Tôi muốn được công khai mối tình đồng tính
Ở anh, tôi luôn thấy yên tâm tuyệt đối và hạnh phúc vì những gì mình đang có. Tôi muốn được sống hết mình chứ không phải lẩn tránh vì suy nghĩ, cách nhìn của người xung quanh.
Tôi là người đồng tính nam, 26 tuổi. Ngoại trừ xu hướng giới tính thì tôi là một thanh niên không có gì khác biệt: có một công việc văn phòng với thu nhập tạm ổn ở tỉnh lẻ, gia đình nề nếp với một chị gái đã có chồng, mối quan hệ xã hội không rộng nhưng đều được bạn bè đồng nghiệp quý mến. Tôi đã suy tính rất nhiều cho tương lai của mình nhưng đến giờ vẫn chỉ đi tới bế tắc.
Hiện tại tôi yêu một người giống mình ở cách nhà hơn 20 km. Anh 32 tuổi, làm giáo viên một trường cấp hai ở huyện, ngoài ra còn kinh doanh bên ngoài. Anh ở quê, bố mẹ thuần nông, có một em trai đã lấy vợ và một đứa con trai nhỏ. Quen nhau được một năm, tuy hai đứa không khá giả gì nhưng luôn dành những điều tốt nhất cho nhau mà không cần toan tính. Tôi và anh đều coi gia đình của đối phương như gia đình mình. Hàng tuần dù bận đến mấy chúng tôi cũng có thời gian gặp nhau, đơn giản chỉ là đi siêu thị, đi Hà Nội chơi hoặc là ở nhà anh nấu nướng. Tình cảm của chúng tôi cứ bình dị như vậy nhưng cả hai luôn thấy quý trọng.
Ảnh minh họa
Tôi từ trước khi quen anh đã xác định sẽ không lập gia đình. Chị gái tôi biết chuyện từ lâu nhưng không phản đối cũng không ủng hộ, chắc chị cũng không biết phải làm thế nào. Bố mẹ tôi có lẽ cũng đoán ra sự thật nhưng còn né tránh chưa đề cập tới. Bạn bè, một số người thân thiết cũng được biết về tôi và anh. Nói vậy để mọi người hiểu tôi mong muốn sẽ nói ra mình là gay và được bố mẹ chấp nhận cho mối quan hệ của hai đứa. Về phần anh, từ khi mới quen tôi đã nói sau này hai đứa phải lấy vợ để có đứa con cho ông bà, rồi lén lút yêu nhau hoặc ly dị nếu bị phát hiện, miễn sao phải làm tròn trách nhiệm với gia đình, họ hàng và không bị hàng xóm chê cười.
Video đang HOT
Gần đây tôi có nghe nói lại là anh đang bị áp lực về chuyện lấy vợ. Mẹ luôn tìm người để giới thiệu cho anh, ở trường cũng có người thích nhưng anh không có cảm giác gì với phụ nữ. Thậm chí mẹ anh còn nói chuyện với tôi, nhờ tôi khuyên anh nên lập gia đình vì cũng đứng tuổi rồi. Có lần đi chơi, anh nói rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng chỉ yêu mình tôi. Đêm qua hai đứa nói chuyện về tương lai, anh lại dẫn chứng ra bao trường hợp là gay lấy vợ sinh con bình thường, trong khi vẫn có thể yêu một người khác trong bóng tối. Anh khuyên tôi để cả hai sau này cùng cố gắng lấy vợ, có con rồi sẽ ràng buộc được người vợ, hoặc nếu phải ly dị thì xã hội bây giờ họ cũng dễ lấy chồng khác.
Tôi không đồng tình với suy nghĩ đó vì từng đọc nhiều về những người vợ không có tình yêu của chồng hoặc chồng là gay, thật bi kịch! Tôi không đang tâm phá hoại cuộc đời của một người con gái vô tội, ảnh hưởng tới gia đình người ta. Chưa kể khi chung sống với phụ nữ, làm sao tôi có thể che giấu sự vô cảm của mình? Tôi nghĩ anh cũng vậy, không thể nào có tình yêu và ham muốn ở phụ nữ. Anh luôn nghĩ hai đứa chỉ cần cố gắng là sẽ làm được, rồi mọi chuyện sẽ ổn và được quay về bên nhau. Anh chỉ không yên tâm về tôi, thương tôi sẽ không chịu được nếu anh có vợ.
Hiện tại tôi rất bế tắc, đang nghĩ tới chuyện thú nhận với các dì và bác của mình (những người gần gũi như mẹ tôi) để thử xem phản ứng của họ sẽ như thế nào rồi xin lời khuyên. Cả gia đình họ hàng trước giờ coi tôi là một người con mẫu mực vì chỉ biết công việc và luôn chu đáo, tôi không biết chuyện này lộ ra sẽ gây ra điều gì nữa. Bố mẹ nuôi tôi vất vả từ nhỏ, tôi rất thương nhưng nhắm mắt kết hôn với một người con gái rồi khi sự thật phơi bày gia đình tôi sẽ chịu điều tiếng và sự khinh bỉ của xã hội hơn nữa. Tôi và anh cùng không thể đi xa được vì bố mẹ đều già, nhà lại ít con.
Chia tay anh tôi không thể vì hai đứa đã quá sâu đậm, anh lại là người hoàn toàn phù hợp với tôi về mọi thứ, đặc biệt là sự quan tâm bình dị từ anh. Thời sinh viên, tôi từng yêu hai người, họ hơn anh nhiều thứ nhưng không có là sự chân thành và chung thủy, thứ mà trong giới này rất khó kiếm được. Ở anh, tôi luôn thấy yên tâm tuyệt đối và hạnh phúc vì những gì mình đang có. Tôi không than thân trách phận vì mình sinh ra đã là gay, luôn nghĩ rằng ngoài kia còn nhiều người kém may mắn hơn. Tôi muốn được sống hết mình chứ không phải lẩn tránh chính bản thân chỉ vì suy nghĩ và cách nhìn của những người xung quanh.
Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi cần làm gì để bảo vệ tình yêu của mình? Có nên chấp nhận để anh đi lấy vợ như gia đình mong muốn?
Theo Tuấn/Ngoisao
Trót mừng cưới ít hơn, bạn thân nghỉ chơi
Chuyện tiền mừng cưới nhiều ít với người khác không biết như thế nào, nhưng với tôi, nó thực sự không phải là điều quan trọng.
Về lý thuyết, nhiều người luôn nói, tiền mừng cưới nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là ở tấm lòng. Nhưng trên thực tế, có nhiều người lại có suy nghĩ khác. Họ cho rằng, người đi sau phải mừng ít nhất bằng hoặc nhiều hơn người đi trước. Nếu mừng ít hơn thì chắc chắn sẽ bị nghĩ là ki bo, tính toán hay là cố tình làm vậy để lời lãi về sau.
Nói như vậy là có căn cứ. Vì tôi từng có một cô bạn thân, ngày trước, khi tôi cưới, cô ấy mừng tôi 1 triệu bạc. Thật ra, số tiền một triệu ngày ấy rất là to, to lắm. Đi làm lương được có vài triệu, mừng hẳn 1/5 tháng lương, quá là khủng rồi. Nhưng mãi 3 năm sau bạn mới đi lấy chồng. Thật ra, tiền mất giá. Lúc này, mừng bạn 1 triệu chẳng là gì, có khi phải mừng những 2 triệu. Tính là thế nhưng điều kiện không cho phép, vì con cái còn sữa sãi, vợ chồng cũng khó khăn, tôi không thể nào mừng được như thế. Tôi đành mừng bạn 5 trăm nghìn.
Những ngày trước khi cưới, bạn thường gọi cho tôi tâm sự đủ thứ, nói rằng, sau này cưới xong các thứ sẽ mời chúng tôi đi ăn để hội ngộ. Rồi có đi du lịch sẽ rủ vợ chồng tôi cùng đi. Nhưng buồn thay, cưới xong, bạn làm tất cả những việc đó, mời rất đông bạn bè nhưng không có sự hiện diện của vợ chồng tôi.
Đau đầu chuyện tiền mừng cưới (ảnh minh họa)
Tôi chỉ suy diễn, có phải vì tôi mừng bạn ít hơn một nửa so với 3 năm về trước mà bạn đã nghĩ sai về người bạn thân này? Có chút buồn nhưng cũng không biết suy luận của mình có đúng không, hi vọng sẽ là sai. Nếu là đúng thì quá thật đáng buồn thay cho một người gọi là bạn thân. Vì cô ấy không hiểu mình...
Tôi có gọi điện nhưng cô ấy không nghe máy, nhắn tin cô ấy cũng không nhắn lại. Điều đó khiến tôi cảm giác, cô ấy thật sự không coi tôi ra gì, hoặc đang thực sự chán, không muốn chơi với người bạn như tôi nữa.
Bản thân tôi là người trong cuộc, tôi luôn nghĩ, chuyện tiền mừng cưới nhiều hay ít không thực sự quan trọng. Người đi sau dù có mừng ít hơn người đi trước cũng không phải là vấn đề khiến chúng ta suy diễn. Ví như, người đi sau, sau khi có gia đình, con cái, hoàn cảnh khó khăn hơn, tiền sữa sãi cho con cũng không có, vậy thì đương nhiên, họ cũng khó lòng mừng cưới được như mức cũ. Và chuyện họ mừng ít hơn cũng có thể là chuyện được thông cảm và chia sẻ.
Con người không ai nắm tay được cả ngày. Đời người cũng có lúc nghèo lúc giàu, lúc này lúc kia. Nay giàu không có nghĩa là mãi về sau vẫn giàu có. Nếu như nhận được một phong bì của bạn bè mà thấy họ mừng ít hơn ngày xưa mình đi họ, điều đầu tiên, hãy nghĩ xem bây giờ họ sống ra sao, có tốt không, kinh tế có ổn không. Chứ đừng vội nghĩ xấu về người khác. Cũng có thể người ta đã quên trước đây người ta từng nhận của mình bao nhiêu. Và bây giờ, họ chỉ đi theo giá chung như thế...
Chuyện tiền mừng cưới nhiều ít với người khác không biết như thế nào, nhưng với tôi, nó thực sự không phải là điều quan trọng. Đám cưới chứ đâu phải là đám đòi nợ mà tính toán thiệt hơn. Người ta đến dự mới là món quà quý giá nhất. Còn phong bì, dù có dù không, dù ít dù nhiều vẫn là tấm chân tình mà chúng ta dành cho nhau.
Theo Eva
Đám cưới tình cũ, sợ gì mà không đến... Không những đến, còn phải cực kì xinh đẹp, lộng lẫy và sang trọng, để cho người khác nhìn vào mà thấy ngưỡng mộ, trầm trồ, nuối tiếc. Nhiều chị em đặt câu hỏi &'có nên đến đám cưới tình cũ?', cũng khá nhiều người sợ đối diện với tình cũ trong ngày trọng đại. Vì họ sợ phải gặp lại người yêu...