Tôi muốn bù đắp tội lỗi tày trời đã gây ra cho em 7 năm qua
Em giao lại toàn bộ giấy tờ nhà, toàn bộ những gì tôi bù đắp cho em và nói lần này em sẽ dứt khoát, không gặp tôi nữa. Em xin lỗi vì sau 7 năm lại tìm đến tôi.
Tôi được đ.ánh giá là một người thầy mẫu mực. Xung quanh tôi luôn đầy những lời khen dành cho tôi và những ánh mắt ngưỡng mộ dành cho gia đình tôi. Tuy nhiên không ai biết được rằng tôi đang mang một tội lỗi nặng nề trong người.
Khi vừa tốt nghiệp đại học, tôi được một trường cấp 2 nhận về để giảng dạy chính cho 2 lớp chuyên của trường. Tâm trạng háo hức và háo thắng của một đứa sinh viên mới ra trường mà đã được dạy ngay lớp chuyên làm tôi lúc nào cũng nghĩ mình tài giỏi. Tôi bị những người khác trong trường chú ý mà không hay biết. Họ đã chơi tôi một vố đến giờ tôi vẫn không quên được.
Trong lớp tôi dạy có một cô học trò khá ngoan. Em học lớp 9, là lớp trưởng và luôn đứng đầu lớp. Tôi thường xuyên cảm nhận được ánh mắt em đầy ngưỡng mộ và tình cảm khi nhìn tôi. Lúc đó, tôi vì sợ sẽ phát sinh chuyện tình cảm nên không tiếp tục trao đổi tình hình bài vở trong lớp với em mà trao đổi với lớp phó học tập.
7 năm qua, mỗi lần tôi nghe ai gọi ra cái tên như tên của em. Mỗi lần nhìn thấy cô học trò nào làm lớp trưởng, tôi lại nghĩ đến em. Lòng tôi như có cái gì đó đ.âm vào, rất khó chịu (Ảnh minh họa)
Sau đó, tôi nhìn thấy em càng ngày càng buồn, sự u buồn của em không đúng với t.uổi của mình và chính sự u buồn đó dẫn tôi đến một kết quả sai lầm. Vào một lần sinh hoạt ngoại khóa, trường tổ chức cho đi tham quan một bờ biển, tôi thấy em lặng người nhìn ra biển trong khi các bạn khác lại rất nghịch ngợm.
Tôi tiến gần em để hỏi thì em lại nhìn tôi đầy oán trách rồi chạy đi chỗ khác. Lúc đó, tôi như bị điện giật, tôi đứng im một chỗ và bị ám ảnh bởi ánh mắt của em. Tôi quyết định mình nhất định phải nói rõ và thông suốt đầu óc của em, tránh để tình trạng em bị ảnh hưởng đến việc học.
Nghĩ là làm, về đến thành phố, tôi chọn một buổi chiều không có tiết học để hẹn em. Em cũng bất ngờ. Em nói muốn tìm chỗ nào yên tĩnh, không gặp người quen để em có thể dễ dàng nói ra tâm sự của em. Không hiểu lúc đó vì sao tôi lại đồng ý.
Tôi đến chỗ em hẹn là một quán nước ngoại thành, và điều tôi không ngờ là quán nước này chia chỗ ngồi theo từng buồng riêng biệt. Tôi định đi quán khác thì em đã kéo tôi vào và ôm chầm lấy tôi, sau đó khóc nức nở. Em nói tôi vì sao lại không quan tâm em, vì sao lại ruồng rẫy em?
Tôi chưa bao giờ thấy con gái khóc lóc dữ dội như vậy nên rất bối rối. Tôi lấy tay vỗ nhẹ lưng em và bảo em đừng khóc nữa. Lúc đó em nói yêu tôi, bảo tôi có thể yêu em hay không? Em sẽ không cho ai biết chuyện này rồi bất ngờ hôn tôi.
Lúc đó, một ý nghĩ chợt thoáng qua tôi, tôi chấp nhận yêu cầu của em và rồi tôi và em quan hệ ngay tại quán nước đó. Những ngày sau đó, tôi và em thường xuyên nhắn tin cho nhau, em rất vui, rất yêu đời và sức học lại như lúc trước. Tôi tự nhận là mình khốn nạn khi vừa yêu bạn gái, lại vừa có tình cảm với em.
Tôi giấu tất cả mọi người chuyện quen em. Chuyện cứ hai, ba ngày lại gọi em ra quan hệ với em rồi dùng những từ ngữ đường mật bảo em đừng nói ai nghe. Chuyện cứ thế kéo dài hơn nửa năm, đôi khi tôi thấy em buồn vì không được công khai tình cảm cho mọi người biết nhưng em buồn không lâu, em vẫn cứ yêu và tôn thờ tôi hết mực.
Video đang HOT
Đến một ngày, em gọi điện và khóc lóc hỏi tôi vì sao có bạn gái rồi vẫn quen em? Em có gì không bằng người khác? Rồi em dọa sẽ đem chuyện nói cho mọi người biết. Tôi hoảng hồn gọi em ra và giải thích.
Thật nực cười khi em tin vào chuyện tôi bị gia đình ép nên mới phải quen bạn gái hiện tại. Em còn cảm thông và tức giận thay tôi. Em dùng t.ình d.ục để an ủi tôi, xoa dịu tôi. Còn tôi, tôi cảm thấy mình tội nghiệp em, nhưng tôi không muốn mất đi em. Tôi muốn em mỗi lần tôi buồn, đó là lý do quan hệ của tôi tiếp tục tồn tại.
Một ngày, em báo tin mình có thai, tôi bàng hoàng. Tôi nghĩ không thể nào đâu, tôi đã ép em uống tránh thai khẩn cấp mỗi lần quan hệ xong nên chắc không thể nào em có thai được. Tôi giả vờ nói đưa em đi bệnh viện để xác nhận lại và kết quả là em mang thai được 2 tháng rồi.
Tôi thẫn thờ tại bệnh viện, chuyện này lộ ra, sự nghiệp của tôi sẽ tiêu tan. Thậm chí có thể đi tù vì thời điểm tôi quan hệ với em, em chỉ mới 14 t.uổi. Tôi chìm trong suy nghĩ của mình, tôi cứ ngồi đó mà không nói gì gần 2 giờ đồng hồ rồi tôi nghe em nói nhỏ: “Hay em phá thai nha anh”.
Tôi như người c.hết đ.uối bám được cọc, tôi mừng rỡ nhưng vẫn cứ giả vờ đau khổ. Tôi nói với em rằng tôi rất muốn đứa con nhưng hiện giờ không thể. Tôi thậm chí sẽ ngồi tù. Em khóc và đồng ý làm phẫu thuật ngay.
Tôi không cho em làm phẫu thuật ở bệnh viện, tôi bảo em về nhà vài ngày để tôi tìm chỗ kín đáo và bí mật để làm. Chuyện dường như đã được giải quyết êm đẹp, nhưng có ai ngờ, chuyện tôi đưa em vào bệnh viện đã bị một người đồng nghiệp luôn ganh ghét tôi tình cờ nhìn thấy và báo cho Ban giám hiệu nhà trường. Tôi bị Hiệu trưởng gọi lên và hỏi rõ. Hiệu trưởng thể hiện rằng không tin nhưng muốn tôi giải trình rõ ràng.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ để xem mình sẽ giải trình điều gì thì thầy hiệu trưởng có điện thoại phải nghe. Thế là tôi nhắn tin cho em gấp, bảo em đừng nhận bất cứ điều gì cả. Tôi nói dối rằng công an đang thẩm tra tôi, tôi sẽ bị bắt nếu em nói bất cứ điều gì.
Tôi nhắn tin xong thì thầy Hiệu trưởng cũng vào. Tôi hiên ngang yêu cầu một cuộc họp toàn trường để làm rõ việc tôi bị vu khống. Điều này làm cho thầy hiệu trưởng tin tôi hoàn toàn không là tên khốn làm ra chuyện đó.
Ngày họp toàn trường, có cả phụ huynh của em, có cả công an và toàn thể thầy cô. Em khóc và nói có thai nhưng lại nhất định không khai ra tôi. Thậm chí em còn nói tôi tốt bụng khi đã đưa em đi khám thai.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy đau lòng cho em, nhưng tôi không thể, không thể nói ra được. Tôi lặng nhìn em vừa khóc vừa nói ra cho tất cả mọi người biết mà không làm được gì. Tôi tự nhủ, nếu chuyện này qua đi, tôi sẽ đối xử với em tốt hơn, sẽ không coi em như món đồ nữa.
Trong lúc họp, mẹ em la lối bảo em phải nói ra ai là cha đứa nhỏ, nhưng em nhất nhất lắc đầu, không chịu nói ra. Thế là trong lúc tức giận, mẹ lôi em về nhà, tôi đứng nhìn và chỉ nhìn mà thôi.
Vài ngày sau, tôi nghe nói em bị sảy thai. Tôi đến nhà nhưng gia đình em đóng cửa, không muốn gặp ai. Hàng xóm nói nhà em vì quá xấu hổ nên cả ngày đóng cửa như vậy.
Sau khi chuyện này qua đi, tôi ăn miếng trả miếng làm cho người đồng nghiệp đã chơi tôi phải ra đi trong ngậm ngùi và tôi cũng không còn dạy ở trường đó nữa. Người đã làm cho tôi và em đau khổ đã bị tôi dùng kế đuổi ra khỏi trường, không biết em có vui hay không?
Từ ngày xảy ra chuyện, tôi không gặp em được nữa, em đã cùng gia đình dọn nhà đi và không ai biết em đi đâu cả. Tôi cũng đã cưới bạn gái của tôi và có hai con. Hiện giờ, tôi là một thầy giáo được ngưỡng mộ, tôi được kính trọng bởi các học trò của tôi. Nhưng 7 năm qua, mỗi lần tôi nghe ai gọi ra cái tên như tên của em. Mỗi lần nhìn thấy cô học trò nào làm lớp trưởng, tôi lại nghĩ đến em. Lòng tôi như có cái gì đó đ.âm vào, rất khó chịu.
Đã 7 năm, rồi tôi tình cờ gặp lại em như một định mệnh. Em bây giờ rất giỏi, vừa ra trường đã là trợ lý của một quan chức, đường sự nghiệp như trải hoa hồng.
Em bây giờ như tôi 7 năm trước, cũng vừa ra trường, cũng tràn đầy sức sống. Ngày em gặp tôi, em sững sờ một lúc rồi mỉm cười nhẹ nhàng như 7 năm trước. Cuộc sống gia đình tẻ nhạt như biến mất khi tôi gặp em. Tôi kể em nghe những năm qua tôi đã sống thế nào, nhớ em ra sao và luôn tìm cách để biết thông tin về em.
Nhưng em lại cười cười. Em bảo em đã 22 t.uổi rồi, bảo tôi đừng dùng những lời lẽ đó nói với em nữa. Em hỏi tôi, tôi quen bạn gái năm nào đâu phải do bị ép buộc, tôi vì sự nghiệp đã để cho biết bao người nhìn em bằng ánh mắt k.hinh b.ỉ.
Em không nói lớn tiếng, em rất nhẹ nhàng, rất điềm tĩnh, nhưng từng lời, từng lời cứ cứa vào lòng tôi. Thời gian đã làm em trưởng thành, làm cho tầm nhìn của em xa hơn. Nhưng có một điều không thay đổi là em vẫn không trách tôi.
Em bảo em sẽ sống cho tương lai, không sống vì quá khứ dù rằng tương lai sau này em sẽ không thể có được một đứa con cho riêng mình vì hậu quả sảy thai năm đó. Tôi muốn đền bù cho em, tôi mua cho em một căn hộ để em không sống trong nhà trọ nhỏ đó nữa. Tôi lắng nghe em nói về công việc. Tôi bực bội khuyên em nên tìm một người đàn ông cho riêng mình…
Đã 7 năm, rồi tôi tình cờ gặp lại em như một định mệnh. Tôi không thể dứt bỏ gia đình, tôi cũng không muốn em rời tôi đi (Ảnh minh họa)
Tôi làm mọi chuyện cho em nhưng trong tâm, tôi vẫn muốn em chỉ thuộc về tôi, chỉ muốn em ở bên tôi khi tôi chán nản gia đình mình. Chuyện gì đến cũng đến, tôi và em lại quan hệ với nhau, lại tiếp tục tìm yêu thương qua những d.ục v.ọng đó.
Thế rồi em nói em được cử đi học nước ngoài 3 năm. Em giao lại toàn bộ giấy tờ nhà, toàn bộ những gì tôi cho em và nói lần này em sẽ dứt khoát, không gặp tôi nữa.
Em xin lỗi vì sau 7 năm lại tìm đến tôi. Em xin lỗi vì làm gia đình tôi r.ạn n.ứt. Tôi nói tôi không muốn nghe em xin lỗi, tôi muốn em ở bên tôi. Tôi không thể dứt bỏ gia đình, tôi cũng không muốn em rời tôi đi.
Còn hơn một tháng nữa là em đi rồi, làm sao để tôi giữ em lại, làm sao để em tiếp tục ở bên tôi? Tôi muốn bù đắp cho em, muốn phần còn lại cuộc đời tôi yêu thương em, như vậy em sẽ có hạnh phúc. Tôi phải làm sao với em đây?
Theo VNE
Ngày tình đầu của con tan vỡ!
Con sẽ đứng lên bằng chính đôi chân của mình, và tin là con làm được mẹ nhỉ? Mẹ! Con gái mẹ hôm nay lại khóc rồi, và thức trắng đêm nữa. Cuộc sống không được như mong muốn mẹ nhỉ, không ai đoán trước được điều gì phải không mẹ?
Con buồn, tự nhiên con lại nghĩ đến bố mẹ mà con không dám gọi điện cho mẹ, con sợ đang nói chuyện với mẹ mà con khóc, mẹ lại nghĩ hai chị bắt nạt con. Con tự mỉm cười, rồi con lại nhắn tin than vãn với anh hai mẹ ạ, con chỉ nói sơ sơ tình hình của con hiện tại, vậy mà anh hai hiểu và an ủi con rất nhiều đấy mẹ. Con bật cười vì cái cách anh an ủi con sao mà dễ thương đến thế. Nhưng nước mắt không nghe lời con, nó cứ rơi ấy mẹ ạ, con càng tự lau, nó càng rơi nhiều, rơi nhiều đến nỗi làm con phát bực, con mặc kệ cho nó tuôn trào, để rồi nơi trái tim có một cảm giác gì đó đau nhói!
Mẹ ơi, con lớn rồi mẹ nhỉ? Con không còn là một con nhỏ với mái tóc tomboy, đi phá khắp xóm, suốt ngày theo mấy anh với mấy thằng con trai thả diều, b.ắn bi để mỗi lần như thế, mẹ lại lôi con về nhà, bắt con nằm xuống " Lần này chịu mấy roi?", con vừa ấp úng, vừa khóc nấc " Một roi, nhẹ thôi ạ". Lên cấp 3, con cũng thướt tha với áo dài, với mái tóc lá, dài dài một tẹo mà dễ thương mẹ nhỉ? Chả thế mà con cũng làm ít nhất là 3 cậu bạn chao đảo vì mình, mặc dù con chả giống một đứa con gái gì cả, nói to, lại còn phá phách nữa. Nhưng mà con lớn thật rồi đấy mẹ ạ, con không còn quá bé để bố mẹ, anh hai và hai chị che chở cho con mãi được. Năm 12, con lên TP học, con đã trưởng thành lên rất nhiều, và con đã biết yêu từ cái ngày đấy, con nhớ đó là một ngày SG lác đác mưa, mà trùng hợp là, hôm nay, khi mọi thứ sụp đổ trong con, SG cũng "khóc" mẹ ạ.
Người ta cứ nói mối tình đầu mong manh lắm, nhất là nó lại bắt nguồn khi đó là tình yêu t.uổi học trò. Con không tin điều đó, con đã muốn tự mình chứng minh điều người ta nói là không đúng, con ngốc mẹ nhỉ? Con dành tình cảm cho cậu ấy thật nhiều. Ngày cậu ấy tỏ tình với con, con vui đến mất ngủ, khiibg phải vì con cũng thích cậu ấy, mà chỉ là vì cậu ấy ít nói, ít biểu lộ cảm xúc, lại hay bắt nạt con, thế mà... con bất ngờ quá mẹ ạ. Thế rồi con đồng ý, ít nhiều thì dần dần con cũng dành hết tình cảm cho người ta. Rồi con cũng biết thế nào là yêu, là nhớ, là cố gắng, là mạnh mẽ, là nghị lực, là kìm lòng, là khóc vì đau, là "tự nâng lên thì có thể tự bỏ xuống", con đứng lên được sau tất cả, chứng tỏ con lớn rồi mẹ nhỉ?
Con đành phải đổ cái lỗi này cho hai từ "số phận" (Ảnh minh họa)
Thất tình, con khóc muốn ngập lụt cả SG, nhưng sau gần 2 tiếng đồng hồ đ.ánh mất mình ấy, con lại cười nhiều hơn, nói nhiều hơn và bỗng thấy mình lạnh lùng, vô cảm đến đáng sợ. Con nói với hai chị là con sẽ cắt tóc, con ngốc thật mẹ nhỉ? Sao con lại có một phút yếu lòng suy nghĩ như thế để đ.ánh mất mình? Ai cũng khen con dễ thương, nên thôi mẹ ạ, con từ bỏ cái mơ ước cắt tóc tomboy cho một cuộc tình đã không như con mong đợi.
Người ta bảo, vết thương là ta đ.au đ.ớn như thế thì đừng cố tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường nhưng khóc nức nở để cầu mong sự thương hại của người khác không phải là bản chất của con. Níu kéo người khác càng không phải tính cách của con. Tại sao con phải nhìn về phía sau khi đôi mắt mẹ sinh con ra đã ở đằng trước mẹ nhỉ? Con tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường là đúng mẹ nhỉ? Con không sai mẹ nhỉ?
Con sẽ cố gắng mẹ ạ, con muốn nhà mình và bạn bè an tâm về con, và cả cậu ấy nữa. Con không muốn cậu ấy bận tâm về con, con không muốn cậu ấy đau lòng x.ót x.a cho con, con thấy mình đã từng khiến cậu ấy mệt mỏi, là gánh nặng cho cậu ấy. Chắc con tàn nhẫn với cậu ấy lắm mẹ nhỉ. Nhưng biết sao được, con đành phải đổ cái lỗi này cho hai từ "số phận".
Rồi con cũng sẽ đứng lên được phải không mẹ? Chẳng có yêu thương nào là mãi mãi, chỉ có khoảnh khắc bên nhau là trường tồn vĩnh cửu. Không phải trên bờ cát thời gian mà trong nhưng ngách sâu của hồi ức mỗi khi con nhớ về... đau đáu và khôn nguôi. Con sẽ chấp nhận đâu phải người nào cũng có thể thương yêu nhau cả đời. Đôi khi vai trò người này trong cuộc đời người kia chỉ đơn giản là đi chung một đoạn đường, ngắn hay dài sau đó đều phải nói lời tạm biệt.
Bạn ấy và con không còn chung một con đường, con cũng chả biết sau này đâu sẽ là yêu thương rất thật nhưng hãy cứ nhớ là con đã dành tình cảm hết cho cậu ấy là được phải không mẹ? "YÊU KHÔNG HỐI TIẾC" mẹ nhỉ?
Con sẽ đứng lên bằng chính đôi chân của mình, và tin là con làm được mẹ nhỉ?
Theo 24h
Anh chỉ là một gã nghèo Giờ đây anh nhận ra một điều rằng "Em không thể bên một thằng nghèo mãi được". Vậy là đã gần 4 năm mình yêu nhau rồi em nhỉ! Chỉ còn vài tháng nữa là khoảnh khắc giao mùa sẽ đến. Những cơn mưa bắt đầu với bao nhiêu kỉ niệm của chúng mình thay phiên nhau lướt qua trong tâm trí của...