với bố mẹ mà thôi.
Nhưng vì không hiểu chuyện, cho rằng anh hèn nhát đầu hàng, anh giũ bỏ trách nhiệm với tôi nên tôi đã lập tức nói lời chia tay và lẳng lặng đi lấy chồng. Tôi cũng nói rõ cho chồng tôi biết là tôi đang mang thai đứa con với người yêu, nếu anh ấy chấp nhận đứa bé thì chúng tôi sẽ cưới nhau và cuối cùng anh đồng ý. Vì cả hai chúng tôi cũng đã đến tuổi rồi, hơn nữa anh theo đuổi tôi cũng đã lâu và quan trọng nhất là cái thai trong bụng tôi ngày càng lớn nên chúng tôi chuẩn bị đám cưới rất gấp gáp. Đó thực sự là một sai lầm của đời tôi!
Video đang HOT
Tôi muốn ly hôn với chồng để quay về bên tình cũ (Ảnh minh họa)
Khi tôi vừa đám cưới xong được 2 ngày thì người yêu của tôi tìm gặp tôi. Anh ấy vẫn không thể nào tin được rằng tôi lại làm như vậy, lại phản bội anh. Khi tôi cho anh xem kết quả khám thai, anh càng khóc nhiều hơn khi mà biết anh đã được làm cha. Anh ấy điện thoại với bố mẹ về chuyện tôi có thai và bố mẹ anh ấy nói rằng cũng đành chấp nhận vì đứa bé không có tội. Sự bằng lòng của bố mẹ anh ấy càng khiến tôi trở nên đau đớn hơn. Tôi đã nông nổi, vội vàng, hấp tấp để đánh mất hạnh phúc trong tầm tay.
Có lẽ cuộc đời tôi may mắn khi luôn được những người đàn ông yêu thương mình bao dung và tha thứ. Người yêu tôi nói rằng anh biết tôi không hề yêu chồng (thậm chí tôi và chồng từ hôm cưới xong tới giờ còn chưa đụng chạm cơ thể vì tôi lấy lí do đang có bầu ở mấy tháng đầu cần phải giữ gìn) nên anh muốn tôi ly hôn để quay về bên anh. Đó không phải là sự ích kỉ mà là vì hạnh phúc của tất cả mọi người. Tôi và anh vẫn yêu nhau, chúng tôi cần ở bên nhau, con của chúng tôi cũng cần được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ ruột. Còn chồng tôi, anh ấy cũng cần phải được yêu thương thật sự chứ không phải là người bố hờ, chồng hờ như vậy.
Giờ đây tôi đang hoang mang lắm, tôi thực sự muốn ly hôn nhưng tôi không biết phải làm thế nào nữa? Mong mọi người hãy giúp tôi!
Theo VNE
Yêu lấy chính mình
Tôi đã từng thất tình. Một cảm giác thật kinh khủng, ngột ngạt và mệt nhoài trong mớ nước mắt và tiếng thở than... Tôi thường giật mình trong những cơn ác mộng, trong giấc mơ ấy, tôi thấy mình chạy theo một cái bóng vô hình, đêm này qua đêm khác,... để khi bật dậy lại cảm giác như như mình vừa vuột mất thứ gì to tát, lớn lao lắm.
Tôi đã từng thất tình. Một cảm giác thật kinh khủng, ngột ngạt và mệt nhoài trong mớ nước mắt và tiếng thở than...
Thời điểm ấy, tôi cứ ngỡ điều quan trọng mà mình vừa mất chính là người đàn ông kia, người từng yêu thương và cũng không ít lần làm tôi đau khổ. Nhưng bây giờ, sau thời gian dài chìm trong thất vọng, khổ đau, tôi mới nhận ra mình thật sai lầm. Thì ra, cái ảo giác mơ hồ như đánh mất ai đó, thật ra chính là tôi, là tôi chứ không phải là một người dưng nào khác.
Tôi thường lượn lờ các các trang mạng, vào thăm những diễn đàn, nhan nhản những câu chuyện tình bi lụy, những cái chết vì tình mà không biết người đi kẻ ở - ai mới thật sự tìm được bình yên.
Tôi cũng từng nghĩ mình sẽ ngủ một giấc thật sâu, thật dài, bằng một mớ thuốc an thần quá liều, không mộng mị và không thức dậy nữa cũng chẳng sao. Tôi đã mua mớ thuốc đó về, từ nhiều tiệm khác nhau. Đặt chúng lên bàn, trải chúng ra khặp mặt bàn. Tôi ngồi nhìn những viên thuốc màu trắng, bé tí, uống nó chắc dễ như ăn kẹo... Chết - có lẽ không khó như người ta hù dọa.
Thì ra, cái ảo giác mơ hồ như đánh mất ai đó, thật ra chính là tôi, là tôi chứ không phải là một người dưng nào khác
Tôi đọc rất nhiều sách, đủ các thể loại tác phẩm văn chương kinh điển cho đến vài cuốn tiểu thuyết diễm tình mà người ta thường ví von "chỉ đáng 3 xu",... thế nhưng đến khi cần tìm một cái đó gì giúp ích cho mình thì bỗng dưng... quên béng!
Tôi đang tìm gì nhỉ? Tôi lục lọi trong đầu óc - thứ đầu óc của một kẻ thất tình thường rối như những mớ vải dư thừa mà người thợ may quét dồn lại sau một ngày làm việc. À, tôi nhớ ra rồi, đó là một câu nói trong cuốn Hạt giống tâm hồn, hình như là "Trước khi tự tử, hãy chạy về chào mẹ". Đúng rồi, chắc đây là chút vải lụa đẹp đẽ còn sót lại và lẫn vào trong mớ vải mà tôi từng đem may áo.
Ngồi nhìn mớ thuốc rồi lại nghĩ đến mẹ, nghĩ đến bao người khóc lóc xót xa nếu "chẳng may" ai đó kịp lôi tôi vào bệnh viện, bác sĩ vội vàng phun vào họng cái chất xanh lè, đắng ngắt, rồi bao nhiêu thứ từ dạ dày lại trào ngược trở ra. Thật kinh khủng! Sao phải hành hạ mình và người khác thế làm gì...
Tôi mỉm cười trước gương rồi gọi bạn bè tụ tập cà phê, shopping, la cà đến tối
Một buổi sáng thức dậy, tôi chợt thấy thương cơ thể mình hơn. Sau một đợt - thất - tình, nó trở nên ốm yếu, tong teo và chả còn sức sống. Tôi đứng trước gương, vẫn là khuôn mặt của cô gái tuổi 25 nhưng tâm hồn già nua như một bà cụ đã trải 52 "cái xuân xanh". Thế là tôi ngưng khóc. Tôi không muốn mặt mũi tèm lem còn trái tim thì dần héo úa. Tôi đã ở trong trạng thái này quá lâu và đã đến lúc phải nói với lòng "Buồn ơi, chào mi nhé!".
Tôi rửa mặt, điểm phấn nhạt, tô son hồng, nhẹ nhàng như hồi 17. Tôi mỉm cười trước gương rồi gọi bạn bè tụ tập cà phê, shopping, la cà đến tối.
Chúng tôi bàn tán về một anh chàng đẹp trai, một cầu thủ có body cực chuẩn rồi thích thú tám đủ các thể loại chuyện trên màn ảnh. Tiếng cười hình như đã giòn giã hơn và tôi cảm giác được hôm nay gió cũng mang theo mùi hương của một loài hoa quen thuộc...
Người đàn ông ấy quả nhiên là không đáng để tôi phải khổ đau nhiều đến thế. Giờ hắn đã có vợ và nghe đâu vẫn còn lùm xùm vài vụ scanal với các em trẻ đẹp trong công ty.
Nếu bây giờ mà gặp hắn, tôi sẽ tặng hắn một nụ cười - không phải để mỉa mai đâu, mà là để cảm ơn đấy! Cảm ơn người đã làm tôi đau khổ để biết yêu thương bản thân mình hơn. Sự bỏ rơi ngày nào giờ lại trở thành chất xúc tác để đứa con gái "sến" như tôi biết học cách mạnh mẽ hơn trên từng đoạn đường đời...
"Yêu chính mình là khởi đầu cho một mối tình lãng mạn lâu dài"...
"Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương" - hồi đó còn tôi nghĩ câu nói này là giáo điều, đầy tính chất "an ủi" và dường như là không tưởng cho những kẻ thất tình. Nhưng, điều kỳ diệu đã đến, quá khứ đã thực sự trôi qua và vết thương kia cũng hoàn toàn lành lặn. Oscar Wilde nói rằng: "Yêu chính mình là khởi đầu cho một mối tình lãng mạn lâu dài"... Đúng thât. Tôi học cách nâng niu, chăm chút, vỗ về bản thân nhiều hơn, hay ít ra cũng không để kẻ khác làm tổn thương trái tim một cách nặng nề khổ sở như nó đã từng.
Người bạn cũ ơi, tôi giờ đây sẽ không còn quá lệ thuộc hay bi quan về tình yêu đôi lứa nữa. Khi nó đến tôi vẫn sẵn sàng đón nhận, vì tôi đã biết tự yêu chính mình. Nếu chẳng may bị thứ tình yêu trai gái kia phản bội thêm một lần nữa thì tôi cũng sẽ không phản bội chính mình. Chắc chắn là như thế!...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu em muốn yêu một chàng trai Có thể giả bộ chê bai em con gái gì mà vụng về hậu đậu, nhưng rồi lại xót xa ngồi thổi vào ngón tay bị đứt khi tập gọt hoa quả của em rất lâu... Em à, nếu em muốn yêu, hãy yêu một chàng trai... Có thể cười ầm lên khi thấy em trong bộ dạng bù xù lúc vừa chui...