Tôi mệt mỏi vì phải chờ đợi anh b.ỏ v.ợ
Anh tốt, yêu thương và trân trọng tôi nhưng đến bao giờ anh mới b.ỏ v.ợ để cưới tôi?
Tôi không còn quá trẻ, cũng đã từng trải rất nhiều trong cuộc đời này nhưng đến giờ phút này, tôi thực sự cảm thấy bế tắc. Mỗi lần nhìn bạn bè đồng trang lứa hạnh phúc đuề huề bên gia đình của mình tôi lại rơi nước mắt. Liệu tôi có nên chờ đợi anh thêm nữa hay không?
Tôi năm nay 28 tuổ.i. Cách đây 3 năm, tôi gặp và yêu anh. Lúc đó tôi đã ra trường, đi làm được hơn 2 năm. Tôi không bao biện cho việc mình yêu một người đàn ông có vợ. Dù gì đi chăng nữa, đó cũng là sai lầm của chúng tôi. Chỉ cần anh ấy chưa b.ỏ v.ợ, họ còn ràng buộc về pháp luật thì tôi cũng vẫn là kẻ thứ ba xen vào gia đình họ. Nhưng quả thực, tôi không phải là người đàn bà ngang ngược.
Chúng tôi quen nhau một thời gian dài, có thời gian tìm hiểu nhau và nhờ thế tôi mới xác định được con người anh tốt xấu ra sao. Suốt khoảng thời gian đó chúng tôi không hề có tình cảm gì vượt quá tình anh em, bạn bè. Cho tới khi gia đình anh gặp khủng hoảng, vợ chồng lục đục, chúng tôi mới xích lại gần nhau hơn. Thời điểm đó, anh và vợ cũng đã tính tới chuyện l.y hô.n vì gia đình sống không hạnh phúc.
Anh là một người hiền lành, ít nói, trầm tính và có đạo đức. Khi chuyện vợ chồng anh cơm không lành, canh không ngọt, anh buồn bã tìm đến tôi nhưng chỉ để vơi bớt nỗi buồn chứ hoàn toàn không có hành động gì vượt quá giới hạn cho phép. Anh ý thức được rằng anh vẫn là người có gia đình. Chính đức tính đó của anh đã khiến tôi yêu và trân trọng anh hơn.
Cuối cùng, chúng tôi đã yêu nhau. Cho tới bây giờ cũng được hơn 2 năm rồi. Anh và vợ ban đầu tính chuyện l.y hô.n ngay nhưng vì con còn quá nhỏ nên cả hai quyết định chờ đợi tới khi con lớn hơn một chút.
Video đang HOT
Anh nói tôi chờ anh thêm khoảng 3 – 4 năm nữa, khi ấy con anh lớn rồi anh sẽ l.y hô.n (Ảnh minh họa)
Tôi và anh gắn bó với nhau. Anh không tiếc tôi điều gì. Anh mua nhà cho tôi ở, sắm sửa cho tôi mọi thứ để tôi không phải thiếu thốn. Anh nói yêu anh tôi đã thiệt thòi quá nhiều nên anh muốn bù đắp cho tôi. Vợ anh cũng biết chuyện của chúng tôi nhưng chị ấy không nói gì. Tôi nghĩ, khi họ đã xác định không còn tình cảm với nhau thì họ cũng không ghen tuông nữa.
Hơn 2 năm qua chúng tôi ở bên nhau. Tôi vẫn sớm tối đi về căn hộ đó một mình mặc cho bạn bè đồng trang lứa yên bề gia thất hết cả. Bố mẹ tôi ở dưới quê giục tôi từng ngày, mong cho tôi cũng sớm tìm được người chồng tử tế rồi sinh con đẻ cái. Nói thật, đó cũng là ước mong của tôi nhưng ngặt một nỗi anh còn quá nhiều trắc trở chưa thể l.y hô.n được. Anh nói với tôi rằng bố mẹ không ở được với nhau, con cái là người thiệt thòi nhất. Anh không muốn l.y hô.n khi con còn quá nhỏ như thế sợ cháu lớn lên sẽ không được như các bạn khác. Anh thuyết phục tôi chờ đợi anh thêm nữa, tới thời điểm thích hợp anh sẽ l.y hô.n.
Tôi thừa nhận rằng anh quá tốt. Anh không hề lăng nhăng, lúc nào cũng chỉ có mình tôi. Có thời gian rảnh là anh ra với tôi, nấu cho tôi từ bữa cơm, giặt cho tôi cả quần áo. Anh giống như một người chồng nhưng sự thật thì tôi lại chưa là gì của anh cả. Điều đó làm tôi đau khổ vô cùng. Hơn 2 năm qua, vì yêu anh, gắn bó với anh mà tôi cắt mọi quan hệ với người khác. Không phải vì anh cấm đoán mà vì tôi muốn dành cho anh sự trọn vẹn. Tôi càng chờ đợi thì ngày anh l.y hô.n vợ càng không đến.
Anh nói tôi chờ anh thêm khoảng 3 – 4 năm nữa, khi ấy con anh lớn rồi anh sẽ l.y hô.n. Cái viễn cảnh được làm vợ anh, được sinh cho anh những đứa con làm tôi hạnh phúc vô bờ. Nhưng có ai thấu hiểu được nỗi khổ của tôi khi phải một mình sống trong căn hộ đó. Tôi thèm khát có một gia đình nhỏ của riêng mình. 3 – 4 năm nữa, tôi đã ngoài 30 tuổ.i và điều tôi sợ nhất là tới khi ấy, liệu anh đã l.y hô.n vợ chưa hay tôi vẫn tiếp tục phải chờ đợi? Giờ tôi nên làm gì? Trả lại anh tất cả những gì anh tặng tôi rồi chia tay? Hay chờ đợi tới ngày anh b.ỏ v.ợ?
Theo VNE
Không yêu, anh vẫn ngủ với em
Nó đã có câu trả lời, nhưng vẫn hỏi, chỉ vì thèm nghe từ chính miệng người đó. Nó đem cả trái tim đán.h cược, kết quả chỉ là sự im lặng.
Một lần nữa nó quay trở lại, đã là lần thứ tư. Và khi đã có câu trả lời thì thấy nó thật yếu đuối và ngốc nghếch. Cái cơ bản là cách để phản kháng lại khi có một người làm tổn thương mình nó cũng không làm được.
Nó hỏi anh :
- Sao không yêu em, anh vẫn ngủ với em? - Nó đã có câu trả lời, nhưng vẫn hỏi. Chỉ vì nó thèm nghe câu trả lời từ chính người nó đem cả trái tim ra để đán.h cược. Nhưng kết quả thì chỉ là sự im lặng.
Số phận, người nó yêu lại tin vào số phận và cũng có thể anh ta không yêu nó nên lấy cớ là số phận. "Anh xin lỗi", đó là những câu nó nghe nhiều tới mức cảm giác thật nhàm chán.
Anh có lỗi, nhưng lỗi của anh thì không thể sửa và anh cũng không muốn sửa. Chỉ là nhu cầu của một phần con người anh khi cần nó, và nó là để đáp ứng và thỏa mãn cảm xúc nơi anh. Một sự bù trừ hoàn hảo mà nó có thể cảm nhận. Và cũng là sự khin.h thườn.g và ghê tởm bản thân sau khi mọi chuyện đã xảy ra.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Đến cả bản thân nó, nó còn không coi trọng, thì ai có thể đây? Đến cả bản thân nó, nó còn đem ra để mua vui cho người khác, thì ai có thể giúp nó đây? Nó có thể tự mình đứng lên trong rất nhiều chuyện, nhưng trong tình cảm thì nó gục ngã hoàn toàn. Hết lần này đến lần khác, đến mức nó không còn lấy một chút niềm tin vào tình yêu và đàn ông. Có lẽ, đấy là số phận.
Bây giờ, nó lại tin vào số phận, sau mọi đau khổ mà nó phải trả giá, sau mỗi một lần nó vấp ngã, nó vẫn hy vọng vào một thứ niềm tin vẫn còn tồn tại. Lần này, nó cũng sẽ hy vọng, nhưng thời gian để làm lành vết thương này sẽ là bao lâu? 1 năm, 2 năm... hay lâu hơn nữa?
Cuộc sống vốn dĩ là một vòng tròn, sẽ không bao giờ có điểm dừng. Chỉ là cái này nối tiếp cái kia, xoay tròn. Khi nó có dừng lại thì mọi thứ cũng vẫn xoay tròn quanh nó, kéo nó đi.
Nó cay đắng nhận ra, tình cảm mà anh dành cho nó chỉ là một sự lợi dụng mà anh đã khéo léo đeo lên một chiếc mặt nạ bằng thủy tinh. Chiếc mặt nạ ấy trong và sáng khiến nó không còn nhìn thấy được khuôn mặt thật của anh.
Nó bị lạc vào thế giới ấy, bị thứ ánh sáng ấy phản chiếu, nó không biết đâu là thật và đâu là giả. Và nó đã dùng trái tim để đán.h cược với thứ ánh sáng ấy. Một trái tim chân thành. Sau đó, anh cảm thấy tội lỗi và anh gỡ bỏ chiếc mặt nạ thủy tinh xuống. Khuôn mặt thật xuất hiện cùng với một cái kết mà nó phải tự tìm cho mình một chiếc mặt nạ khác để gắn lên khuôn mặt nó. Để không ai thấy nó đau khổ, không ai thấy nó đang dần gục ngã. Một chiếc mặt nạ thủy tinh.
Theo Ngoisao
Họ đòi lại đứa con đã cho tôi Thanh cặp bồ với sếp người Pháp và có bầu, nhưng oái oăm gã này họ Sở. Che giấu gia đình, cô cho tôi đứa con vừa sinh. Tôi sống tại Sài Gòn và làm việc trong một công ty của Pháp. Trong số đồng nghiệp của tôi có cô thư ký tên Thanh. Vì làm chung phòng nên chúng tôi rất thân...