Tôi mong bố đừng lấy người phụ nữ ấy
Tôi phải lòng người phụ nữ của bố mình và mong ông đừng lấy cô ấy.
Đã 15 năm nay, sau khi mẹ mất, bố vừa làm cha, vừa làm mẹ, lo toan cho tôi từ miếng ăn, giấc ngủ đến việc học hành, vui chơi. Ông cứ thầm lặng bên tôi, mà không quen biết bất cứ người phụ nữ nào. Hơn ai hết, tôi mong ông có người bầu bạn, nhưng khi ông đưa người phụ nữ của ông về, chính tôi lại có mong muốn ngớ ngẩn rằng bố tôi đừng lấy người phụ nữ ấy…
Bố đã hy sinh cho tôi quá nhiều
Năm tôi 10 tuổi, mẹ tôi mất do bị ung thư vú. Khi ấy bố tôi gần 40 tuổi. Hai cha con tôi thầm lặng sống cho tới ngày hôm nay. Tôi chẳng thấy bố có quan hệ với bất cứ người đàn bà nào. Có thể vì mẹ là một người phụ nữ quá tuyệt vời trong mắt bố, mà ông vô cùng thương tiếc, nên ông không thể dễ dàng đến với người đàn bà khác vì không thể quên mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ đẹp và hiền hoà, đôn hậu, đặc biệt mẹ là người phụ nữ đảm đang, lo toan cho bố con tôi hết lòng.
Bố tôi làm giám đốc một công ty Nhà nước, nay đã cổ phần hoá. Công việc luôn cuốn hút ông, hầu như quỹ thời gian cho riêng bản thân rất ít. Vì vậy mà từ 5 năm nay, từ sau khi bố nhận chức giám đốc, tôi ý thức được rằng mình đã khôn lớn, lại được học hành đến nơi đến chốn, phải tự lực để bố yên tâm, không phải lo nhiều cho mình, để dành thời gian và tâm trí cho công việc. Do ảnh hưởng của bố, học xong đại học, tôi đã có được việc làm vừa ý với mức lương tạm ổn.
Bố tôi đã ngoài 50 tuổi, nhưng còn rất phong độ. Nhiều người nhận xét bố còn nhanh nhẹn, khỏe mạnh hơn cả tôi, chàng trai 25 tuổi. Thú thực là tôi luôn mong ông tìm được một người phụ nữ nào đó xứng đáng để trở thành mẹ kế của tôi. Mặc dù tôi rất thương nhớ mẹ. Đã 15 năm mà nay, mỗi lần đi thăm mộ mẹ, tôi vẫn khóc.
Nhưng tôi không như nhiều người con khác cảm thấy chạnh lòng khi bố mình gắn bó với người mới. Ngược lại, luôn mong bố hạnh phúc vì nghĩ dẫu tôi có ngoan, hiếu thảo đến đâu chăng nữa cũng không thể thay thế được một người phụ nữ nào đó được bố tin yêu. Nhưng bao năm nay, nhất là từ khi làm giám đốc, tôi thấy nhiều phụ nữ yêu bố, rất muốn gá nghĩa với ông, nhưng ông không yêu lại.
So với nhiều người, bố có quá nhiều thế mạnh: Sức khoẻ, phong độ, có 2 bằng đại học (luật và kinh tế), có chức quyền, lại sống giản dị, chan hoà, có thể khiến rất nhiều phụ nữ xiêu lòng, nhưng ông lại sống rất nghiêm túc, chỉ biết đến công việc và dồn hết tình thương để chăm sóc cho tôi. Ông hờ hững với mọi phụ nữ, kể cả những người còn rất trẻ, đẹp.
Tôi có nên chiếm đoạt người phụ nữ bố đang yêu?
Nhưng bỗng dưng một ngày gần đây, bố gọi tôi lên phòng, hỏi ý kiến tôi về việc ông có ý muốn kết hôn với một người. Tôi lấy làm vui và tất nhiên là ủng hộ ngay. Tuy vậy, tôi vẫn đề nghị bố cho được biết mặt và tiếp xúc với người phụ nữ bố muốn tiến tới hôn nhân. Bố đồng ý chủ nhật tuần tới sẽ đưa người phụ nữ đó đến nhà, tổ chức một bữa liên hoan nhỏ để ra mắt.
Video đang HOT
Không biết đến khi cô trở thành mẹ kế của tôi, ở trong một nhà, điều gì sẽ xảy đến với tôi? (Ảnh minh họa)
Ông bảo: “Cô ấy sẽ đến từ sớm để nấu nướng. Nếu con có bạn gái rồi thì mời bạn con đến. Có thêm “đồng minh”, cô ấy sẽ tự nhiên hơn và luôn thể xem bạn con bình luận về cô ấy thế nào?”.Tôi hỏi bố là sao không đi nhà hàng mà phải nấu nướng ở nhà cho lích kích, lại mệt cho cô ấy, thì ông nói đó chính là ý muốn của cô. Chỉ một chi tiết đó, tôi đã phần nào hiểu về tính cách người phụ nữ này và mức độ quan hệ với bố như thế nào. Tuy chưa gặp mặt nhưng tôi đã bước đầu có cảm tình.
Tôi chưa có người bạn nữ nào theo ý nghĩ của bố – nghĩa là chưa có người yêu sẽ là vợ, mà chỉ có một vài người quý hoá bình thường. Tuy vậy, tôi vẫn mời một bạn đến vừa cho vui, vừa để họ nhận xét về người mẹ kế tương lai của mình. Và tôi nói rõ với bố. Ông có vẻ hơi buồn, nói với tôi: “Con đã 25 tuổi rồi, công việc đã ổn định, cần nghĩ đến yêu để tiến tới hôn nhân. Bố chỉ có một mình con. Không nhất thiết dẹp chuỵện này để theo đuổi học hành mà cần tiến hành song song”. Tôi nói với bố: “Cô gái sẽ đến hôm nay chỉ là quan hệ bạn bè vô tư. Nhưng nếu bố ưng ý, con có thể tiến xa hơn với cô ấy, vì hiện tại cô ấy rất có cảm tình với con”.
Rồi ngày gặp mặt cũng tới. Ngay từ khoảng 9h, tôi đã thấy người phụ nữ là bạn bố xuất hiện với lỉnh kỉnh các túi ni lông đựng đầy thực phẩm trong rọ xe máy. Câu đầu tiên cô chào tôi sau cái gật đầu kèm theo một nụ cười rất tươi.
Tôi ra đỡ và dắt xe của cô vào nhà. Cảm thấy xưng hô “cô – cháu” có phần hơi gượng, vì người phụ nữ trước mắt chỉ hơn tôi chừng dăm ba tuổi bởi trông còn rất trẻ. Nhưng cô đã chủ động áp đặt luôn nên tôi đành bị động tuân thủ. Vả lại chẳng thể khác. Không lẽ lại xưng hô “chị – em” khi họ sắp sửa là mẹ kế của mình?
Phải nói ngay đó là một phụ nữ rất đẹp, từ cách ăn mặc rất hợp thời trang, vừa yểu điệu nhưng lại nhã nhặn, nền nã, lịch sự. Cô có gương mặt thật nổi trội với những đường nét thanh tú và một thân hình hài hòa, rất có dáng.
Bố tôi đã xuống đón cô. Sau vài phút nghỉ ngơi, cô đề nghị được bắt tay vào việc nấu nướng. Tôi thấy cô ứng xử thật tế nhị. Từ phút bước chân vào nhà, cô gần như lãng quên bố, chỉ tập trung trò chuyện thăm hỏi tôi. Cô bảo rằng đã nghe bố kể về tôi từ lâu nay mới gặp mặt. Nghe bố kể, cô đã hình dung được về tôi đúng như hôm nay gặp. Cô tỏ ra rất quý tôi. Rồi cô hỏi tôi: “Nghe nói có cả bạn cháu đến? Cháu không đi đón à?” Tôi nói : “Bạn cháu tự đến, không phải đón”.
Cô khuyên tôi nên đi đón thì hơn nếu quãng đường không quá xa, mọi việc cứ để cô tự làm, không phải mó tay vào bất cứ việc gì. Nghe lời cô, tôi phôn ngay cho bạn tôi để hẹn đến đón, không ngờ bạn tôi nói qua điện thoại: “Có thế chứ. Em đã nghĩ là nếu anh không đến đón, em sẽ kiếm cớ phôn lại để không đến!”.
Suốt trong bữa ăn trưa hôm ấy, hầu như tôi không để ý gì đến người bạn nữ của mình, mà chỉ nhìn và nghĩ rất nhiều đến cô (cô tên Thảo), người phụ nữ yêu bố tôi. Tôi và cô bạn ngồi một bên. Bên kia là cô và bố tôi. Tôi rất muốn ngắm nhìn cô nhưng lại sợ chính cô phát hiện ra tình cảm của mình nên đã không dám. Nhưng trong bữa ăn, tôi đã thực sự bị phân tán tư tưởng, không còn biết mình đang thưởng thức món gì. Trong một khoảnh khắc vô ý, tôi đã quệt bàn chân của mình vào chân của cô dưới gầm bàn. Tôi bỗng thấy như có luồng điện truyền qua người và rạo rực suốt từ giây phút đó.
Và tôi đã lãng quên hẳn cô bạn mình, rồi bịa ra chuyện tôi bị say do uống bia nhiều và nói bạn gái tôi tự đi xe máy của tôi về. Nhưng thực chất tôi không có đủ nhiệt tình đưa bạn về mà đầu óc bị hút hết vào hình ảnh cô. Tôi cảm thấy như là đã yêu, bị cô bỏ bùa mê ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Một phụ nữ như thế, dẫu có hơn tôi bao nhiêu tuổi mà gặp ngoài đời, tôi cũng sẵn sàng “xin chết” mà không nghĩ gì đến tuổi tác. Nhưng cô là bạn của bố tôi, sắp trở thành mẹ kế của tôi. Vì vậy mà tôi đang sống trong dày vò, vừa muốn cô nhanh về ở với bố tôi, lại vừa không muốn. Và không biết đến khi cô trở thành mẹ kế của tôi, ở trong một nhà, điều gì sẽ xảy đến với tôi?
Theo VNE
Tại sao phụ nữ khổ thế này!?
Chị gọi điện cho tôi hỏi vay tiền, số tiền chẳng nhiều nhưng đây không phải là lần đầu tiên chị nhờ vả tôi như thế.
Tôi có thể giúp chị nếu chuyện đó nằm trong khả năng của tôi, nhưng nghĩ cho cùng, sự giúp đỡ nhỏ nhoi này chỉ giải quyết được vấn đề trước mắt, còn chuyện lâu dài của chị mãi là một dấu hỏi.
Gần như tháng nào chị cũng gọi điện cho tôi để hỏi giật vài chiều. Chỗ là chị em, không cho vay cũng ngại nhưng cho nhiều rồi chị lại phụ thuộc. Tôi không trách chị, chị thương chị vì đã quá mù quáng trong tình yêu, quá tin vào gã chồng hèn hạ, ăn không ngồi rồi, không biết lo kinh tế, gánh nặng gia đình.
Một mình chị và gánh nặng gia đình, lại thêm hai đứa con nhỏ còn nheo nhóc. Anh chị lấy nhau đã được 6 năm rồi. Cuộc sống hôn nhân 6 năm qua của chị mà nói, những ngày tháng hạnh phúc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chị lấy anh cũng chỉ vì chị thích cái vẻ nghệ sĩ trong con người của anh. Anh vốn là một nhiếp ảnh, thích chụp ảnh mẫu. Nhưng từ ngày có gia đình, cái nghề ấy người ta cũng làm nhiều, anh chỉ còn là tay thợ chụp bình thường, chẳng có hợp đồng cũng khó kiếm ăn. Thế nên, gánh nặng kinh tế ngày càng lớn.
Một mình chị và gánh nặng gia đình, lại thêm hai đứa con nhỏ còn nheo nhóc. Anh chị lấy nhau đã được 6 năm rồi. (Ảnh minh họa)
Sinh được hai đứa con, chị còn khổ hơn nhiều. Những trận đòn của anh thường xuyên hơn. Ngày nào chị cũng khóc lóc, kể lể với tôi đủ thứ chuyện. Dường như chưa bao giờ anh dành cho chị một lời nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tôi còn nhớ, có lần chị xách vali về nhà tôi ở tạm vài hôm vì chị không chịu nổi những lời chửi rủa và trận đòn của anh. Chị khóc suốt, khóc sưng cả mắt, còn anh không mảy may động lòng một chút. Sau vài ngày, chị lại về căn nhà ấy, vì chị thương con, không không nỡ bỏ đi.
Rồi cứ thế, chị lại gánh trên vai cái trọng trách nặng nề ấy. Không biết hàng tháng anh có đưa tiền cho chị hay không, hay anh chỉ ngửa tay xin tiền vợ, nhậu nhẹt đêm ngày với đám bạn. Có lẽ vì là nhiếp ảnh mà anh thích post hình lên FB, để khoe với chị, khoe với thiên hạ là anh vui vẻ, đang sống rất tích cực, ngày ngày nhậu nhẹt với bạn bè. Anh không bận tâm sau đó là những giọt nước mắt của chị, là những tháng tiền nhà, là những đứa con còn nheo nhóc, không có tiền học phí.
Chị vay tiền cũng vì lo lắng con không có tiền đi học. Ở cái thời đại này, một gia đình còn không có tiền cho con đi học, lại sống trên thành phố, thử hỏi nói được gì hơn? Nhìn chị cũng đã đủ khổ rồi. Chị già hơn so với tuổi. Có lẽ gánh nặng tiền bạc, gia đình, chồng con đã đè lên đôi vai của chị.
Vậy mà, những ngày gần đây, chị luôn gọi cho tôi nói anh chị sống rất hạnh phúc. Anh đã thay đổi nhiều, yêu và chiều chị hơn. Tôi lại càng thấy thương chị. Trong khi anh vẫn không cho chị một xu, chị vẫn chạy vạy từng đồng cho con, trong khi anh vẫn ngày ngày đi nhậu nhẹt cùng bạn bè, chị nai lưng kiếm tiền thì chị lại gọi đó là hạnh phúc. Thi thoảng, anh lại cho chị một vài cái bạt tai nhưng không hề hấn gì, vì chị đã quen rồi.
Anh còn gái gú, còn ngoại tình, nhưng chỉ cần một lời xin lỗi, chị đã tha thứ cho anh.
Thi thoảng, anh lại cho chị một vài cái bạt tai nhưng không hề hấn gì, vì chị đã quen rồi. (Ảnh minh họa)
Được cái anh ta biết nói lời hay ý đẹp, và quan trọng hơn, anh ta hiểu tính chị. Mấy ngày hôm nay, chị nói với tôi rằng, dạo này anh ta hay về sớm, ăn cơm với chị. Có lẽ anh ấy đã thay đổi, đã nhận ra tình yêu của chị và yêu chị, thương con cái nhiều hơn. Tôi thấy thương cho chị. Chỉ có người đàn bà quá yêu chồng như chị mới phải gồng mình lên sống như vậy. Chỉ có người trong cuộc quá si tình, mù quáng như chị mới không nhận ra những thứ anh ta đang làm ở ngoài kia. Chỉ cần một lời ngọt ngào, chỉ cần một cái ôm, chỉ cần một cái vuốt tóc, và một buổi về sớm để ăn cơm với chị mỗi tuần, chị đã coi đó là hạnh phúc, là tình yêu mà anh ta dành cho chị, không có ai khác nữa. Chị đâu hay, những cái ôm ấy, những lời ngọt ngào ấy, những bữa cơm ấy hàng tuần anh ta còn dành cho người khác nhiều hơn chị.
Tôi nghĩ thương chị, tôi không hiểu chị làm sao lại yêu và hết lòng vì một người chồng như thế. Tôi từng nghĩ &'hay tại mình chưa có gia đình nên không hiểu hạnh phúc gia đình là gì, không hiểu tình yêu của người vợ dành cho chồng của mình?'. Nhưng không, dù có tìm đủ lý lẽ, dù có tìm đủ lý do tôi cũng không thể nào yêu được người chồng ấy như chị.
Chị sống như vậy đến bao giờ, tôi thương chị biết bao. Phải chăng chị đã quá mù quáng mà không nhận ra bộ mặt thật của chồng mình, hay là chị cố gắng che đậy bằng lớp vỏ hạnh phúc ấy, đánh lừa tất cả mọi người xung quanh chị.
Ngẫm lại phụ nữ thật khổ. Họ đang sống vì cái gì, hi sinh vì cái gì. Họ hết lòng vì gia đình, vì chồng, vì con nhưng cuối cùng, họ nhận lại được gì chứ, hay chỉ là sự đắng cay và tủi nhục? Tôi thương chị biết bao nhiêu thì lại càng thương những người phụ nữ như chúng ta bấy nhiêu. Tại sao cánh đàn ông, tại sao những người làm chồng không một lần nghiêm túc nhìn lại vợ mình, nhìn lại sự hi sinh của họ cho gia đình để hiểu được, gia đình này cần họ biết bao nhiêu!?
Theo Eva
Phát hiện bí mật động trời của vợ Sau khi là vợ chồng 3 năm, tôi mới phát hiện ra bí mật mà bấy lâu nay vợ cố tình che giấu. Ngày đi làm, tôi đã gặp và yêu vợ, tình cảm của chúng tôi vô cùng thắm thiết. Hai chúng tôi gắn bó không rời, tưởng chừng như đó sẽ là một gia đình hạnh phúc. Em ân cần chu...