Tôi muốn cưới em làm vợ
Tôi rất hối hận khi gia đình mình không tìm được người con dâu như em và tôi không có phước cưới em làm vợ. Chẳng qua do tôi thiếu suy nghĩ, không lập trường, không biết quý trọng tình cảm của em dành cho mình.
Lúc quen nhau tôi nói 4 năm sau mình cưới em nhé, lúc đó anh đã đi làm ổn định. Chúng mình lo sự nghiệp trước rồi mới đến hôn nhân, như vậy ổn định hơn. Một suy nghĩ sai lầm mà đến giờ 32 tuổi rồi tôi vẫn còn nuối tiếc, sự nuối tiếc đó vẫn dai dẳng không thôi cho đến tận giờ.
Tôi và em quen rồi yêu nhau, em nhỏ hơn tôi 4 tuổi, lúc đó tôi khoảng tuổi 23, lứa tuổi mà sự nhìn nhận về tình yêu và cuộc sống vẫn còn non trẻ, vô tư. Em rất yêu tôi và tôi cũng vậy, em là một người con gái tốt, vui vẻ, đẹp người đẹp nết lại thêm có giọng ca hay, đặc biệt là ca cải lương của miền Tây quê tôi. Em mà hát vài câu vọng cổ thì tôi bảo đảm không có người đối diện nào yêu thích ca cổ mà không chăm chú lắng nghe.
Tôi nhớ rất rõ dường như mỗi một lời ca của em như là một lời tâm sự. Tiếng ca em ngân lên như chứa đựng nỗi niềm trong từng âm điệu nghe buồn buồn không tả xiết. Thời gian chúng tôi quen nhau được khoảng 3 năm, rồi vào một ngày không may mắn đó, sau khi đi chơi về em gặp tai nạn trên đường, phải vào bệnh viện nằm hơn một tháng.
Nhờ ông trời còn thương xót, em không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài, suy nghĩ của em. Em không còn hoạt bát, vui tươi như ngày trước. Thời gian đó tôi đến thăm em, sau đó em xuất viện về nhà, tôi mải lo việc kinh doanh nên vô tâm quá, suy nghĩ bồng bột, lại thêm tính ham vui và bon chen với những thú vui bên ngoài xã hội. Chúng tôi mỗi người một nơi, ít gặp mặt nhau vì chỗ làm của tôi và nhà ở cách nhau khá xa. Qua thêm một năm, 2 năm rồi 3 năm càng ngày chúng tôi càng ít gặp nhau.
Đến một hôm em nhắn tin nói đang đi thi hát ở nhà văn hóa tỉnh gần chỗ tôi làm. Chúng tôi hẹn gặp nhau trò chuyện, em nói sắp lấy chồng, có người rất thương và định cưới em liền trong tháng này. Tôi hỏi người đó có tốt không? Em trả lời người đó rất tốt, thương em nhiều. Tôi hỏi người đó có thương em bằng anh không? Em nói: “Em không biết nhưng quan trọng họ đã đến hỏi cưới em, ít nhất cũng không bắt em phải đợi chờ 4 năm, 5 năm, 6 năm. Em cũng muốn được làm vợ, làm mẹ, sống cùng một người con trai mà mình yêu thương đến hết cuộc đời nhưng chờ hoài không được”.
Nói chuyện một hồi, cuối cùng tôi cũng mạnh dạn thốt lên: “Em, hãy cho anh thêm cơ hội, anh sẽ đến hỏi cưới em liền. Anh hứa không để em đợi chờ nữa, dù chỉ một năm hay thậm chí vài tháng”. Em buông tay tôi ra và nói: “Không còn kịp nữa đâu anh, em đã đồng ý với người ta rồi, đám cưới cũng cận kề rồi. Em không muốn để mất uy tín người lớn và em cũng không thể chờ đợi anh thêm được nữa dù trong lòng còn rất yêu anh. Những ước mơ và hy vọng anh đã cho em, kết quả chỉ là chờ và đợi trong mỏi mòn, không hồi kết”.
Tôi đau lắm, cảm thấy mình quá vô dụng, ngu xuẩn, không biết nói gì hơn khi vẫn yêu em. Tôi rất hối hận khi gia đình mình không tìm được người con dâu như em và tôi không có phước cưới em làm vợ. Chẳng qua do tôi thiếu suy nghĩ, không lập trường, không biết quý trọng tình cảm của em dành cho mình. Thật sự tôi không biết nắm bắt, không trân trọng tình cảm em dành cho để giờ phải hối tiếc, cô đơn khi mỗi lần nhìn hình ảnh hạnh phúc của gia đình em trên Facebook.
Tôi cũng thầm hiểu ở nơi đó chắc em đang quan tâm tôi từng ngày nhưng không thể nói ra. Tất cả đã muộn màng, nói ra chỉ để em hiểu cho lòng tôi, từ đó đến giờ tôi đều yêu em và chưa bao giờ ngừng yêu. Tôi không muốn em phải buồn hay suy nghĩ thêm bất cứ gì về tôi nữa, để em khỏi ưu phiền mà tập trung toàn tâm toàn ý cho gia đình nhỏ.
Video đang HOT
Theo VNE
Chồng đòi chat sex với vợ khi đi công tác xa nhà
Cứ đêm xuống, để "đổi gió", chồng còn bắt mình chơi trò oẳn tù tì cởi đồ hay chat tục để kích thích. Chúng mình còn làm cả nhiều trò bẩn thỉu khác mà ngay cả viết ra đây mình cũng thấy ngượng.
Mình từng là người mà chỉ cần nói đến chữ sex cũng thấy ngượng mồm. Vậy mà bây giờ, mình lại vướng vào một chuyện tế nhị không biết thổ lộ cùng ai.
Số là sau khi kết hôn được gần năm thì chồng mình sang trời Âu công tác 1,5 năm. Đây là kế hoạch mà hai đứa đã thống nhất từ trước khi cưới nên cũng chẳng có gì phải lăn tăn. Thời buổi công nghệ thông tin dù ở xa cũng thành gần, không yahoo thì skype, viber. Nhưng điều đáng nói vẫn là khoản "xyz".
Mình không nghĩ là đời sống tình dục lại có sức mạnh lớn đến thế. Lúc đầu mới xa nhau, chỉ cần gọi điện hay chat chit là đủ thỏa niềm nhung nhớ. Nhưng nhu cầu cứ ngày một tăng. Không chỉ là nhìn thấy mặt nhau, nghe giọng nói của nhau mà chồng mình còn muốn hơn thế.
Chưa lần nào mình thấy chồng kêu ca chuyện thời tiết hay tình hình học tập mà chỉ toàn than vãn "nhớ vợ". Cũng phải nói, tụi mình nếm trái cấm và sinh hoạt đều đặn từ hồi còn yêu nhau nên có thể nói đây là lần "cắt cơm" lâu nhất.
Mình hiểu rõ với nhu cầu khá cao của chồng, anh sẽ rất khó lòng chịu đựng. Tuy vậy, một mặt thương chồng, mặt khác mình vẫn răn đe anh không được giở quẻ tìm "phở".
Cứ đêm xuống là chồng lại giục vợ mở laptop rồi uốn éo... đủ thể loại. Để đổi gió, chồng còn bắt mình chơi trò oẳn tù tì cởi đồ hay chat tục để kích thích.
Mình thường chat với chồng trước lúc đi ngủ. Khi Việt Nam vào đêm thì bên đó mới chỉ rạng sáng và bắt đầu ngày mới. Thế nên lúc nào chồng cũng được thấy mình trong những bộ váy ngủ sexy. Điều đó càng vô tình kích thích ham muốn của anh.
Anh than thở nào là "không thể chịu đựng", nào là "đói kém" và "chán cảnh tự xử", nào là nhớ vợ. Sau bao lần anh nói bóng gió và thấy mình vẫn trơ ra như phỗng, anh nói toạc móng heo là muốn chuyển "chat chay" sang chat sex.
Tuy là đứa ăn cơm trước kẻng nhưng mình vẫn rất ngoan đạo. Mình có những quy định riêng cho bản thân. Không hứng thú với những suy nghĩ lệch lạc về sex, cần nhưng không cuồng sex... Tóm lại là đời sống tình dục của mình rất lành mạnh và đúng mực. Vì thế khi nghe thấy từ "chat sex" thoát ra từ miệng chồng, mình thật sự hoang mang.
Mình luôn nghĩ cái thể loại "hổ báo" này chỉ riêng dành cho giới bệnh hoạn và gái làm tiền. Hàng ngày mình đọc không biết bao nhiêu tít báo giật gân về thú vui đầy tai họa này. Thế mà giờ đây mình sắp sửa phải viện đến nó.
Quả thật mình không thể tưởng tượng ra được là sẽ phải uốn éo và nói những gì trước webcam cho đúng "bài". Mình toan từ chối nhưng chồng lại giận dỗi và buồn khi không được vợ "chiều". Thương chồng và cũng là thương mình, mình nhắm mắt đồng ý.
Từ đó đến nay, những lần chat sex biến thành những màn tra tấn đối với mình. Mình luôn phải căng thẳng và khổ sở làm theo những chỉ dẫn của chồng. Mình hơi chột dạ khi thấy chồng rất sành trò này. Anh liên tục bảo mình phải làm thế nào, xoay màn hình hướng nào cho sáng...
Chồng mình bảo sướng và có vẻ thích thú lắm. Nhưng nói thật, mình cứ thấy cái kiểu quan hệ trung gian này quá vô đạo đức và trái luân thường đạo lý. Tuy là hành sự với chồng nhưng mình cứ ngỡ mình là diễn viên cấp 3 hay cái hạng gái rẻ tiền nào đó.
Cứ đêm xuống là chồng mình giục vợ. Để đổi gió, chồng còn bắt mình chơi trò oẳn tù tì cởi đồ hay chat tục để kích thích. Chúng mình còn làm cả nhiều trò bẩn thỉu khác mà ngay cả viết ra đây mình cũng thấy ngượng.
Mình thật sự xấu hổ khi phải làm điều đó và cũng lo lắng vì sợ nhỡ có ai đó phát hiện. Cảm giác mặc cảm này còn đeo đuổi mình đến tận công sở khiến mình không thể tự tin giao tiếp với bạn bè đồng nghiệp như trước. Mình luôn nghĩ mọi người sẽ nhìn thấy bản chất trụy lạc và những trò lố mà vợ chồng mình đã làm.
Mình bị ám ảnh bởi chat sex và trở nên nhạy cảm ngay cả với những thứ không liên quan gì đến sex. Đã thế, chồng mình còn dùng chế độ chụp màn hình để lưu thành một bộ sưu tập "những khoảnh khắc vàng" của vợ khiến mình bủn rủn hết cả chân tay. Cảm giác nôn nao lo lắng không khác gì một cô nhóc tuổi teen bị bạn trai lưu giữ và đe dọa bằng ảnh sex.
Rất nhiều lần mình muốn nói thật với chồng là mình chán ghét và sợ chat sex như thế nào. Nhưng tình cảm dành cho chồng luôn ngăn cản mình làm điều đó. Hơn nữa, thấy anh hưng phấn vì được thỏa mãn, mình không nỡ làm anh buồn khi anh đang ở quá xa mình.
Gánh nặng và sự căng thẳng càng lên đến đỉnh điểm khi đứa cháu nhỏ dưới quê lên nghỉ hè tại nhà mình. Nhân lúc chồng mình đi xa, mẹ chồng xếp luôn cho nó ở gần phòng mình để có thể chạy qua chạy lại tâm sự. Điều đó có nghĩa là mình phải chat sex dưới sự kiểm soát và trông chừng cẩn thận hơn.
Chưa bao giờ mình khổ tâm như hiện tại. Không chiều chồng thì anh giận dỗi, mà tối nào chiều thì i như rằng cực như đi bổ củi. Mình phải chờ cho đứa cháu ngủ say ở phòng bên mới len lén bật máy.
Liệu có cách nào thay thế chat sex cho những cặp vợ chồng xa nhau như mình không? Và nếu đây là cách duy nhất thì điều đó có ảnh hưởng đến nhân phẩm như mình vẫn đang tưởng tượng?
Những đêm cháu ngủ muộn khiến mình cũng thao thức chờ đợi theo. Không có sáng nào mình đi làm trong trạng thái minh mẫn, tươi tỉnh. Chat sex tưởng đơn giản mà hóa ra mất sức gấp trăm lần quan hệ vợ chồng thật.
Ngặt một nỗi là dường như chồng mình chẳng hiểu được nỗi niềm của vợ. Anh hớn hở khoe nghiện vợ, nghiện chat sex như thể một đứa trẻ khoe thành tích học tập khiến mình vừa vui vừa buồn.
Mình sợ, ngấy trò này đến tận cổ và muốn "cách ly" chồng lắm rồi. Bởi không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe mà ngay cả danh dự, đạo đức mình cũng bị sứt mẻ trầm trọng.
Liệu có cách nào thay thế chat sex cho những cặp vợ chồng xa nhau như mình không? Và nếu đây là cách duy nhất thì điều đó có ảnh hưởng đến nhân phẩm như mình vẫn đang tưởng tượng? Đây đều là những tâm sự tế nhị mình không thể chia sẻ cùng ai. Mong mọi người hãy cho mình lời khuyên. Xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Tình yêu: Sao phức tạp thế? Tôi hò hẹn với mối tình đầu suốt 4 năm trời. Chúng tôi đã đi qua bao cung bậc cảm xúc cùng với nhau... Hiện tôi 23 tuổi... ảnh minh họa Tôi dành hết toàn bộ trái tim mình cho chàng trai này. Anh cũng hứa với tôi hằng ngày rằng không bao giờ rời bỏ tôi, cũng như không hề thấy cảm...